CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 2: Bạn nhỏ, ăn kẹo không?

Edit: Gấu.

Beta: LT.

-

Không gian trongxe kín mít, người đàn ông ngồi bên cạnh dường như cũng khôngcó ý định mở điều hòa, nhiệt độ rất thấp, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thuốc lá mà anh vừa mới hút.

Tô Ðào ngoan ngoãn ngồi ở vị trí ghế lái phụ, trên cổ cô vẫn còn quấn cái khăn quàng cổ màu trắng, đầu hơi cúi xuống, nửa khuôn mặt đều chôn trong khăn quàng.

Cô không để ý mặt mũi mà còn quay sang vị trí ghế lái ngắm người đàn ông, nhưngcũng không muốn cứ ngồi im như vậy nên vẫn luôn cầm điện thoại nói chuyện phiếm với Chung Giai Giai.

Bên kia Chung Giai Giai đang điên cuồng spam tin nanh trong Wechat.

WeChatCon mẹ nó, thật con mẹ nó! Tiểu Tô Ðào??? Cậu đoán thử xem tớ vừa mới phát hiện ra điều gì đi!

WeChatChủ nhân của chiếc xe thể thao vừa đến đón cậu!!! Tớ vừa nhìn qua liền cảm thấy quen mắt!! Vừa rồi tớ mới tra xét!!!

Tô Ðào không biết suy nghĩ của Chung Giai Giai là gì, nhấp nhấp môi, gõ mấy chữ trả lời lại.

WeChatTớ cũng cảm thấy hơi quen mắt...

Thật sự quen mắt, Tô Ðào mơ hồ cảm thấy cô dường như đã từng gặp qua đối phương,nhưng hình như khôngphải là gặp trong mấy năm gần đây, nếu không thì sao ký ức của cô lại mơ hồ như vậy.

WeChat *Chuyển tiếp Weibo*

- Tiểu hoa Trịnh Ðiềm cùng Ninh gia tiểu thiếu gia thân mật với nhau tại hội sở.

WeChatCậu mau xem đi, tớ sẽ gửi cho cậu tiếp!!!

Tô Ðào khôngbiết Chung Giai Giai chuyểntiếp (share) Weibogì cho cô, đầu ngón tay nhấn vào, giây tiếp theo giao diện liền thay đổi, nhảy ra trang chủ tin tức giải trí kèm theo mấy tấm ảnh chụp. Còn chưa kịp nhìn kỹ thì không khí yên tĩnh trong xe bỗng nhiên bị đánh vỡ bởi một tiếng chuông.

Tô Ðào hoảng sợ, có chút chột dạ mà hoảng loạn tắt màn hình điện thoại, tiếp theo quay đầu, giả bộ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông bên cạnh căn bản khôngchú ý tới động tác nhỏ của cô, cầm điện thoạilên bấm nghe, mở loa ngoài.

"Nói."

Giọng nói thật lạnh, lúc nói chuyện thì tay phải anh đặt trên tay lái, khuỷu tay trái đặt cạnh cửa sổ xe, lười nhác chống đầu.

Giọng nói ở đầu bên kia là của một người đàn ông. "Tiểu Ninh gia, cậu... cậu lại lên hot search rồi." Người đàn ông tựa hồ không quá để ý, ừ một tiếng.

"Vậy... Lần này có cần xóa không?" "Xóa làm gì?"

Giọng của anh cười như không cười, làm người nghe cảm thấy có chút ngả ngớn.

"Khó lắm mới có cơ hội được lên hot search miễn phí, tôi muốn ngồi trên đó một thời gian đã. Ninh tổng kia của mấy người không phải đang dẫn người đi mở rộng hạng mục mới sao? Ðúng lúc cho ông ta thêm chút nhiệt đi."

Mắt hạnh trong trẻo của Tô Ðào không khỏi mở to. "... Ninh lãophu nhân!"

Cô vừa kêu xong một tiếng, trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ tới người đàn ông vừa nãy mới đón cô trở về. Nếu là thay Ninh lão phu nhân tới đón mình, vậy có thể hay không là...

Ninh lão phu nhân tên là Ninh Lam, lần đầu tiên Tô Ðào gặp bà ấy là khoảng năm nhất tiểu học. Cô không biết bà ấy và cha quen nhau như thế nào, chỉ biết là khoảng thời gian đó khi mà cha cô nằm viện thì bà ấy thường tới thăm ông. Sau đó cha cô xuất viện về nhà, bà ấy lâu lâu cũng ghé thăm một lần.

Khi đó bà ấy đối với Tô Ðào rất tốt, mỗi lần tới nhà đều sẽ mang theo những bộ váy xinh đẹp cùng với đồ ăn vặt cho cô, tuy là sau này không còn liên lạc với nhau nữa nhưng cô vẫn không quên người bà thân thiện, ôn hòa này.

Lúc này lão phu nhân cũng đang nhìn Tô Ðào, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ hiền từ. "Vốn dĩ bà muốn tự mình đi qua đón cháu nhưng anh Ninh Dã của cháu nói ở bên ngoài quá lạnh nên nó bảo bà ở nhà chờ, cứ để nó đi đón là được."

Tô Ðào vừa nghe thấy mấy chữ "anh Ninh Dã" thì tim đập lỡ một nhịp, ánh mắt cũng không tự giác hướng về phía cửa bên kia.

Ninh lão phu nhân còn đang nói chuyện, không thấy được chút biến hoá nhỏ này của cô. "Nhưng mà mấy năm nay cháu lớn nhanh quá, nếu bà tự mình đi đón cháu thì không biết có thể nhận ra cháu được hay không. Cha cháu thế nào rồi? Ông ấy vẫn khoẻ chứ?

Cha cháu cũng thật là quá ngoan cố, thà rằng làm khổ cháu cũng không muốn làm phiền đến người khác. Ông ấy cũng không nghĩ xem cháu mới có bao lớn chứ! Nhưng mà hiện tại thì tốt rồi, có bà ở đây, về sau bà sẽ chăm sóccho cháu."

Lão phu nhân nói tới đây liền sờ sờ đầu của Tô Ðào, cười càng thêm từ ái.

"Bà nghe nói tiểu Tô Ðào mấy năm nay tuy ở một mình nhưng trưởng thành lại vô cùng ưu tú? Còn đứng nhất nhiều lần nữa, giỏi quá!"

Bà ấy vô cùng nhiệt tình, một già một trẻ nói chuyện hơn mười phút, sau đó bà mới kêu dì giúp việc vẫn luôn bận rộn phía sau phòng bếp bưng một đĩa trái cây lên cho Tô Ðào.

Dì giúp việc thấy quần áo trên người Tô Ðào vẫn chưa đổi nên liền nhắc nhở một chút. Lúc này lão phu nhân mới nhớ ra, liên tục gật đầu.

"Ðúng đúng, trước tiên cháu lên lầu thay quần áo sau đó nghỉ ngơi một chút đi, chờ đến lúc ăn cơm bà sẽ kêu cháu xuống. Dù sao thì về sau mỗi ngày cháu đều ở nơi này, chúng ta vẫn còn

nhiều cơ hội nói chuyện phiếm cùng nhau."

Tô Ðào nhẹ nhàng gật đầu rồi cười với bà, má lúm đồng tiền ẩn hiện. "Cảm ơn bà ạ."

Ninh lão phu nhân vừa thấy Tô Ðào cười thì tâm liền mềm nhũn, tâm tình vô cùng tốt.

Sau đó, dì giúp việc đưa Tô Ðào đến một căn phòng giành cho khách ở lầu hai, mở cửa sau đó nói với Tô Ðào vài câu, đem hành lý của Tô Ðào vào phòng rồi liền đi ra, không ở lại quấy rầy cô.

Phòng này đã được sửa sang lại, phong cách là kiểu mà con gái yêu thích, cả căn phòng đều là tông màu hồng và trắng.

Nhưng giờ phút này Tô Ðào căn bản không có chút tâm tư dư thừa nào để thưởng thức, cô lúng ta lúng túng đi đến mép giường rồi ngồi xuống, cũng không biết đang nghĩ đến việc gì, thần sắc nhìn có chút ngốc.

Một lát sau cô bỗng nhiên đút tay vào trong túi áo móc ra một vật nhỏ. Là viên kẹo bạc hà mà lúc nãy ở trên xe NinhDã đưa cho cô.

Lúc Ninh Dã vào nhà, Tô Ðào đã lên lầu được một lúc.

Anh vốn chỉ định ở bên ngoài hút điếu thuốc một chút nhưng sau đó lại nhận một cuộc gọi nên

đến tận bây giờ mới vào nhà.

Lão phu nhân vẫn còn ở phòng khách nói chuyện phiếm với dì giúp việc, lời trong lời ngoài vẫn luôn nói về Tô Ðào.

Ninh Dã đi qua, ném chìa khóa xe lên bàn trà rồi lười nhác ngồi xuống ghế sô pha.

Lão phu nhân nhìn thấy bộ dáng lười biếng này của anh thì trong lòng liền có chút nóng giận. "Cháulễ phép một chút được không, bao nhiêu người lớn ở đây mà ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm là thế nào. Không phải vì chuyện này mà lúc trước cha cháu đã mắng cháu một trận rồi sao, saocháu vẫn khôngchịu thay đổi hả!"

Lão phu nhân là kiểu người ngoài miệng nói lời chua ngoa nhưng thật ra tâm mềm như đậu hũ, Ninh Dã sớm đã nghe bà mắng thành thói quen nên cũng không thèm để ý. Nghe xong chỉ lười nhác đáp lại.

"Sợ gì chứ? Ông ta không phải là đang mang theo Ninh Hoài xuất ngoại sao? Làm gì còn thời gian

để quản cháu."

Ý cười trên mặt Ninh lão phu nhân giảm đi vài phần, dì giúp việc thấy không khí không đúng, nhanh chóng đứng dậy nói là đi vào phòng bếp xem một chút, để lại phòng khách cho hai bà cháu.

Ninh Dã một chút cũng không để ý, lười biếng thay đổi dáng ngồi, lại từ trên bàn trà cầm lấy một quả táo, chuẩn bị gọt vỏ.

Tay anh rất đẹp, ngón tay sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, gân tay màu xanh như ẩn như hiện trên mu bàn tay. Con dao gọt hoa quả ở trên tay anh xoay tới xoay lui một hồi, một quả táo đã được gọt sạch vỏ. Anhduỗi tay đưa về phía trước.

"Bà, mời bà ăn trước."

Lão phu nhân cầm lấy, đang định đưa đến bên miệng thì bỗng nghĩ đến gì đó, động tác dừng lại. "Tiểu Tô Ðào... Cháu còn nhớ rõ con bé không?"

Ninh Dã có chút kỳ quái nhìnbà của mình. "Không phải vừa mới đưa cô nhóc đó trở về sao?"

"Không phải, ý của bà hỏi là cháu có còn nhớ hay không hồi nhỏ mình đã từng gặp qua con bé." "Hồi nhỏ? Lại là chuyện từ khi nào đây?"

Lão phu nhân nhìn cái dạng này của anh, có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn là đem mọi chuyện nói hết ra.

"Lần này bà đưa con bé về đây, một là vì muốn chăm sóc cho con bé, hai là vì muốn cho hai đứa có thời gian chung đụng với nhau nhiều một chút, chờ con bé tốt nghiệp đại học, hai đứa liền đính hôn."

Ninh Dã đang cầm dao gọt hoa quả đột nhiên dừng lại, một lát sau, anh hơi hơi giương mắt, thần sắc có chút lạnh...

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro