CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Chắn hoa đào cho tôi à?

Editor: Gấu. Beta: LT.

-

Mấyngày sau Ninh Dã vẫn luôn ở lại biệt thự cũ. Tuy rằng ngoài miệng lão phu nhân không nói gì nhưng Tô Ðào nhìn ra được bà đang rất vui.

Ðảo mắt một cái đã đến 30 Tết.

Buổisáng Tô Ðào rời giườngrồi gọi điện cho cha để chúc Tết, sau đó liền chạynhanh xuống lầu giúp chuẩn bị bữa cơm tất niên.

Hôm nay tinh thần của lão phu nhân cũng rất tốt, vẫn luôn cười tủm tủm không ngừng nhưng cô Ninh Vi lại có vẻ không được vui lắm.

"Mẹ nói xem anh hai cũng thật là, một hai đòi phải ra nước ngoài hai tháng trời để đuổi theo một cái hạng mục, cũng may là có lão Lưu nhà con đi cùng bồi anh ấy trải qua đêm tất niên này" Ngườimà cô Ninh Vi gọi là anh hai chínhlà cha của Ninh Dã, hiện cũng đang giữ chức vị chủ tịch của Ninh thị.

Chồng của cô ấy giữ chức giám đốc ở Ninh thị, năm đó hai người quen biết nhau rồi đi đến hôn nhân cũng là do cha của Ninh Dã giới thiệu.

Mấy năm nay hai người thân càng thêm thân, cha của Ninh Dã rất tín nhiệm người em rể này, trong công ty có hạng mục gì quan trọng hoặc là đi công tác cũng đều đi cùng với em rể.

Lão phu nhân nghe con gái oán hận xong, không để ý lắm mà nói.

"Hai chúngnó hàng năm đều ở nhà ăn Tết, bây giờ ngẫu nhiên đi ra ngoàimột chuyến thì có làm sao? Hơn nữa, con xem thằng nhóc nhà con đi, những năm mà Ninh Dã không ở đây ăn Tết nó có vui vẻ được như vậy không?"

Cô Ninh Vi rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa.

TôÐào vẫn luôn ở bên cạnh giúp mọi người làm vài việc nhỏ, sau khi nghe thấy lão phu nhân nói vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu.

Cáigì mà mỗi năm Ninh Dã không ở đây? Anh Ninh Dã trước nay đều không trở về ăn Tết sao? Tuy là trong lòng thắc mắc như vậy nhưngthấy lão phu nhân và cô Ninh Vi đều khôngcó ý định nói tiếp về đề tài này nữa nên cũng đành nhịn xuống tò mò, tiếp tục giúp mọi người làm việc.

-

Ba giờ chiều,bữa tiệc tất niên cũng đã bắt đầu.

Bànăn ở Ninh gia là loại bàn dài, trên bàn bày các loại chéndĩa lớn nhỏ khác nhau đầy ắp cả một bàn, nhìn lướt qua một chút có khoảng hơn ba mươi món.

TV trong phòng khách đang mở, lão phu nhân còn cố ý chỉnhlớn âm lượng, MC trên màn hình vẫn luôn không ngừng nói lời chúc Tết, âm thanh náo nhiệt truyền đến trong nhà ăn.

Lưu Bác đã sớm kêu đói nên lúc này cũngkhông thèm khách khí nữa, còn chưa ổn định chỗ ngồi xong thì đã cầm đũa gắp vài món mình thích bỏ vào miệng.

Cô Ninh Vi ghét bỏ thằngcon nhà mình khônglễ phép nên tức giận đánh cậu nhóc hai cái. Lưu Bác bị đánh có chút khó chịu, ở bên cạnh lẩm bẩm lầm bầm.

Tô Ðào đã sớm ngoan ngoãn ngồi xuống, cô nhìn cặp mẹ con kia xong lại nhịn không được mà cười tủm tỉm.

Một lát sau, ghế bên cạnh Tô Ðào đột nhiên bị kéo ra, Ninh Dã đĩnh đạc ngồi xuống kế bên cô, cầm lấy đũa rồi nói.

"Không thể trách Lưu Bác được, bữa cơm này cháu cũng chờ đến mức có chút đói rồi đây."

Lưu Bác thấy anh họ thay mình nói chuyệnthì càng thêm tự tin, trực tiếp kêu la. "Ðúng vậy!!!Mọi người nấu quá chậm!"

Ninh Dã nghe thấy vậy thì khoé miệng cong cong lên cười, tay vừa định gắp miếng gà sa tế bỏ vào miệng thì lại thấy một chén canh được đẩy đến trong tầm tay mình.

Anh quay qua nhìn thì vừa vặn chạm phải mắt hạnh trong trẻo của cô gái nhỏ đang nhìn mình. "Anh Ninh Dã, vừa nãy anh bảo đói nên anh uống chén canh này trước đi ạ, nếu không cứ trực tiếp ăn đồ cay vào sẽ bị đau dạ dày."

Lúc cô nói chuyệngiọng cũng không lớn, bộ dáng khe khẽ giống một con vật nhỏ ngốc nghếch. Ninh Dã còn chưakịp trả lời thì lại nghe thấy cô Ninh Vi ở bên kia bắt đầu mắng Lưu Bác.

"Con đụng vào nhẹ thôi! Cái này vỏ mỏng, đụng hai cái là bể hết đó!"

LưuBác bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm. "Không đụng vào thì làm sao biết được bên trong có kẹo hay không chứ."

Lão phu nhân cười nói.

"Thằng nhóc này hẳn là lại nghĩ đến chuyệnnăm đó Ninh Dã ăn một cái liền trúng thưởng."

Mónhá cảo túi phúc này mỗi năm đến ngày 30 Tết đều do lão phu nhân tự tay làm. Bên ngoài vỏ mỏng, bên trong là nhân thịt và các loại rau dưa. Vì muốn làm cho khôngkhí thêm náo nhiệt nên mỗi năm bà đều sẽ ngẫu nhiên cho vào nhân bánh một viên kẹo, ăn trúng có nghĩa là trúng thưởng.

NămNinh Dã học lớp mười hai thì vừa ăn một cái liền trúng thưởng, lập tức được lão phu nhân tặng cho một chiếc xe thể thao.

Lưu Bác vẫn luôn nhớ mãi chuyệnnày nên mỗi năm đều đặc biệt tích cực.

Mấycái há cảo năm nay Tô Ðào cũngcó giúp gói. Lúc lão phu nhân đưa cho cô một viên kẹo đã kể cho cô nghe về chuyện trúng thưởng nên cô đã lén làm một kí hiệu nho nhỏ.

Chẳng qua cô không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, tùy tiện gắp một cái đã gắp trúng cái có kí hiệu kia. Âm thầm lật hai cái, xác định đây chính là cái có kí hiệu do chính tay mình gói, thừa dịp mọi người không chú ý liền gắp vào trong chén của Ninh Dã.

Người đàn ông thấy há cảo nằm trong chén của mình,quay qua nhìn cô, không lên tiếng. "Bên trong cái này có kẹo ạ."

Lúc Tô Ðào nói chuyện thì gương mặt hồng hồng,hơi cúi xuống khôngnhìn anh. Từ góc độ của anh có thể thấy được hàng mi cong dài của cô khẽ run.

Quả thật là dáng vẻ của bạn nhỏ chưa bao giờ làm chuyệnxấu, đây là lần đầu tiên ăn gian.

Mà đầu kia, lão phu nhân thấy đứa cháungoại của mình chọn chọn lựa lựa một hồi rốt cuộc mới gắp được một cái vừa lòng bỏ vào trong chén, đột nhiên bà nói.

"Năm nay vẫn sẽ có trúng thưởng,chẳng qua hằng năm đều đưa xe hoặc bao lì xì gì đó quả thật có hơi tục, vậy nên năm nay bà đổi một chút! Ai ăn trúng cái có kẹo thì tự tay bà sẽ vẽ cho người đó một bức tranh chân dung!"

Lời này của bà vừa dứt thì không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. Lưu Bác dừng động đũa, động tác của Ninh Dã cũng bỗng nhiên dừng lại.

Một lát sau, anh gắp chiếc há cảo trúng thưởng vừa nãy trả về chén cho Tô Ðào. Tô Ðào dùng ánh mắt mê mang nhìn về phía anh.

Người đàn ông nhìn cô, nói với giọng lười biếng.

"Về sau loại chuyện tốt này không cần nghĩ cho tôi, cứ tự giữ cho mình đi."

-

Sauđó Tô Ðào đã ngồi ngay ngắn ở thư phòng bồi lão phu nhân vẽ tranh suốt cả buổi tối, cuối cùng cô cũng hiểu được ý của Ninh Dã là gì.

Những chuyệnkhác lão phu nhân còn tính là tinh thông nhưng duy nhất chuyện vẽ tranh thì... không hề có một chút thiên phú nào cả.

Nhưng có thể nhìn ra được là bà rất nhiệt tình nên Tô Ðào cũng không cự tuyệt hoặc nói lời gì đả

kích, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó cùng với một cái bình hoa làm mẫu cho bà vẽ. Cuối cùng một lúc lâu sau lão phu nhân cũng đẽ vẽ xong nên liền thả cô đi.

Lúc xuống lầu cô xoa xoa bả vai hơi đau nhức, bỗng phát hiện Ninh Dã và Lưu Bác vẫn còn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.

Lưu Bác đang thao tác trên màn hình điện thoại di chuyển nhân vật trong game, trông có vẻ hơi uể oải buồn ngủ. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến thì cậu nhóc vừa ngáp vừa ngước lên

nhìn.

"Anh họ, chị ấy xuống rồi kìa."

TôÐào nghe thấy cậu nhóc nhắc đến mình,có chút ngoàiý muốn. "Hai người đang đợi em sao?"

Lưu Bác khôngkiên nhẫn gật đầu.

"Anh ấy nói muốn dẫn chúngta lên đỉnh núi đốt pháo hoa, đã chờ chị rất lâu rồi."

TôÐào căn bản chưa nghe ai nhắc đến chuyệnnày nên nhất thời khôngkịp phản ứng lại, mơ màng "a" một tiếng.

Ninh Dã gẩy gẩy điếu thuốc trên tay rồi nhìn về phía cô. "Sao? Không muốn đi?"

Tô Ðào nhanh chóng phản ứng lại, lắc đầu. "Không phải! Em muốn đi!"

Anh thu hồi tầm mắt, lười biếng lên tiếng.

"Muốn đi thì mau đi thay quần áo, cho em năm phút."

-

Vùng ngoại ô Bắc Thành có một ngọn núi nhỏ, tuy không cao nhưng vị trí cũng không tệ lắm.

Ở nội thành không được đốt pháo hoa thế nên ngày Tết rất nhiều người trẻ đến đây để đốt pháo. Lúc bọn họ đến nơi thì vị trí tốt nhất đã có ngườinhanh chân chiếmmất nên ba người bọn họ chỉ có thể đi tiếp, tìm một góc không có quá nhiều người.

Ninh Dã mang theo rất nhiều pháo hoa, cũng không biết là chuẩn bị từ lúc nào. Tô Ðào đang muốn giúp đỡ Ninh Dã mang pháo hoa qua nhưng lại bị Lưu Bác ngăn lại.

Cậu nhóc khôngnóng không lạnh trợn mắt với cô.

"Không cần chị làm, quay về chị mà sứt mẻ một chút chắc canh bà ngoại sẽ làm thịt bọn tôi."

TôÐào lúc trước đã thăm dò tính cách của cậu nhóc này, hơi ngạo kiều, có chút trungnhị bênh*, ngoài miệng nói thế này nhưng trong lòng lại nghĩ kháccho nên nghe cậu nhóc nói xong cô chỉ cong mắt cười với cậu một cái.

*Trung nhị bệnh: VN mình thường gọi là bệnh chechow=((((

LưuBác cảm thấy Tô Ðào như có tật xấu, tronglòng không biết vì sao lại bực bội, thấy cô đang đi qua hướng khác nên nhân cơ hội nói với Ninh Dã vài câu.

"Anh họ, học sinhgiỏi này khônghợp với anh đâu."

NinhDã ngồi xổm ở chỗ đó nghịch hộp pháo hoa, nghe vậy ngẩngđầu liếc cậu nhóc một cái. Lưu Bác sờ sờ mũi, bộ dáng có chút chột dạ.

"Em có nghe lén được mẹ và bà ngoại nói chuyện,bà muốn anh và chị ấy đính hôn với nhau." Lưu Bác từ nhỏ đã vô cùng thích người anh họ này nên đối với chuyệncủa anh họ cũng vô cùng quan tâm. Cho nên sau khi nghe bà ngoại nói muốn Tô Ðào làm vị hôn thê của Ninh Dã, cậu nhóc vẫn luôn tức giận bất bình.

Cậu nhóc cảm thấy anh họ mình sẽ khôngthích kiểu con gái mềm mại đáng yêu như vậy. Lúc

trước bởi vì chuyện của bác hai mà anh họ đã vô cùng không vui rồi, cậu nhóc không muốn anh họ lại buồn nữa.

Cũng không rõ là Ninh Dã có nghe hiểu được ý tứ của cậu nhóc hay không, anh lại lần nữa cúi

đầumở hộp pháo hoa ra rồi nói với cậu nhóc. "Ði lấy bật lửa trong xe lại đây."

LưuBác có chút không tình nguyện bĩu môi nhưng cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi. Lúc Tô Ðào đi qua thì vừa vặn đụng phải cậu nhóc, vừa định mở miệngchào hỏi thì lại bị cậu nhóc làm lơ hoàn toàn. Nhưngmà cô cũngkhông để ý, cầm một bó pháo hoa tiếp tục chậm rãi đi đến chỗ của Ninh Dã.

Ngoại hình của Ninh Dã vô dùng điển trai, dù chỉ tuỳ tiện ngồi xổm ở chỗ đó thôi cũng đủ hấp dẫn vô số ánh nhìn. Lúc Tô Ðào đi qua thì trùng hợp nghe được cách đó không xa có hai cô gái đang thảo luận về anh.

"Cậu nhìn xem, sườn mặt đẹp quá đi mất!" "Tay cũng đẹp nữa, làn da cũng rất trắng!" "Ðúng đúng, chân cũng rất dài..."

Tô Ðào loáng thoáng nghe được nhưng cũng không quá để ý. Bỗng nhiên lúc đi ngang qua các cô

ấy thì lại nghe thấy một câu: "Mông cũng rất cong."

-[Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad chính chủ @GauStore, các trang khác đều là ăn cắp.]

NinhDã đã xử lí tốt số pháo hoa tronghộp. Anh đứng thẳng dậy, lấy thuốc ngậm vào miệngđịnh hút một điếu nhưng bấc giác nhớ tới trên người lúc này không có bật lửa.

Nhìnthoáng về hướng bên kia một chút, không thấy Lưu Bác trở về nhưng lại thấy cô gái nhỏ có chút không thích hợp.

Ðầu nhỏ cúi xuống không biết là đang nhìn cái gì dưới đất, chân đang di lên di xuống, thân mình cũng lắc lư theo.

Ninh Dã nhìn cô, rồi lại nhìn thấy phía đối diện có hai cô gái đang nhìn sang bên này đánh giá, nháy mắt liền biết lí do tại sao cô lại kì lạ rồi.

"Làm gì vậy? Canh hoa đào cho tôi à?"

Anhtùy ý mở miệng, Tô Ðào nghe được thì nhanh chónghoàn hồn. Ngẩng đầu thấy anh đang nhìn mình, gương mặt dần nóng lên.

Cô do dự không biết có nên nói ra chuyện vừa rồi mình mới nghe được hay không, quả thật là quá xấu hổ...

"Các cô ấy..."

Ðứngtại chỗ ấp a ấp úng một lúc, cuối cùng Tô Ðào cũng không nói ra được. Rầu rĩ cúi đầu, cô có chút không vui nên đứng lùi lại một bước, lựa chọn trốn tránh thân mình.

Giây tiếp theo, cánh tay bỗng nhiên bị bắt lấy, giọng nói lười biếng từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống.

"Canh đi, hai hoa đào kia quá xấu, tôi không vừa mắt.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro