CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15.1:  Có ý gì? 

Editor: Gấu. Beta: LT.

-

Tim Tô Ðào bỗng đập nhanh.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ nói dối, cũng chưa bao giờ làm việc khiến bản thân phải chột dạ. Lúc này bỗng nhiên bị anh chặn lại, cả người cô đều ngây ngốc.

Tay cầm chặt tay cầm vali, ngón tay siết lại có chút khẩn trương, cả đầu trống rỗng, theo bản năng nói nhỏ một tiếng: "Anh Ninh Dã."

Người đàn ông đã sớm mất kiên nhẫn, anh đứng thẳng dậy, bước vài bước đến gần trước mặt cô gáinhỏ.

Mọi người đều đang bận rộn xếp hàng tại quầy kiểm tra để lên máy bay gần đó, âm thanh ồn ào dường như rất gần bên này, lại tựa hồ rất xa.

Tô Ðào vẫn luôn ngẩn người nhìn về phía trước, nhìn người đàn ông vẫn đang không ngừng tiến về phía mình.

Sau khi anh đã đến ngay trước mặt, Tô Ðào cảm thấy trong nháy mắt không khí xung quanh đều trở nên căng thẳng.

"Hình như bà có nói với tôi, chuyến bay của em là vào buổi sáng."

Tô Ðào không dám ngẩng đầu, ánh sáng phía trên bị anh che hơn phân nửa, thân mình nhỏ nanh của cô núp dưới cái bóng của anh.

Một lúc sau, Tô Ðào mới chậm rì rì mở miệng trả lời. "Em nhớ lầm..."

Có chút chột dạ, cô lại bổ sung thêm. "Không phải là cố ý..." Người đàn ông không rõ ý vị cười một tiếng.

"Lần trước thấy xe của tôi cũng khom lưng trốn, đó cũng không phải là cố ý?"

Tô Ðào bị lời này làm cho ngẩn ra, sau khi phản ứng lại mới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh. Bên tai lại vang lên tiếng loa nhắc nhở hành khánh nhanh nhóng lên máy bay, di động trong túi vẫn đang rung lên, dường như có người không ngừng gọi cho cô.

Tô Ðào hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nhịp tim đang đập loạn xạ, sau đó lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Anh Ninh Dã, em đã biết việc hôn ước rồi."

"Có ý gì?" Người đàn ông hơi nheo mắt lại một chút, hỏi cô.

"Thật ra thì lúc trước khi đến Ninh gia cha không nói qua cho em biết về hôn ước. Em cũng không biết... vì sao ngay từ đầu anh lại ghét em như vậy."

Nhưng hiện tại cô đã biết. Cô biết là do bản thân mình tự cho là đúng, nhiệt tình quá mức nên mang đến ít nhiều gánh nặng cho Ninh Dã. Cô biết sự tồn tại của mình khiến anh có bao nhiêu phiền chán và khó xử.

Tô Ðào nghĩ đến đây lại hít thêm một hơi thật sâu nữa, miễn cưỡng cười với anh một cái, thần sắc trên mặt không tốt lắm khiến người khác nhìn thấy liền có chút đau lòng.

"Em xin lỗi anh về những việc trước đó, em biết anh không muốn đính hôn cùng em, em sẽ không

ỷ vào việc bà thích em mà làm khó anh. Chờ lần này trở về, em sẽ lập tức nói với bà..." Ninh Dã không hề nhúc nhích, cứ đứng nhìn cô như vậy.

"Nói cái gì?"

"Nói... nói việc hủy bỏ hôn ước của chúng ta."

Cô vừa nói xong, nháy mắt giữa hai người bỗng trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, không biết Ninh Dã nghĩ đến gì mà bỗng cong môi cười một cái nhưng ý cười không

đạt đến đáy mắt.

"Ðược, em có thể tự mình hiểu lấy là tốt."

Tô Ðào nghe thấy vậy thì có chút khó chịu, nụ cười trên mặt cũng không duy trì nổi, đang định nói gì đó thì anh đã đứng thẳng dậy, xoay người rời đi.

Những lời định nói đều nghẹn lại trong cổ họng, Tô Ðào cắn môi nhìn bóng dáng của anh rời đi, chóp mũi bắt đầu phiếm hồng.

-

Lúc Tô Ðào lên máy bay, mọi người đã ngồi gần đầy hết.

Vé máy bay là do trường học đặt nên những học sinh đi thi lần này đều ngồi chung với nhau. Tô

Ðào, Trần An Bắc, Sở Dương Dương chung một lớp nên chỗ ngồi liền kề nhau.

Trần An Bắc vẫn luôn gọi điện thoại cho Tô Ðào, lúc này thấy cô đã thuận lợi lên máy bay thì lo lắng trong lòng mới tan đi.

"Tô Ðào, cậu vừa đi đâu vậy? Sao lại đến trễ vậy?"

Lúc này tâm trạng của Tô Ðào không tốt lắm nên không muốn nói nhiều, chỉ đơn giản đáp một câu.

"Tôi có chút việc, xin lỗi đã để các cậu đợi lâu."

Sở Dương Dương ngồi ở sát cửa sổ, nghe xong lời này của Tô Ðào thì lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm.

"Biết lỗi thì lần sau có ý thức trách nhiệm với tập thể một chút, để nhiều người chờ như vậy không biết xấu hổ sao?"

Không biết là Tô Ðào không nghe thấy hay là không thèm để ý, sau khi ổn định chỗ ngồi xong liền hạ bàn gấp ở phía trước xuống, khoanh tay nằm úp mặt xuống. Cô gái nhỏ rất ít khi có tâm trạng thấp như vậy, Trần An Bắc ở bên cạnh nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt.

Lúc này lại có hai người lên máy bay.

Người đàn ông đi phía trước có thân hình cao lớn rắn rỏi, trên người mặc áo sơ mi đen, mí mắt hơi rũ, thần sắc nhìn có chút lạnh nhạt.

Anh đi qua chỗ này, mà người đi phía sau anh khi đi ngang qua dường như dừng tầm mắt lại trên người Tô Ðào khoảng hai giây, sau lại nhận thấy được Trần An Bắc đang nhìn mình nên người ấy khách khí cười với cậu một cái.

Trần An Bắc có chút không hiểu, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau lại nhìn về trên người Tô Ðào lần nữa.

- [Truyện chỉđược đăng duy nhất tại Wattpad chính chủ @GauStore, tất cảnhững trang khác

đều là ăn cắp.]

Bên kia.

Sau khi trợ lý Trương tìm được chỗ ngồi, trước tiên là mời Ninh Dã ngồi xuống.

Vị thiếu gia này từ lúc bắt đầu soát vé lên máy bay đã trưng ra bộ mặt lạnh tanh, trợ lý Trương đi theo bên cạnh Ninh Dã cũng mấy năm rồi nhưng trạng thái hôm nay của anh đúng là hiếm thấy. Tiểu Ninh gia của bọn họ vốn dĩ là kiểu người gặp chuyện đều sẽ bày ra bộ dáng lười nhác, thái độ không sao cả. Hoặc là nếu có ai đó chạm vào điểm mấu chốt của anh thì anh sẽ trở nên hiểm ác, tuy nhiên trong loại tình huống này thì tâm tình anh đến nhanh đi cũng nhanh. Nhưng bộ dáng bây giờ lại khác, lạnh lẽo mãi không tan.

Ðây rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Trợ lý Trương không dám nói gì, thậm chí một chút tiếng động nhỏ cũng không dám tạo ra, bộ dáng giống hệt một con chim cút.

Sau khi xuống máy bay, việc đầu tiên trợ lý Trương làm là tìm tài xế được cử đến đón bọn họ ở

thành phố S.

Sau khi đã ngồi ổn định ở hàng ghế sau, mặt của Ninh Dã vẫn vô cùng đen.

Trợ lý Trương thật sự là khổ không còn gì để nói, chỉ có thể xấu hổ cùng tài xế nói chút chuyện. Nhưng cách hai giây sau, mắt của trợ lý Trương bỗng sáng lên.

"Tiểu Ninh gia, cậu xem phía trước có phải là cô gái mà lúc trước cậu bảo tôi chở về nhà của lão phu nhân không?"

Kỳ thật trợ lý Trương nhìn một cái đã biết người ở đằng xa kia là Tô Ðào, vừa nãy trên máy bay lúc

đi ngang qua đã cảm thấy rất giống.

Trợ lý Trương có chút hưng phấn, cảm thấy không khí trên xe lúc này quá áp lực, cần phải có người tới giúp phá vỡ tầng áp lực này nên hứng thú bừng bừng mà quay đầu ra sau nói với Ninh Dã.

"Hành lý của cô bé hình như rất nặng? Nếu không chúng ta cho cô bé đi nhờ một đoạn?" Ninh Dã cũng không thèm nhìn ra bên ngoài, chỉ ngẩng đầu lên liếc trợ lý Trương một cái. "Cậu rảnh nhỉ?"

"......"

"Còn nói mấy lời vô nghĩa nữa thì cút xuống xe." ". "

-

Những học sinh đại diện trường đến tham gia thi đấu tại thành phố S được sắp xếp chỗ ở tại một khách sạn tương đối tốt.

Sau khi thầy dẫn bọn họ đến khách sạn, kiểm tra sĩ số, tiếp theo liền phân phòng cho bọn họ. Lớp Tô Ðào chỉ có ba người, Trần An Bắc lại là con trai nên Tô Ðào và Sở Dương Dương được phân vào chung một phòng. Cả người Tô Ðào vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc nên không có phản ứng gì lớn, ngược lại Sở Dương Dương bên kia thì lạnh mặt âm thầm xem thường.

Ngày hôm sau sẽ bắt đầu thi đấu. Tô Ðào biết trạng thái này của mình khẳng định sẽ không làm bài tốt được nên sau khi mang hành lí về phòng, cô liền lấy đề thi từ trong ba lô ra, chuẩn bị làm bài để ổn định lại tâm trạng.

Sở Dương Dương âm dương quái khí mắng thầm "làm bộ làm tịch", sau lại không biết nghĩ đến gì

đó, im lặng sắp xếp hàng lý rồi xoay người ra cửa, một câu cũng không thèm nói với Tô Ðào. Trong nháy mắt cả phòng lâm vào yên tĩnh, ngòi bút trên giấy sột soạt không ngừng, âm thanh trở nên hết sức rõ ràng.

Một lát sau di động của Tô Ðào vang lên, là Tô Quốc Vĩ gửi tin nanh WeChat cho cô.

WeChat Ðào Ðào, đã đến thành phố S chưa con?

WeChat Vâng. Ðã đến rồi ạ, cha cứ yên tâm.

WeChat Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.

WeChat À đúng rồi Ðào Ðào à, hôm nay chủ nhiệm lớp con đã gọi cho cha nói là sắp tới sẽ có cuộc họp phụ huynh nói về vấn đề chọn nguyện vọng đại học.

WeChat Chủ nhiệm biết cha chưa thể về được nên đã gọi điện trước cho cha để thảo luận một chút. Chủ nhiệm bảo con định đăng kí chuyên ngành máy tính? Xem xét một chút thì có hai

trường top đầu là đại học D ở thành phố S và đại học B ở Bắc Thành. Chủ nhiệm nói cả hai trường con đều có thể thi vào nên bảo cha cùng con thương lượng một chút xem cuối cùng con chọn trường nào.

WeChat Ðào Ðào à con đã có ý định gì chưa? Lúc trước Ninh lão phu nhân cũng đã gọi điện cho cha, bà ấy hi vọng con có thể tiếp tục học đại học ở Bắc Thành, như vậy sẽ thuận lợi để bà ấy chăm sóc cho con. Cha cũng có ý muốn như vậy, nhưng vẫn là muốn nghe ý định của con sẽ nhưthế nào.

Tô Ðào yên lặng nhìn một loạt tin nanh mà cha gửi đến, lúc lâu sau cô mới nanh lại một câu.

WeChat Cha, con xin lỗi, lần này có khả năng sẽ khiến cha phải khó xử rồi. Dừng một chút, cô lại nanh tiếp.

WeChat Con không nghĩ mình sẽ ở lại Bắc Thành nữa.

- 29/11/2021.

Vui lòng không mang truyện đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.

Chương 15.2:  Dao động? 

-

Sáng hôm sau, từ lúc 9 giờ đến 12 giờ là thời gian Tô Ðào và các bạn đến trường thi tại thành phố S để tiến hành thi đấu.

Thời gian thi là 150 phút, vì là thi đấu cấp quốc gia nên đề thi so với bình thường khó hơn rất nhiều.

Lúc hết giờ làm bài cũng là lúc Tô Ðào vừa vặn kiểm tra xong đáp án cuối cùng, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng dậy nộp bài rồi ra khỏi phòng thi.

Thầy giáo đã sớm đứng bên ngoài đợi bọn họ, sau khi mọi người đều đã tập trung đông đủ, thầy giơ tay nhìn đồng hồ rồi hỏi bọn họ:

"Chuyến bay về Bắc Thành của chúng ta là vào buổi tối, hiện tại là giữa trưa, vẫn còn một ít thời gian nên các em muốn về khách sạn hay muốn tự do hoạt động một chút?"

Một vài bạn học đã sớm không kiềm chế được, vội vàng kêu lên:

"Tự do hoạt động ạ!"

Tối hôm qua trong lúc ăn cơm thì bọn họ đã cùng nhau thảo luận về nhà hàng có chủ đề toán học nổi tiếng ở thành phố S bên này, sau khi xem ảnh đánh giá và đọc bình luận thấy đều ổn nên mọi người đã thống nhất ý kiến hôm nay sau khi thi xong sẽ đến đó ăn cơm.

Ðoàn người trực tiếp bắt taxi đến nhà hàng kia, vì là giữa trưa nên rất đông khách.

Tô Ðào yên lặng đi theo mọi người vào trong, trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi trong đề

thi vừa nãy.

So với Tô Ðào thì các bạn học lại tò mò về nơi này hơn, mắt ai cũng không ngừng đảo qua đảo lại nhìn không gian xung quanh nhà hàng.

Giấy dán tường ở đây là loại đặc chế in đầy những đề toán học, bàn ăn và chén đĩa cũng được in không ít các phương trình và các loại kí hiệu toán học. Hầu như ai bước vào đây cũng đều có thể cảm giác được bầu không khí đặc thù kia, và đối với những người yêu thích toán học thì đến đây chẳng khác gì đến được thiên đường.

Sau khi nhân viên phục vụ sắp xếp xong chỗ ngồi cho bọn họ, Tô Ðào vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Trần An Bắc nãy giờ vẫn ở bên cạnh yên lặng quan sát cô, sau khi ngồi xuống thì nhỏ giọng hỏi một câu.

"Tô Ðào, cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tô Ðào mím mím môi, quay qua lễ phép cười đáp lại.

"Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ về đáp áp cuối cùng của bài thi lúc nãy." "Ðáp án của câu đó rõ ràng là 1684 rồi, còn gì để suy nghĩ nữa chứ."

Sở Dương Dương ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, liếc mắt nhìn Tô Ðào một cái rồi lại tiếp tục nói. "Không phải cậu được đồn là rất giỏi toán sao? Một câu đơn giản như vậy mà còn phải rối rắm gì chứ?"

Tô Ðào ngẩn ra một chút, nhanh chóng tính toán lại tất cả phương trình của câu đó trong đầu, cuối cùng cô chần chừ nói: "Ðáp án hẳn phải là 1681..."

Sở Dương Dương căn bản không tin lời Tô Ðào nói, phản ứng đầu tiên chính là lớn tiếng phản bác. "Cậu rốt cuộc tính kiểu gì vậy? Cái đề kia rõ ràng đáp áp là 1684!!"

Tô Ðào xem nhẹ thái độ của cô ta, thong thả ung dung nói ra cách giải và quá trình giải của mình. Trí nhớ của cô rất tốt, mỗi bước giải đều nói rất rõ ràng, mấy bạn học bên cạnh, thậm chí cả Trần An Bắc sau khi nghe xong cũng gật đầu đồng ý.

Sở Dương Dương bị phản ứng của mọi người cùng với thái độ của Tô Ðào làm cho mất mặt, ngồi đó suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được gì để phản bác. Sau đó cô ta bỗng nhiên quay qua ấn vào chuông khiêu chiến được đặt trên bàn ăn.

Ở mỗi bàn đều được đặt một cái chuông giống như vậy, nhưng nó lại không phải được dùng để

gọi phục vụ.

Tại vị trí trung tâm của nhà hàng này có treo một tấm bảng kính lớn, bên trên đó mỗi tuần đều sẽ được viết lên một đề toán học vô cùng khó. Ðây là vì chủ quán muốn làm cho không khí của nhà hàng trở nên sôi động hơn. Bình thường mọi người đến đây dùng cơm đều có thể đi lên khiêu chiến, và đương nhiên một khi khiêu chiến thành công sẽ được miễn phí toàn bộ bữa ăn.

Mà hiện tại cái đề đang được viết trên kia là đề khó nhất dạo gần đây. Liên tục một tháng rồi mà vẫn chưa có ai giải được. Vừa nãy khi tiến vào quán các bạn học cũng đã bàn với nhau một lát nữa sẽ cùng nhau tính toán cái đề đó một chút rồi cử người lên làm thử.

Nào ngờ bọn họ còn chưa bắt đầu tính toán thì Sở Dương Dương đã nhanh tay bấm chuông. Vài bạn học kinh ngạc hỏi:

"Sở Dương Dương, cậu muốn lên giải cái đề kia thật hả?" Sở Dương Dương âm dương quái khí hừ lạnh một tiếng.

"Tớ không có cái năng lực đó đâu, nhưng mà tớ đây là ấn thay cho Tô Ðào đấy. Không phải vừa nãy cậu ấy rất lợi hại sao? Cái đề thi kia còn có thể dễ dàng giải được thì đề trong nhà hàng này hẳn là sẽ không thành vấn đề đúng không?"

Nói xong, cô ta lại quay qua nói với Tô Ðào.

"Cậu lợi hại như vậy, đừng có ở chỗ này nghiền ép bọn tôi, đi lên giải cái đề kia đi, lỡ đâu giải

được còn có thể được miễn phí tiền cơm hôm nay đấy!"

Lời này của Sở Dương Dương thật sự là vô cùng chua ngoa nhưng vì cô ta không muốn trực tiếp chịu thua với Tô Ðào nên phải tìm một biện pháp khác.

Cái đề trên kia đã vượt qua phạm vi của cao tam, Tô Ðào dù có lợi hại đến đâu cũng không nhất định sẽ giải ra được. Sở Dương Dương vừa nãy bị Tô Ðào làm cho mất mặt nên cô ta một chút cũng không muốn cho qua chuyện này

Cô ta tưởng tượng đến chuyện này thì sắc mặt cũng tốt hơn một chút, vừa vặn lúc này người phục vụ đi tới, mỉm cười hỏi bọn họ:

"Xin hỏi vừa nãy các bạn bấm chuông là muốn đi lên giải đề đúng không ạ?" Sở Dương Dương đặc biệt tích cực đáp lại.

"Ðúng vậy, là chúng tôi nhấn chuông. Là cậu ấy muốn lên giải đề." Nói xong tay liền chỉ về phía Tô Ðào.

Tô Ðào cắn môi cau mày, sau khi nghe Sở Dương Dương nói xong, cô lắc đầu đáp lại: "Tôi không muốn, người ấn chuông là cậu, vậy nên cậu tự lên giải đi."

Ngày thường Tô Ðào nhìn mềm mại nhưng cô vẫn có sự kiên trì và nguyên tắc riêng của mình. Cô biết Sở Dương Dương có địch ý với cô, cũng biết cô ta cố ý làm vậy nên lúc này một chút cô cũng không muốn thuận theo ý của cô ta.

Lúc ấy tựa như cô đang bị khó xử, trợ lý Trương có chút do dự không biết có nên nói với Ninh Dã hay không nhưng cũng may trong chốc lát sau đó cô đã lật ngược lại được tình thế.

Cậu ta ở bên đây trong lòng yên lặng an tâm nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng bên kia không rời.

-

Sau khi Sở Dương Dương đi theo người phục vụ đến chỗ trung tâm nhà hàng nơi đặt tấm bảng kính lớn ghi đề toán thì vẫn luôn đứng yên ở đó, không biết phải viết gì.

Ðề toán quả thật rất khó, trình độ bây giờ của Sở Dương Dương chỉ có thể giải đến bước thứ hai,

cô ta cắn môi không cam lòng, căng da đầu đè nặng đầu bút viết ra hai bước mà mình tính ra

được, lại nghe được ở dưới có người thì thầm. "Sai rồi, bước thứ hai của cô ấy làm sai rồi."

"Ừ. Hình như là không đúng thật, đây chẳng phải là không biết làm nhưng lại tùy tiện đi lên? Không sợ mất mặt à..."

"Thôi đừng nhìn cô ta nữa, lãng phí thời gian."

Sở Dương Dương có thể loáng thoáng nghe được những tiếng bàn luận bên dưới, cô ta vốn đang miễn cưỡng đè nén cảm xúc của mình, lúc này lại nghe thấy những lời như vậy nên rốt cuộc nhịn không được nữa, lập tức quăng bút, tức giận chạy ra ngoài.

Các bạn học đưa mắt nhìn nhau, sợ cô ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên giây tiếp theo liền vội vã đuổi theo.

Tô Ðào rũ mắt, không phản ứng. Trần An Bắc sợ cô nghĩ gì đó, vừa định mở miệng an ủi thì thấy người phục vụ vừa nãy đi đến, có chút khó xử nhìn bọn họ rồi hỏi:

"Vậy bàn này của mọi người... còn ai có thể tiếp tục giải đề được không?"

Trần An Bắc muốn cự tuyệt nhưng cô gái nhỏ ở bên cạnh bỗng nhỏ giọng lên tiếng: "Ðể tôi thử xem."

-

Mấy người bàn tán vừa nãy lại thấy người phục vụ dẫn theo Tô Ðào đi lên, cũng không hứng thú cho lắm.

Trong mắt bọn họ, học sinh cao trung này và người vừa nãy cũng không khác gì nhau, thậm chí bề ngoài của Tô Ðào thoạt nhìn... càng giống như một bình hoa*. Một bình hoa không đáng tin cậy.

Bình hoa*: thường được dùng để chỉ nhng người chỉ có vẻ bề ngoài ch không làm được việc gì khác.

Một thanh niên có tính cách tương đối cao ngạo nhịn không được, anh ta nhìn về hướng Tô Ðào

lên tiếng:

"Em gái có làm được không? Không được thì đừng có lãng phí thời gian nữa! Anh đây còn đang chờ lên khiêu chiến đó!"

Tô Ðào làm như không nghe thấy những lời nói trào phúng ấy, chỉ an tĩnh đứng trước tấm kính lớn nghiêm túc phân tích đề, trong đầu nhanh chóng tính toán một lần, sau khi cảm thấy cách giải của mình đúng thì cô bắt đầu cầm bút viết lên.

Dần dần, những ánh mắt trong nhà hàng đều chậm rãi thay đổi, đa số mọi người đều bắt đầu buông chén đũa xuống, an tĩnh hướng mắt nhìn lên bảng chờ đợi cô viết xong đáp án.

Trong đó cũng bao gồm trợ lý Trương, anh bạn người nước ngoài và cả Ninh Dã.

Ninh Dã vốn là chỉ ngồi ở chỗ đó, như có như không thưởng thức cái bật lửa trong tay. Lúc thấy Tô Ðào đi lên, biểu tình trên mặt anh cũng không dao động nhiều lắm.

Nhưng sau đó, từng hàng đáp án của cô gái nhỏ chậm rãi được viết ra, thần sắc của anh dần dần

tĩnh lặng.

Anh không nghịch bật lửa nữa, ném lên trên bàn, bắt đầu chuyên chú nhìn về phía trước. Chỗ anh ngồi khá xa nhưng lại vừa lúc có thể thấy được sườn mặt của Tô Ðào.

Bộ dáng của cô so với ngày thường khác biệt rất lớn, hôm nay đứng ở đó nhìn đặc biệt bình tĩnh, vững vàng. Cô đứng trên đó đắm chìm vào đề toán, vô tình cũng khiến cho mọi người xung quanh an tĩnh theo.

Ninh Dã nhìn cô, đáy lòng có một tia dao động ngắn ngủi.

Một phút sau, Tô Ðào cuối cùng cũng đã viết xong đáp án trên tấm bảng kính.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, nhưng không bao lâu sau người thanh niên lúc nãy nghi ngờ cô lại cau mày lên tiếng:

"Không đúng, bước ở giữa của cô không đúng! Tôi lúc trước nghĩ chỗ này phải là..."

Anh ta vừa nói vừa đi lên phía trước định tính lại lần nữa nhưng vừa đi được hai bước liền ngừng lại.

Một lát sau, anh ta nhanh chóng đi về chỗ ngồi cầm lấy ba lô của mình, từ bên trong móc ra một xấp giấy tràn ngập con số và phương trình trên đó.

Tô Ðào nhìn anh ta trở về, lại nhanh chóng tính lại đáp án của mình lần nữa, cuối cùng cũng không quá dám xác định, chỉ nhỏ giọng nói:

"Cách giải này của tôi hình như là không có sai chỗ nào..." Thanh niên kia nghe xong, không ý vị lên tiếng:

"Ừm, quả thật không sai, là tôi sai."

Nói xong, anh ta có chút không tình nguyện vỗ tay cho Tô Ðào, biểu tình trên mặt không được tự nhiên cho lắm.

"Ðáp án của cô đúng rồi, tôi rút lại những lời vừa nãy, cô không hề lãng phí thời gian của tôi." Sau đó tiếng vỗ tay vẫn luôn không ngừng vang lên, tất cả mọi người trong nhà hàng đều vỗ tay cho Tô Ðào.

Người phục vụ cầm tờ đáp án đối chiếu lại với bài của Tô Ðào hai lần, cuối cùng nhiệt tình nói lời chúc mừng với cô.

Trần An Bắc cũng không kiềm chế được, vội vàng tiến đến khen ngợi Tô Ðào một câu.

Tô Ðào không thích ứng nổi việc bị nhiều người chú ý như vậy nên nhất thời có chút thẹn thùng, cắn môi cười cười, mềm mại nói cảm ơn.

Bầu không khí giữa hai người từ xa nhìn vào có chút ái muội lại ấm áp, cũng vô cùng xứng đôi. Anh bạn người nước ngoài bên này thấy thế liền không khỏi cảm thán:

"Thật hâm mộ cậu chàng bên cạnh cô ấy, tuổi còn trẻ mà đã có một người bạn gái thông minh như vậy."

Tiếng lòng của trợ lý Trương rơi lộp bộp, vội vàng lên tiếng:

"Nhưng mà yêu sớm cũng không tốt đâu!" Sau đó vội vàng quay qua nhìn vị tiểu Ninh gia nhà mình.

Người đàn ông vẫn ngồi đó không thèm nhúc nhích gì, chẳng qua hơi thở xung quanh anh lạnh hơn vừa nãy rất nhiều.

Một lát sau, anh đứng dậy, lạnh mặt đi qua hướng bên kia.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro