Chương 8 : Mang thai !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jim tiên sinh , phiền anh có thể chú ý tới em một chút được không ? " Phát hiện người đàn ông bên cạnh lại phân tâm , Patrick tươi cười tao nhã , gật đầu với bằng hữu quen biết , một bên nhỏ giọng mở miệng .

" Hả ? " Jim di dời tầm mắt .

" Tiệc mừng thọ ." Patrick thấp giọng mở miệng , hôm nay cậu cùng anh ta tham dự tiệc này , đây là nghĩa vụ của một vị hôn phu .

Tuy rằng hôm nay vị hôn phu của cậu hoàn toàn không chú ý nhưng cậu biết nguyên nhân ở đâu , em gái con mẹ kế Prim chính là nguyên nhân chính làm cho Jim phân tâm .

Cậu dĩ nhiên không ăn giấm , từ lúc trước lúc đính hôn cậu đã biết mục tiêu của Jim là Prim , cậu cũng không để ý lắm , thậm chí chủ động cùng Jim đưa ra giao dịch .

Cậu cần một tấm bia đỡ đạn , mà anh ta muốn lấy được Prim , cậu có thể cung cấp cho anh ta tin tức của em gái mình , cũng có thể giúp đỡ .
Jim cũng đồng ý , bởi vậy bọn họ đính hôn , hai năm nay , hai người ở chung cũng không tệ lắm , Jim rất giống cậu .

Bọn họ đều là người kiêu ngạo , không dễ dàng dỡ xuống phòng bị , đều có thói quen đeo mặt nạ tao nhã tôn quý , bởi vì bọn họ sợ bị tổn thương . Nhưng Jim so với cậu may mắn hơn , anh ta tự nguyện theo đuổi Prim , mà cậu cũng có thể thấy , Prim cũng đối với anh ta động tâm .

" Pak Tổng ! Sinh nhật vui vẻ ." Jim cầm ly rượu lên chúc mừng chủ nhân bữa tiệc , cánh tay ôm lấy thắt lưng Patrick , hơi hơi sử dụng lực , nhắc nhở cậu nên hoàn hồn .

Patrick tự nhiên tươi cười . " chú Pak , sinh nhật vui vẻ ." Nattawat gia cùng Pak gia có giao dịch kinh doanh , Pak Tổng cũng coi như là trưởng bối của cậu .

" Ha ha , tiểu tử , cháu càng ngày càng đẹp trai ." Pak Tổng ha ha cười , "Các cháu vẫn chưa tổ chức hôn lễ sao ? Đính hôn đã lâu như vậy rồi . "

Hai người bọn họ cười nhạt không nói , trong lòng cả hai đều biết rõ ràng căn bản sẽ không có hôn lễ nào .

Đột nhiên , bọn họ nghe thấy âm thanh cái gì đó rơi xuống nước , nhìn sang , chỉ thấy bể bơi kia nổi lên xôn xao , Jim vẻ mặt ổn trọng thoáng chốc biến đổi , lập tức buông Patrick ra , chạy nhanh về phía hồ bơi .

" Làm sao vậy ? Xảy ra chuyện gì ? " Pak Tổng nhíu mày , " Patrick tiểu tử , lần đầu tiên chú thấy Jim CEO mất bình tĩnh như thế ."

Patrick cười dịu dàng , cậu nghĩ Jim sợ người gặp chuyện không may là Prim , quả nhiên , trong chốc lát nhìn thấy anh ta ôm Prim đẫm đi tới .

" Pak Tổng , mượn ông một phòng ."

" À , được ." Pak Tổng phân phó cho người dẫn đường , Jim vội vàng đi theo phía sau , sớm đã quên còn có vị hôn phu nhỏ bên cạnh .

" Patrick tiểu tử , thế này ......" Pak tổng hoàn toàn mờ mịt .

Patrick mỉm cười khôn khéo , tư thái vẫn tự nhiên . " Pak thúc , chú không nhận ra sao ? Đó là Prim , gần đây đang làm việc cùng Prim ."

" Hả ? Là Prim sao ! Lâu như vậy không thấy , chú quả không nhận ra ." Pak Tổng vẻ mặt kinh ngạc , đúng lúc có tân khách đi tới bên cạnh .

" Lão Pak ! Sinh nhật vui vẻ ." "Lão Soy , bây giờ ông mới đến nha ! " Nhìn thấy lão bằng hữu , Pak Tổng lập tức cười thoải mái .

Patrick thừa dịp lúc này lặng lẽ rời đi , cậu nghĩ là vị hôn phu của cậu hẳn là sẽ không xuất hiện ở tiệc tối đâu .

Nghĩ đến hình ảnh Jim ôm Prim , mắt đẹp không khỏi xẹt qua một chút ghen tị . Đi đến sau nhà , biết nơi này không có người đến , cậu ngồi vào chiếc ghế dài , nhẹ nhàng thở ra một hơi .

Khi không có ai , cậu mới dám dỡ xuống phòng bị . Khuôn mặt nhỏ nhắn không hề tươi cười giả dối nữa , cậu mệt mỏi nhắm mắt lại .

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá , nghĩ đến tình cảnh Prim được Jim ôm , cậu rất ghen tị với em gái vì có nhiều người yêu thương . Ba yêu em ấy , dì yêu em ấy , Jim yêu em ấy , cả hắn ...... Cũng yêu em ấy nữa . Còn cậu thì ...

Prim dễ dàng khiến mọi người yêu thương , bao gồm người cậu muốn nhất , cũng chỉ có khi đối mặt với em ấy , hắn mới để lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có , cũng chỉ có Pim mới có được cái nhìn chăm chú yêu thương chăm sóc của hắn .

Cậu ghen tị, mỗi khi nhìn thấy Prim hạnh phúc , cậu rất muốn làm tổn thương em ấy , rất muốn cho tươi cười trên mặt Prim biến mất .

Cánh môi xả ra một chút đùa cợt , Patrick cười lắc đầu , cậu biết cậu chỉ là nhất thời yếu ớt mà thôi , cho tới bây giờ hối hận không phải là cá tính của cậu .

Cậu phải kiêu ngạo chứ , hít vào một hơi thật sâu , cậu mở mắt ra , chuẩn bị tươi cười đi vào bữa tiệc nhưng khi mở mắt , lại nhìn thấy phía trước có một người đang đứng .

Patrick sợ tới mức đứng lên . " Anh tại sao lại ở đây ? " Cậu kinh ngạc nhìn hắn , không nghĩ tới lại gặp hắn ở đây . Anh đến bao lâu rồi ?

" Tôi không thể tới sao ? " Daniel nhún vai , trên tay cầm đĩa , con ngươi đen không chút để ý nhìn cậu , dáng vẻ trầm tĩnh làm cho người ta nhìn không ra anh đang nghĩ gì .

" Anh ......" Patrick nhìn chằm chằm , thấy anh mặc bộ tây trang màu lam đậm , áo sơmi trắng để mở vài nút , mái tóc đen khiến cho dáng vẻ càng thêm cuốn hút , làm cho cả người càng thêm nét mạnh mẽ , cứng cỏi .

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ này của hắn . Khi cậu còn đang kinh ngạc , Daniel cũng đánh giá cậu từ trên xuống dưới, mái tóc của cậu được vuốt lên gọn gàng , lộ ra chiếc cổ trắng như ngọc , bộ vest màu xanh lục vừa vặn làm toát lên sự lịch lãm của cậu , cậu ăn mặc đơn giản , không cần tới trang sức dư thừa nhưng cũng rất tự nhiên mà bộc lộ khí chất cao quý .

Rất đẹp mắt nhưng đồng thời làm cho hắn cảm thấy thực chướng mắt .

Cậu tựa như vầng trăng ở trên cao , phảng phất nói cho người khác biết , cậu không phải người bình thường có thể chạm tới . Đi lên phía trước , hắn đưa cái đĩa cho cậu " Cầm lấy . "

"Cái gì ......" Patrick theo quán tính cầm lấy mà tay anh cũng thừa cơ xoa xoa cái đầu xinh đẹp của cậu , mái tóc dài đen nhánh trong nháy mắt rối lên .

" Daniel Zhou, anh đang làm gì vậy ?" Patrick vuốt tóc , không thể tin được nhìn hắn , cậu lộn xộn như vậy làm sao ra ngoài kia đây ?

Ừm ...... Tốt hơn nhiều , mái tóc đen rũ xuống làm cho cậu bình dị gần gũi hơn ! Daniel vừa lòng gật đầu , lấy lại cái đĩa trên tay cậu , ngồi trên ghế dài , cầm dĩa ăn đồ ăn .

Không nghe cậu nói sao , Patrick tức giận " Daniel Zhou. "

"Cái gì ? " Daniel miễn cưỡng nâng tầm mắt , lực chú ý vẫn đặt ở trên đồ ăn .

" Anh ......" Patrick cắn môi , cố gắng bình tĩnh lại , cậu âm thầm hít sâu , lại hỏi : " Vì sao anh ở đây ? " Anh đứng ở nơi đó nhìn bao lâu rồi ? Có phải nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ cô đơn vừa rồi của cậu hay không ? Không biết anh có nhìn thấy Prim không ...... Không ! Chắc là không , nếu có , hắn đã sớm xông lên trước bắt lấy Prim . Nghĩ vậy , Patrick âm thầm nhẹ nhàng thở ra nhưng nghĩ đến không biết hắn đứng đó nhìn cậu bao lâu , lòng của cậu lại treo lên .

" Đúng lúc chủ nhân nhà này có đầu tư điện ảnh , đạo diễn mang tôi đến đây , không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cậu , thế còn cậu , vì sao ở đây một mình ? Vị hôn phu của cậu đâu ? " Kỳ thật từ lúc hắn bước vào bữa tiệc đã nhìn thấy cậu , cậu đang mỉm cười đứng ở bên cạnh chủ nhân bữa tiệc , sau lại một mình tránh ra .

Hắn vốn muốn theo sau nhưng lại bị đạo diễn kéo đi chào hỏi chủ nhân bữa tiệc , hắn không kiên nhẫn nhưng vì mặt mũi đạo diễn , vẫn nên câu nệ một chút . Hàn huyên vài câu nhàm chán , không còn tính nhẫn nại , tìm cái cớ rời đi , cầm một cái đĩa đầy đồ ăn , nhìn thấy phương hướng cậu vừa đi , là ra hậu viện .

Sau đó , nhìn thấy cậu ngồi một mình ở trên ghế dài . Cậu từ từ nhắm hai mắt , không biết đang nghĩ gì , bộ mặt tươi cười bình tĩnh mọi lần không thấy , trên mặt chỉ còn vẻ cô đơn . Cậu như thế , cũng không xa lạ lắm với hắn .

Năm đó , đêm cậu đẩy Prim xuống nước , hắn cũng từng nhìn thấy cậu ngồi ở trong sân khóc một mình , vương tử kiêu ngạo , ngay cả khóc cũng không cho ai nhìn thấy .

Hắn còn nghĩ rằng sự cô đơn kia đã sớm biến mất nhưng không nghĩ rằng nó còn tồn tại , tuy nhiên cậu cũng không cho ai thấy được .

Hắn biết hắn nên rời đi , hắn không nên nhìn cậu như vậy , lý trí của hắn thì nói thế nhưng chân của hắn không tài nào nhấc lên được .

Không biết tại sao , hắn không muốn nhìn thấy cậu một mình , khi đang do dự , cậu lại đột nhiên mở mắt ra , trừ bỏ bối rối ban đầu , cậu lại dần dần khôi phục dáng vẻ bình tĩnh .

" Không liên quan tới chuyện của anh ." Patrick lạnh nhạt trả lời .

Sớm biết rằng cậu sẽ trả lời như vậy , Daniel nhún vai . " Dù sao tôi cũng chỉ là tùy tiện hỏi ." Cắm nĩa ăn trên tay hắn tiếp tục đem đồ ăn đưa vào miệng .

" Anh ......" Cậu muốn hỏi hắn đứng ở trước cậu từ bao giờ nhưng nếu hỏi thì rất kì quái cậu cắn môi , thấy dáng vẻ hắn khá thoải mái , cậu nghĩ , chắc là hắn không nhìn thấy Prim đâu ? "

" Sao vậy ? " Hắn nâng mày nhìn cậu .

" Không có gì . " Patrick mím môi , thấy hắn chỉ lo ăn mà cậu lại một lòng hoang mang rối loạn , người khởi xướng này sao có thể vẫn ăn vui vẻ như vậy chứ ? Cậu nhịn không được đanh giọng châm biếm hắn " Anh là quỷ chết đói đầu thai sao ? "

" Biết làm sao được ." Daniel nhún nhún vai , cười cười nhưng nụ cười kia cậu nhìn thật chướng mắt . " Số tôi không tốt như cậu , trà đến tận tay , cơm đến tận miệng , tôi bận rộn cho tới bây giờ còn chưa ăn bữa tối nhưng còn cậu , ăn mặc lịch lãm cùng vị hôn phu tham gia yến tiệc , tôi đoán chắc vị hôn phu của cậu đã bỏ cậu mà đi tìm phụ nữ nào đó hưởng sung sướng rồi ? "

" Đúng ! Hơn nữa người phụ nữ kia còn là cháu gái mà anh yêu thương nhất đó ! Patrick tin chắc cậu chỉ cần nói ra những lời này , người đàn ông trước mắt tuyệt đối sẽ biến sắc mặt , tuyệt đối không tiếp tục ở đây nói móc cậu .

Nhưng cậu không thể nói , chỉ có thể nhìn chằm chằm nụ cười đáng ghét kia , chán ghét đến mức không muốn mở mắt . Cậu biết cậu có thể rời đi , đỡ phải nhìn thấy dáng vẻ đáng ghét , đỡ phải nghe thấy những lời nói châm chọc này nhưng ...... Cậu không muốn đi .

Patrick trong lòng cười khổ , cho dù hắn đối với cậu như vậy nhưng cậu lại vẫn muốn ở bên hắn , cậu thật là ngốc .

" Sao , tôi nói sai à ? " Daniel đi đến bên cạnh , nghiền ngẫm nhìn cậu . " Chậc chậc , sắc mặt của cậu rất khó coi , bị tôi nói trúng rồi sao ? "

" Không liên quan tới anh ! " Patrick mặc kệ hắn .

Thấy cậu khó chịu , Daniel nhếch môi , đúng rồi ! Cao ngạo bất tuân như vậy mới là Patrick Nattawat Finkler, đau lòng khó hiểu vừa xuất hiện trong lòng hắn mới có thể biến mất .

Cái loại tâm tính kì quái này không nên nảy sinh với hắn , quan hệ của hắn và cậu có thể làm tổn thương đến hắn .

" Không liên quan thì không liên quan , cậu tức giận làm cái gì ? " Hắn xiên một miếng thịt bò đưa cho cậu . " Này , ăn cái này cho hả giận đi ? "

" Tôi không ...... Nôn ! " Ngửi được mùi thịt bò , Patrick đột nhiên cảm thấy buồn nôn , cậu che miệng đẩy tay hắn ra .

" Làm sao vậy ? " Hành động của cậu dọa đến hắn .

" Không ...... Bỏ ra ......" Cậu che miệng , nhíu chặt mi , miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác muốn nôn . Cậu gần đây không hiểu sao lại thế này , động một chút là muốn ói .

Daniel đặt cái đĩa xuống ghế , sắc mặt cậu đột nhiên tái nhợt làm cho hắn có cảm giác đau lòng không nên có lại len lỏi vào trong ngực . " Cậu làm sao không thoải mái ? Tôi đưa cậu đến bệnh viện ."

" Không cần ! " Cậu lắc đầu . "Chẳng qua dạ dày của tôi gần đây ......" Cậu đột nhiên nghĩ đến một việc , sắc mặt toàn bộ trắng bệch .

" Này ! Sắc mặt cậu rất kém , đi , đi bệnh viện ." Daniel bắt lấy tay cậu .

" Không ! " Patrick dùng sức gỡ tay hắn ra nhưng lại phát hiện thái độ bản thân quá hốt hoảng , thấy hắn nhíu mày , cậu cao ngạo nâng cằm . " Tôi không sao , hơn nữa đừng quên đây là đâu , tôi với anh không thân quen tới mức đó , tôi mệt mỏi , đi về trước ."

Nói xong , cậu lập tức xoay người rời đi , thẳng lưng , dáng vẻ tao nhã nhưng một lòng lại toàn bộ luống cuống bối rối , nhất là khi nghĩ đến việc kia ...... Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng không thấy huyết sắc .

Cậu thật sự mang thai ...... Gần như là đi không mục đích ra khỏi bệnh viện , cậu nghĩ lại lời bác sĩ vừa nói . " Hai tháng rồi ......" Patrick vuốt bụng , lâu như vậy , mà cậu hoàn toàn không để ý .

Cậu không nghĩ tới mình sẽ mang thai , Daniel đều có biện pháp phòng hộ , cho nên cậu nghĩ việc mang thai sẽ không phát sinh trên người cậu .

Tay nhỏ bé nhẹ vỗ về cái bụng , nơi này có đứa bé , là đứa bé của anh và cậu ...... Khiếp sợ qua đi , vui sướng lập tức dâng lên ngực nhưng mới trong chốc lát , cậu lại bình tĩnh xuống .

Nếu hắn biết có đứa bé , hắn sẽ làm gì? Sẽ cưới cậu sao ? Không ! Cậu không cần cuộc hôn nhân này , cái loại bố thí tình cảm này Patrick Nattawat Finkler cậu không cần ! Nhưng phải bỏ đi sao ? Không !

Cậu lắc đầu , cậu sẽ không bỏ , đây là con của cậu , cậu tuyệt đối sẽ không bỏ nhưng cậu nên làm gì bây giờ ?

Lại không có khả năng đem đứa bé này đổ lên đầu Jim , tuy rằng anh ta trên danh nghĩa là vị hôn phu của cậu ......

=====================

Đây đây, đến sinh tử văn rồi đây, cội nguồn của đau thương tiếp rồi đây -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro