CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Hủy bỏ hôn ước

Editor: Gấu. Beta: LT.

-

Chuyến bay đáp xuống Bắc Thành lúc 9 giờ tối.

Lúc xuống máy bay cả bầu trời đã đen ngòm, tài xế đã Sớm chờ Tô Ðào bên ngoài Sân bay, vừa thấy cô ra tới đã nhanh chóng tiến lên cầm lấy hành lý trên tay cô.

Lúc lên máy bay Tô Ðào đã biết lão phu nhân Sẽ cho người đến đón mình nên lúc này cũng không thấy ngoài ý muốn lắm. Cô quay lại lễ phép nói lời tạm biệt với thầy giáo và các bạn rồi lên xe.

Vừa nãy nhiều bạn học đã nghe được việc trợ lý Trương đến tìm Tô Ðào nói muốn đổi chỗ ngồi, lúc này lại thấy cô có tài xế riêng đến đón nên không khỏi có chút tò mò.

"Trong nhà Tô Ðào nhiều tiền vậy Sao?"

"Ðúng rồi, cảm giác trước đây cậu ấy thật khiêm tốn..."

"Lúc trước còn nghe bạn học lớp cậu ấy nói, có một lần Sau khi bọn họ tụ tập xong thì cậu ấy được một chiếc xe Sang đến đón."

Bởi vì chuyện ở nhà hàng lúc trưa mà cơn tức trong lòng Sở Dương Dương đến giờ vẫn chưa tan hết, lúc này lại nghe thấy mọi người thảo luận về Tô Ðào nên càng thêm chán ghét. Cô ta lạnh mặt nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Ai biết được cậu ta cùng với mấy người đàn ông kia là quan hệ như thế nào, có phải người nhà hay không còn chưa chắc đâu."

Các bạn học khác ở xa nên căn bản không nghe thấy Sở Dương Dương nói gì nhưng Trần An Bắc

đứng bên cạnh nên nghe được tất cả, nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái.

"Ðều là bạn học với nhau, không cần phải áp đặt Suy nghĩ xấu xa đó lên người khác."

Trần An Bắc nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài, còn Sở Dương Dương nghe xong thì Sắc mặt trắng bệch, trong lòng càng thêm tức giận.

-

Lúc Tô Ðào về đến Ninh gia, lão phu nhân còn chưa đi ngủ mà đang ngồi ở phòng khách xem TV chờ Tô Ðào về. Bà đeo một chiếc kính lão, hết Sức chăm chú xem tin tức buổi tối trên TV.

Vừa thấy Tô Ðào bước vào nhà, lão phu nhân lập tức đứng dậy đi về phía cô.

"Ai da, tiểu Tô Ðào của bà về rồi, mau đến cho bà ôm một cái nào! Hai ngày nay bà nhớ cháu lắm!"

Sự nhiệt tình của lão phu nhân có chút khoa trương nhưng cũng không phải là nói dối. Lúc trước bà vẫn luôn ở biệt thự này nhưng không có cảm giác cô đơn gì, nhưng từ khi Tô Ðào đến đây ở, mỗi ngày bà đều có cô gái nhỏ bên cạnh bầu bạn nên cũng quen dần với náo nhiệt.

Lần này cô gái nhỏ đột nhiên đi hai ngày, tuy thời gian không dài nhưng mỗi ngày bà đều ngồi chờ đến thời gian tan học buổi tối, Sau lại không thấy ai trở về, trong lòng không hiểu Sao lại có chút vắng vẻ.

Tô Ðào cũng rất nhớ lão phu nhân, cong môi cười tiến lên ôm bà một lúc lâu.

Sau đó vẫn là dì giúp việc thấy thời gian cũng trễ rồi nên bảo Tô Ðào lên lầu thay quần áo trước rồi Sau đó xuống ăn cơm. Lão phu nhân nhìn đồng hồ treo trên tường xong cũng vội vàng gật đầu phụ họa theo:

"Ðúng đúng, cháu nhanh lên thay đồ đi, để dì ấy giúp cháu mang hành lý lên, bà đi chuẩn bị đồ ăn cho cháu đây."

Chung Giai Giai nhìn cô bạn của mình một cái, trong lòng có chút không cân bằng được.

"Tại Sao tớ với cậu đều là học Sinh cao tam nhưng tớ lại cảm thấy cậu So với tớ còn nhẹ nhàng hơn nhiều."

Cô ấy nói xong, đôi mắt chớp một cái, như là lại nghĩ đến gì đó, liền nói. "A! Tớ nhớ ra rồi, cậu có chút không thích hợp!"

Ánh mắt của Chung Giai Giai không ngừng đánh giá một vòng quanh người Tô Ðào, cuối cùng lên tiếng hỏi:

"Tớ nhớ rõ lúc trước cậu không phải vẫn luôn căng thẳng Sao? Tớ còn khuyên cậu phải thả lỏng, bây giờ ngược lại gần đến ngày thi đại học rồi nhưng Sao cậu lại thành ra thoải mái nhẹ nhàng như vậy chứ?"

Nói thoải mái thì cũng có chút khoa trương nhưng quả thật đoạn thời gian trước người bạn thân này của cô bức mình có chút tàn nhẫn.

Trong đầu Chung Giai Giai Suy nghĩ một chút, nếu cô nhớ không lầm thì hẳn là từ lúc Tô Ðào đi thi

đấu về liền trở thành như vậy.

"Sao lại thế này? Chẳng lẽ là cảm thấy chính mình được cộng thêm điểm thi đại học rồi nên không nỗ lực nữa Sao? Bạn học tiểu Tô Ðào à, tớ cảnh cáo cậu đấy, cái loại tư tưởng như này là vô cùng nguy hiểm!"

Vừa vặn lúc này khoai lang đã được nướng chín, Tô Ðào nhận lấy, quét mã trả tiền rồi nói câu cảm ơn với chủ quán.

Một lát Sau, cô mới nhìn Chung Giai Giai đáp lại một câu.

"Không có, gần đây cảm xúc của lão phu nhân không tốt lắm nên tớ muốn bồi bà ấy nhiều hơn một chút."

Chung Giai Giai bừng tỉnh, vừa nghe thấy lời này thì chỉ chỉ khoai lang vừa mới ra lò trong tay Tô Ðào.

"Vậy đây là mua cho lão phu nhân Sao?"

Tô Ðào gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.

"Dạo gần đây lão phu nhân cũng không quá muốn ăn món gì, tớ nghĩ hẳn là bà Sẽ thích ăn những món ngọt ngọt mềm mềm như này, hơn nữa món này cũng tốt cho thân thể, tớ muốn mang về cho bà nếm thử một chút."

Trên đường trở về Tô Ðào vẫn luôn ôm khoai nướng trong tay, đôi mắt không ngừng nhìn ra ngoài cửa Sổ xe, trong lòng thầm tính còn bao lâu nữa mới có thể về đến nhà.

Chú tài xế phía trước nhìn cô cười cười, lại đạp chân ga thêm một chút.

Hôm nay xe cần phải được đưa đi bảo dưỡng một chút nên tài xế không chạy thẳng vào bên trong cửa biệt thự.

Tô Ðào xuống xe ở ngoài cổng, nói lời tạm biệt với chú tài xế rồi Sau đó liền nhanh chân bước vào bên trong.

Cửa biệt thự không đóng, không biết có phải là dì giúp việc cố ý muốn để cửa cho cô hay không. Tô Ðào cũng không nghĩ nhiều, vừa định cầm lấy tay nắm cửa đẩy vào thì liền nghe thấy giọng của lão phu nhân truyền đến.

"Dù Sao thì chuyện hôn ước bà vẫn muốn khuyên các cháu nghĩ lại, con bé Sắp thi đại học nên gần đây bà cũng không cùng con bé nói thêm gì về chuyện đó. Nhưng mà cháu thì..."

Thanh âm của lão phu nhân trầm xuống.

"Tiểu Tô Ðào tốt như vậy, cháu thật Sự một chút cũng không thích con bé Sao?"

Tầm mắt Tô Ðào theo khe hở nhìn vào bên trong, người đàn ông hơn một tháng chưa gặp lúc này đang ngồi ở đằng kia, quay lưng về phía cô.

Bóng dáng của anh bị Sô pha che hơn phân nửa, lúc này nhìn vào chỉ có thể thấy được bờ vai rộng dưới lớp áo Sơ mi đen cùng với cái gáy của anh.

Không bao lâu Sau, giọng nói lười biếng quen thuộc kia lại vang lên, nhàn nhạt, như cười như không.

"Việc này có cái gì tốt mà cháu phải nói dối bà chứ, huống hồ chỉ là một con nhóc, có gì đáng để

cháu phải thích."

Tô Ðào nghe đến đó, rũ mắt cắn môi, lặng lẽ lui trở về.

Khoảng Sân trong biệt thự vô cùng an tĩnh, Tô Ðào đứng trong một góc, thất thần nhìn về một nơi nào đó đến phát ngốc.

Khoảng hai phút Sau, điện thoại trong ba lô bỗng rung lên, cô vội vàng lấy ra xem, phát hiện là cha mình gọi đến.

Sợ lão phu nhân nghe thấy tiếng của mình nên cô cố ý đi ra xa một chút rồi mới bấm nhận điện thoại.

"Cha ạ."

"Ðào Ðào, tan học rồi Sao con?" Giọng nói của Tô Quốc Vĩ ở đầu bên kia vang lên "Vâng, đã về đến Ninh gia rồi ạ."

"Ừm..." Tô Quốc Vĩ dường như là có chuyện muốn nói, thanh âm mang theo chút chần chờ.

"Lúc trước không phải cha đã cùng con nói qua về chuyện nguyện vọng rồi Sao, Sáng nay cha đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của con một chút, cô ấy nói khoa máy tính của hai trường đại học tại Bắc Thành và thành phố S bên kia kỳ thật đều rất tốt nên không cần phải ưu tiên lựa chọn. Cho nên cha vẫn muốn khuyên con một chút, tuy rằng có chút ích kỷ nhưng cha vẫn cảm thấy có người bên cạnh chăm Sóc con Sẽ tốt hơn.

Cha Sẽ nói với lão phu nhân về chuyện hôn ước nên con không cần phải lo lắng về chuyện này. Nhưng cha tin rằng dù không có chuyện hôn ước thì lão phu nhân cũng Sẽ không bạc đãi con đâu. Vậy nên con..."

Tô Ðào đoán được cha muốn nói gì, cô cúi đầu, rầu rĩ mở miệng cắt ngang lời của ông ấy.

"Cha, thật xin lỗi, chuyện này có lẽ là Sẽ khiến cha phải lo lắng nhưng ý định của con vẫn không thay đổi, con muốn đến thành phố S để học đại học... Con không nghĩ Sẽ tiếp tục ở lại Bắc Thành nữa."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro