CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:  Tan học ở cổng trườngđợi tôi 

Editor: Gấu.

Beta: L

Tháng một, trời rét đậm.

Mấy ngày gần đây ở Bắc Thành đều có tuyết rơi, nhiệt độ lúc nào cũng âm 20 độ.

Tiếng chuông nghỉ trưa ở Nhất Trung vừa vang lên thì đã có rất nhiềuhọc sinh chạy ùa ra sân. Các bạn học ở ban sáu cao tam* lúc này cũng đã ra ngoài hơn phân nửa, Chung Giai Giai đứng dậyđưa đầu nhìn ra ngoàicửa sổ, sau đó quay lại chạm chạm vào Tô Ðào ở bên cạnh.

*ban sáu cao tam: giống vi kiểu lp 12-6 VN

"Cả buổi sáng chúng ta đã ngồi buồn chán trong lớp rồi, hay là bây giờ ra ngoài đi bộ một chút

đi?"

Ðánglẽ nghỉ trưa là phải đi ăn cơm nhưngbữa sáng hôm nay hai người bọn họ đã ăn đến no căng bụng, bây giờ cũng không đói lắm nên quyết định sẽ không ăn trưa nữa.

Tô Ðào ghé trên bàn, tay tráichống cằm, tay còn lại cầm bútlàm bài.

Chiếc bút có hình dạng con thỏ trông ngoan ngoãn đáng yêu, một cục tròn tròn trắng trắng rất giống với chủ nhân của nó.

Nghe xong Chung Giai Giai nói xong thì Tô Ðào lắc đầu, chậm rì rì mở miệng. "Bên ngoài quá lạnh, tớ không muốn đi ra ngoài đâu."

Chung Giai Giai lại nhìn ra bên ngoài,đúng thật là phủ đầy tuyết nên cũng không cưỡng cầu cô bạn nữa, quay lại chỗ của mình lấy điện thoại ra xem.

Một lát sau hình như bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, quay sang hỏi Tô Ðào.

"Không đúng, hôm nay là thứ sáu mà, chẳng phải lúc trước cậu nói hôm nay sẽ có một người bạn của cha cậu đến đón cậu sao?"

Chung Giai Giai và Tô Ðào là bạn rất thân, từ nhỏ đã học cùng với nhau nên quan hệ đặc biệt tốt. Tô Ðào có chuyện gì thì Chung Giai Giai sẽ luôn là người biết đầu tiên.

Lần này bởi vì dì Lý bảo mẫu vẫn luôn chăm sóc cho Tô Ðào đột nhiên sinh bệnh nặng, không thể tiếp tục chăm sóc cho cô nữa. Dì ấy đã làm việc ở Tô gia nhiều năm, lần này rời đi xác thật khiến cho cha của Tô Ðào là Tô Quốc Vĩ bối rối không ít.

Tô Quốc Vĩ mấy năm trước đã được phái ra nước ngoài làm phóng viên thường trú, một năm về nhà cũng không được mấy lần. Trongnhà cũng khôngcó thân thíchgì, bà nội Tô cũng đã qua đời vào mấy năm trước.

Tô Quốc Vĩ lúc ấy ở nước ngoài gấp gáp sợ con gái một mình ở nhà sẽ sợ hãi cho nên mặc kệ bị xử phạt, định ngày hôm sau sẽ mua vé máy bay về nước.

Lúc Tô Ðào nghe thấy tin tức cha mình về nước thì vô cùng vui vẻ, giữa trưa ngày hôm đó còn rất

hào phóng mời Chung Giai Giai ra ngoài trường ăn cơm. Trên bàn cơm, Tô Ðào hút trà sữa, cười tủm tỉm nói với cô bạn.

"Cha của tớ sắp về rồi."

Nhưng cái cảm giác vui sướng này cũng chỉ kéo dài đến buổi chiều, trong giờ học đột nhiên Tô

Ðào nhận được một cuộc gọi, là đồng nghiệp của cha ở nước ngoài gọi đến.

Chú ấy nói cho Tô Ðào biết Tô Quốc Vĩ ở nước ngoài đã bị cấp trên mắng như thế nào, cũng nói cho cô biết tầm quan trọng của công việc của Tô Quốc Vĩ. Cuối cùng, chú ấy còn nói.

"Tiểu Tô Ðào, chú biết cháu rất buồn, nhưng mà cha của cháu cũng không hề dễ dàng gì. Cháu kiên trì chờ ông ấy thêm một chút nữa được không? Chú bảo đảm qua một thời gian nữa ông ấy nhất định sẽ về nước với cháu."

Tô Ðào không nói thêm gì nữa, chỉ là sau khi cúp điện thoại không lâu cô liền gọi điện cho cha. Lúc ấy, Tô Quốc Vĩ đã xách theo hành lý ra tới sân bay, Tô Ðào nghe được tiếng loa ở sân bay, cô nhỏ giọng nói chuyện với cha.

"Cha, con biết tình huống công tác của cha hiện tại vô cùng khó khăn. Cha không cần lo lắng cho con đâu, ngày mai lúc học xong con sẽ đi xin thầy giáo vào ở trong ký túc xá của trường."

Nói tới đây, dường như còn sợ Tô Quốc Vĩ không tin, cô còn bổ sung thêm vài câu.

"Ðiều kiện của trường học rất tốt, đồ ăn trong nhà ăn cũng rất ngon, so với dì Lý làm cũng không hề kém cạnh gì. Cha không cần lo lắng con đâu, con có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình." Tô Quốc Vĩ ở sân bay tay cầm hành lý, hốc mắt đều đỏ, một hồi lâu sau mới đáp một chữ "Ðược." Tô Ðào cho rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây nhưng đột nhiên khi đã ở trong ký túc xá của trường được mấy tháng thi cha bỗng nhiên gọi đến nói rằng ông ấy có một người bạn lâu năm, lúc Tô Ðào còn nhỏ người ấy còn vô cùng thích cô nên lần này sau khi nghe được tình huống hiện tại của haicha con thìliền muốn đứng ra chăm sóc chocô.

"Bà ấy rất tốt, khi con còn nhỏ cũng thường xuyên đến thăm con, con qua ở cùng bà ấy mấy tháng, chờ cha trở về liền đến đón con có được không?"

Giọng nói của Tô Quốc Vĩ mang theo một chút thăm dò và một chút cẩn thận, như là quan tâm tới cảm xúc của cô con gái.

Tô Ðào cũng thấy đau lòng cho cha nên không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Tô Quốc Vĩ ở nước ngoài vui vô cùng, cúp máy với Tô Ðào liền gọi lại cho bên kia, xác định thời gian gặp mặt.

Mà Chung Giai Giai nhớ rất rõ ràng, lúc ấy Tô Ðào nói chính là thứ sáu, bên kia sẽ cho người lại

đây đón cô, còn không phải là hôm nay sao?

Tô Ðào vẫn ghé vào trên bàn, buồn chán ừ một tiếng, nhìn qua có chút uể oải, tinh thần vô cùng kém.

Chung Giai Giai trong nháy mắt hiểu được vì sao hôm nay bạn tốt của mình có chút khác thường.

Nếuđột nhiên qua nhà của một người lạ ở, chắc canh cô cũng sẽ không được tự nhiên. "Vậy sao cậu không nói với chú là cậu không muốn ở đó, còn có kí túc xá mà?"

Tô Ðào rũ mắt xuống, lắc đầu đáp lại.

"Nếu tớ nói không muốn ở đó thì cha cũng sẽ đồng ý thôi nhưng mà ông ấy nhất định sẽ vô cùng lo lắng cho tớ. Tớ khôngmuốn ông ấy ở nước ngoài làm việc mà vẫn phải lo lắng như vậy."

Chung Giai Giai khôngcòn gì để nói, cô cảm thấy Tô Ðào chính là cái gì cũng tốt, vô cùng ngoan. Cô đã từng vô số lần đứng ở góc độ của Tô Ðào mà suy nghĩ, nếu bản thân cô gặp phải tình huống cha mẹ ly hôn, không có ai chăm sóc cho mình thì sẽ phản ứng như thế nào. Hẳn là sẽ náo đến động trời đi!?

Nhưng Tô Ðào từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất ngoan ngoãn,lúc nào cũng muốn Tô Quốc Vĩ không cần quá lo lắng về mình, thậm chí không có ai giám sát nhưng thành tích học tập vô cùng tốt, chưa bao giờ rớt ra khỏi 3 thứ hạng đầu.

Ai, quả nhiên giữa người với người chênh lệch vẫn là quá lớn...

-

Suy nghĩ linh tinh một hồi, Chung Giai Giai lại hỏi.

"Vậy cậu có hỏi qua cha cậu tình huống của bên kia là như thế nào chưa? " "Không có, chỉ nói là lúc tớ còn rất nhỏ có gặp qua, còn lại cái gì cũng chưa nói." "A..."

Hai cô gái trò chuyện qua lại được vài câu cũng không còn gì để nói. Cho đến khi điện thoại Chung Giai Giai "đinh" lên một tiếng, như là có chuyện gì quan trọng vậy, hiện lên ngay trang đầu của điện thoại.

Giây tiếp theo, trongphòng học vang lên tiếnghét chói tai của ChungGiai Giai, dọa Tô Ðào và các bạn học trong lớp giật mình.

"Cái quỷ gì đây! Nữ thần của tớ sao có thể cùng với cái người đầy tai tiếng Ninh thiếu này có quan hệ với nhau chứ! Cái account marketing này bị sao vậy, a thật là!!"

Tô Ðào đưa mắt nhìn về bốn phía,kéo kéo ống tay áo đồng phục của ChungGiai Giai. "Giai Giai, cậu nói nhỏ chút."

Tính cách của ChungGiai Giai vẫn luôn hấp tấp, giờ phút này tuy rằng đã im lặng nhưngtâm tư muốn tiếp tục chửi vẫn còn. Cô ấy lôi kéo Tô Ðào, không ngừng lẩm bẩm lầm bầm.

"Cái tên Ninh thiếu này làm nhiều chuyện xấu đến mức cần phải có một cái máy tính mới có thể thống kê hết được. Tin tức tình ái của anh bay đầy trời, lên hotsearch như khách quen vậy! Xong rồi xong rồi, hậu viện của tớ cháy rồi hu hu hu."

"Không đúng!Ðây nhất định là do accountmarketing phát tin lung tung!Chờ xem, buổi tối phòng làm việc của nữ thần nhất định sẽ tìm luật sư bác bỏ tin đồn ngay thôi!"

Nữ thần của Chung Giai Giai là một tiểu hoa vừa mới nổi lên gần đây, kỹ thuật diễn xuất ổn định, trước kia Chung Giai Giai có nhắc qua với Tô Ðào vài lần, lúc ấy Tô Ðào đều sẽ đơn giản trả lời lại cô ấy vài câu.

Nhưng mà hôm nay cô thật sự không có một chúttinh thần nào nên cứ để cho Chung Giai Giai bên cạnh tự lải nhải, không có trả lời lại.

Ðang uể oải suy nghĩ miên man thì điện thoại bỗng nhiên kêu lên một tiếng. Tô Ðào khôngquá để ý, tùy ý lấy ra liếc mắt nhìn, phát hiện một tin nanh chưa đọc.

Mở ra nhìn một lát, mắt hạnh xinh đẹp chậm rãi mở to, thân mình của cô cũng chậm rãi ngồi thẳng dậy.

Chung Giai Giai thấy trạng thái của cô bạn không đúng, nhanhchóng thò người lại gần nhìn vào

điệnthoại của Tô Ðào. "Làm sao vậy?"

[Tan học ở cổng trường đợi tôi]

Câuchữ ngắn gọn, mấy thứ dư thừa như dấu chấm, dấu phẩy đều không thèm sử dụng. Chung Giai Giai sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tô Ðào.

"Ðây là người ở bên kia muốn đến đón cậu sao?" "Không biết."

Tô Ðào rũ mắt nhìn chằmchằm tin nanh trên điện thoại,gõ một dòng chữ.

[Xin hỏi ngài là?]

Nhưng đáng tiếc là sau đó điện thoại vẫn luôn im ắng không một chút tiếng động nào.

Cáinày tin nanh này khiếncho cả buổi chiềuTô Ðào đều hoảng loạn,trên lớp mơ mơ màng màng bị giáo viên gọi tên hai lần mới chậm rãi ổn định lại suy nghĩ.

Sau đó thời gian nhanh chóng đến chạngvạng tối.

Tanhọc, Tô Ðào về phòng ngủ lấy hành lý, Chung Giai Giai đi mua hai ly trà sữa rồi đứng ở cổng trường đợi cô bạn. Vài phút trôi qua, phía xa xa liền thấy Tô Ðào đi tới.

Tô Ðào thay bộ đồng phục rộng rãi trên người thành một chiếc váy ngắn khó lắm mới thấy cô mặc cùng với một chiếc quần giữ ấm màu trắng.

Trên người trắng hồng giao nhau, tóc Tô Ðào là kiểu tóc ngắn, lúc này cũng được buộc một nửa lên thành một bím tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu. Ðứng ở phía xa xa nhìn lại trông giống như một viên kẹo bông gòn biết đi, cảm thấy vừa mềm lại vừa ngọt.

Chỗ Tô Ðào đứng là ở gần cổng trườngnên có không ít học sinh,lúc này tầm mắt của mấy bạn học đó đều dính chặt trên người cô.

Chung Giai Giai nhảy nhót chạy đến bên ngườiTô Ðào, tay cầm hai ly trà sữa nóng đưa tới cho cô.

"Tớ mua vị hươngthảo cùng đậu đỏ, cậu chọnmột ly đi."

TôÐào chọn vị đậu đỏ, cầm lấy sau đó nói cảm ơn với Chung Giai Giai. "Sao cậu còn cố ý thay quần áo vậy?"

Chung Giai Giai thắc mắc, cô bạn thân này ngày thường không quá chú trọng bề ngoài, mấy ngày nay ở trong trường hầu như cũng chỉ thay đổi tới lui hai bộ đồng phục. Lần này bỗng nhiên mặc một bộ đồ mới nên cô có chút tò mò.

TôÐào uống một ngụm trà sữa, ấm áp ngọt ngào ở đầu lưỡi tỏa ra, mặt mày ủ rũ cả ngày rốt cụccũng giãn ra một chút, đôi mắt hạnh cũng sáng hơn rất nhiều.

"Cha tớ dặn đấy. Hình như là cha đã đưa ảnh chụp của tớ cho người bên kia xem, bảo tớ mặc một bộ quần áo giống như vậy."

Chung Giai Giai a một tiếng,cùng Tô Ðào đi ra khỏi trường học.

Bênngoài Nhất trung cũngcó không ít người đến đón con cái tan học, có rất nhiều chiếc xe tư gia đậu ở bên ngoài.

Lúc này, một tiếng phanh gấp vang lên cắt qua những buồn bực phía chân trời.

Mộtchiếc xe thể thao màu đen đầy kiêu ngạo ngừng lại bên đường ngay trước mắt mọi người, bánh xe xẹt qua để lại những vết hằn trên phần tuyết vừa dày vừa nặng đọng dưới đất.

Cha của ChungGiai Giai đối với xe thể thao vô cùng si mê, đại đa số siêu xe ông ấy đều biết,mà cô ấy mỗi ngày đều đi theo cha mình,mưa dầm thấm đất nên cũnghiểu biết một chútvề siêu xe. Lúc này nhìn thấy chiếc xe kia thì liên tục kích động túm quần áo của Tô Ðào.

"Chiếc xe này cha tớ có nhìn thấy qua trên tạp chí một lần rồi! Trên toàn cầu chỉ có đúng 20 chiếc! Vừa quý vừa khó mua!"

Tô Ðào đối với siêu xe không có hứng thú gì nên cũng không đáp lời lại.

Lạiđứng tại chỗ đợi một chút, thấy không có ngườitới tìm mình nên cô liền kéo hành lý dẫn theo Chung Giai Giai đi qua phía bên kia đường, trong lòng đang nghĩ xem có nên nanh tin cho cái số điện thoại bí ẩn kia hay không.

Lúc đi ngang qua trước mặt chiếc xe thể thao kia, vẻ mặt Chung Giai Giai vừa tò mò lại vừa hưng phấn, không ngừng đánh giá chiếc xe. Kết quả, giây tiếp theo, tiếng còi xe chói tai vang lên, thành công làm hai cô gái ngừng bước.

Tô Ðào thật sự bị hoảngsợ, còn chưakịp phản ứng lại thì cửa sổ chỗ ghế lái siêu xe đã chậmrãi hạ xuống. Ngồi bên trong xe là một người đàn ông.

Lúc này anh đang ngậm một điếu thuốc trong miệng,từ góc độ của Tô Ðào nhìn qua có thể thấy rõ đường cong sườn mặt cùng chiếc cằm căng chặt tinh xảo của anh.

Một lát sau, ngườiđàn ông lấy bật lửa châmthuốc rồi tùy ý ném nó sang bên cạnh,lười nhác quayđầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, Tô Ðào thấy được một gươngmặt cực kì đẹp trai.

Làn da rất trắng,mũi cũng rất cao, mắt đào hoa, là loại nhan sắc mà lúc cườilên có chútngả ngớn, bạc tình.

Nhưng đáng tiếc là lúc này trên mặt ngườiđàn ông khôngcó ý cười,thần sắc nhìn qua cũngrất lạnh. Anh nhìn Tô Ðào, trực tiếp mở miệng hỏi.

"Tô Ðào?"

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro