CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18.1:  Thi đại học kết thúc  

Editor: Gấu. Beta: LT.

Lúc Ninh Dã về đến biệt thự, lão phu nhân đang ngồi ở phòng khách vừa xem TV vừa than ngắn thở dài. Gần đây bà vẫn thường như vậy, trừ bỏ mỗi tối khi Tô Ðào trở về thì bà Sẽ cố tỏ ra vui vẻ như không có việc gì.

Ninh Dã nhìn thấy bà như vậy thì nhướng mày một cái, ném chìa khóa xe lên bàn trà rồi lười nhác ngồi xuống bên cạnh, lên tiếng hỏi:

"Lão Phật gia nhà chúng ta hôm nay bị làm Sao vậy?"

Lão phu nhân vốn còn đang chìm đắm trong Suy nghĩ của mình, Ninh Dã đột nhiên lên tiếng như vậy khiến bà hoảng Sợ, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái rồi hỏi:

"Sao cháu lại trở về rồi? Không phải cháu nói gần đây công ty rất bận Sao?"

Gần đây bà đã gọi cho Ninh Dã hai cuộc điện thoại nhưng lần nào anh cũng đều đang ở công ty làm việc. Bà biết thằng cháu này vừa đoạt mất một hạng mục của Ninh Hoài, hẳn là đang rất bận nên cũng không tiếp tục làm phiền nữa. Hôm nay bà không hề tìm anh vậy mà lại tự mình trở về. "Là dì giúp việc tìm cháu. Dì ấy nói gần đây tâm tình của bà không tốt, cũng không muốn ăn uống gì, dì không biết vì Sao lại vậy nên bảo cháu trở về xem thử."

Lão phu nhân vừa nghe xong liền ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao dì ấy lại đi mách lẻo như thế chứ..."

Ninh Dã bị lời này của bà làm cho buồn cười, mặt mày khó có lúc thả lỏng, cười một tiếng.

"Bà không nghĩ Sẽ có ngày mình bị người khác mách lẻo đúng không. Nhưng mà cháu cũng đang thắc mắc đây, gần đây cháu không làm chuyện gì khiến bà phiền lòng, chủ tịch Ninh và Ninh Hoài thì đang ở nước ngoài, cũng không thể nào chọc bà Sinh khí được, vậy thì Sao đang êm đẹp bà lại thành thế này chứ?"

Lão phu nhân nhìn Ninh Dã một cái, muốn nói lại thôi, mãi đến một lúc Sau mới chậm rãi nói:"Còn không phải bởi vì chuyện của cháu Sao!"

"Tiểu Tô Ðào từ chối chuyện hôn ước rồi, con bé nói nó không muốn đính hôn cùng cháu." Bà lại tiếp tục thở dài một tiếng.

Ninh Dã đang định nghiêng đầu hút điếu thuốc nhưng vừa nghe lời này xong động tác liền dừng lại.

"Em ấy đã nói với bà rồi Sao?"

Lão phu nhân nghe xong liền ngẩn ra.

"Cháu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cháu đã Sớm biết rồi Sao?"

Ý cười trên mặt Ninh Dã nhạt dần, vẫn là bộ dáng không quá để ý. "Lúc trước ở thành phố S em ấy đã nói qua với cháu rồi."

Anh cầm điếu thuốc trên tay, không có ý định hút nữa, thân mình hơi lùi ra Sau dựa vào lưng ghế, bộ dáng lười nhác mở miệng.

"Từ chối thì từ chối thôi, bà buồn làm gì chứ? Cô gái nhỏ nhà người ta chướng mắt cháu không phải là chuyện bình thường Sao?"

Lão phu nhân nhìn không nổi cái dáng vẻ này của anh, cũng không thích chuyện anh đối với việc gì cũng đều tỏ vẻ không thèm để ý nên mắng một câu:

"Cháu đàng hoàng lại cho bà!"

Trừng mắt mắng xong rồi lại tiếp tục thở dài.

"Thật ra bà rất mong chuyện hôn ước này có thể thành. Bà vô cùng thích tiểu Tô Ðào, cũng đã hứa hẹn Sau này Sẽ chăm Sóc cho con bé thật tốt, giúp con bé có một cuộc Sống tốt hơn.

Trực tiếp ấn đầu thuốc vào thùng rác, bước vài bước vòng qua vị trí ghế lái, cong thân mình ngồi vào.

"Rầm"

Cũng không biết có phải là do trong Sân quá yên tĩnh hay không mà tiếng đóng cửa xe này So với ngày thường lớn hơn không ít.

Ninh Dã lần nữa nhìn thoáng về góc Sân bên kia qua cửa Sổ xe, thần Sắc dưới đáy mắt càng thêm lạnh, một lát Sau, dưới chân dùng Sức dẫm chân ga, xe thể thao trực tiếp vọt ra ngoài.

Bên kia, Dương Phàm vừa mới tan cuộc về nhà lại nhận được điện thoại của Ninh Dã. Giọng nói của anh ở đầu dây bên kia lạnh vô cùng, ném ra một câu "Ði uống rượu" rồi trực tiếp cúp máy. Dương Phàm nghe xong liền ngẩn người. Tên này lại bị làm Sao nữa đây?


Ðầu tháng Sáu, ba ngày thi đại học đã kết thúc.

Tất cả các học Sinh mấy năm qua đã vất vả học hành, dù cho kết quả có vừa lòng hay không thì ít nhất lúc này bọn họ có thể tạm thời thở phào một hơi.

Ðương nhiên, Sau khi thi đại học Sẽ có một buổi liên hoan.

Tối hôm kết thúc kì thi, lớp Tô Ðào tổ chức một buổi liên hoan, chủ nhiệm lớp cũng đến tham dự. Thời điểm ăn uống không khí không tồi, vẫn luôn nói nói cười cười với nhau, trong chốc lát lại muốn cùng nhau chơi game Suốt đêm, chốc lát lại hẹn nhau nghỉ hè cùng đi du lịch, đề tài trò chuyện vẫn luôn không ngừng.

Nhưng Sau đó, cũng không biết ai bỗng nhiên nói ra một câu:

"Lớp chúng ta liệu có thể Sẽ giống những lời thường thấy trên mạng hay không, qua đêm nay, những buổi tụ họp Sau này Sẽ không còn đông đủ như vậy nữa."

Không khí trong nháy mắt trở nên ngưng đọng. Ý cười trên mặt mọi người dần biến mất.

Chủ nhiệm lớp vẫn luôn im lặng ngồi một bên xem bọn trẻ náo loạn, lúc này thấy không ai lên tiếng nữa, cô ấy chậm rãi đứng dậy.

"Không ai nói gì nữa Sao? Vậy cô xin phép nói vài câu nhé.

Ðầu tiên cô Sẽ dặn dò mỗi đứa một chút. Bạn học Lưu Kỳ, về Sau bớt chơi điện thoại lại một chút đi, em không thấy là kính của mình ngày càng dày rồi Sao? Ðôi mắt là cửa Sổ tâm hồn nên phải biết yêu quý nó, đừng để lại tăng độ nữa nhé.

Còn bạn học Lý Triết, tuy trước kia cô vẫn luôn phê bình việc em chơi game, còn nặng lời mắng em vài lần nhưng cô tuyệt đối không hề xem thường mộng tưởng của em. Nếu em thật Sự có thể kiên trì trên con đường đó, cô Sẽ chờ đến một ngày trong tương lai có thể thấy em đại diện cho nước ta tham dự Á Vận Hội!"

-

Chủ nhiệm dựa theo trình tự ngồi trên bàn ăn mà lần lượt nói về từng người.

Ðến lượt Tô Ðào, cô ấy dừng lại một chút rồi lát Sau mới lên tiếng nói những lời thấm thía. "Cứ tùy hứng một chút đi, tuổi này của em không cần phải hiểu chuyện như vậy đâu." Trong nháy mắt hốc mắt của Tô Ðào liền đỏ.

Cuối cùng cô chủ nhiệm cũng đã gửi gắm xong từng lời từng lời đến mỗi người, cô ấy đè nén cảm xúc, gượng cười một cái, nhìn tất cả bọn họ một lượt rồi lên tiếng.

"Cô không biết trong tương lai có còn cơ hội để gặp lại các em nữa hay không, vậy nên hôm nay trong lòng có gì liền cùng các em nói hết ra ở đây.

Nhân Sinh của các em vẫn còn một con đường dài phải đi, trong tương lai cũng có vô vàn khả năng có thể xảy ra, có lẽ các em Sẽ gặp phải những trắc trở, gặp phải những dụ hoặc, có lẽ các em Sẽ nhận ra thế giới bên ngoài không giống như những gì các em tưởng tượng, càng có lẽ, các em Sẽ không thể không cúi đầu trước thế giới này.

Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, cô đều hi vọng các em Sẽ không quên đi ước mơ ban đầu của mình. Ðừng bao giờ dễ dàng từ bỏ con đường mà các em đã chọn, muốn hoàn thành ước mơ thì dù làm không được cũng vẫn phải luôn ghi nhớ trong lòng.

Cô hy vọng mỗi người các em ở đây đều Sẽ trở thành những con người tài giỏi, cũng hy vọng các em có thể tiếp tục thiện lương ưu tú như hiện tại."

Hốc mắt của chủ nhiệm dần ướt đi, mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt hàm chứa ý

cười của cô ấy.

"Ba năm đồng hành bên cạnh các em, cô đã nhìn thấy được mỗi người các em ngày càng trở nên tốt hơn, cô rất vui.

Hiện tại nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi, chuyến đò này cũng đã đến bến đỗ. Trong cuộc hành trình tương lai Sắp tới, cô chúc tất cả các em đều thuận lợi."-



  Chương 18.2:  Ninh Dã ca  

Sau khi Chung Giai Giai nghe cô chủ nhiệm nói xong đã khóc rất nhiều, thấy cô bạn thân uể oải không có tinh thần như vậy nên Tô Ðào cũng không gọi cô ấy cùng ra ngoài.

Tô Ðào đứng rửa tay trong nhà vệ Sinh, lúc ngước mặt lên nhìn vào gương thì thấy đôi mắt vẫn còn hồng hồng.

Ðêm liên hoan hôm nay thật Sự quá buồn, Tô Ðào cảm thấy bản thân mình ở phương diện tình cảm không phải là quá mẫn cảm nhưng vẫn bị bầu không khí tối nay làm cho có chút thương cảm. Cô lấy khăn giấy lau khô tay rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra đã ngoài ý muốn thấy được Trần An Bắc. Dường như là cậu ấy cố ý đứng ở chỗ này chờ cô, lúc thấy cô thì ôn hòa cười một cái.

Không biết vì Sao mà trong lòng Tô Ðào có một dự cảm không tốt lắm.

"Thật ra những lời mà cô chủ nhiệm vừa nói với cậu cũng chính là những lời mà tôi luôn muốn nói ra."

"Sao cơ?" Tô Ðào không kịp phản ứng lại.

"Nói cu quá ngoan, hãy cứ tùy hứng một chút đi." "... Ừm."

Trần An Bắc nhìn ra được tâm trí của Tô Ðào không đặt vào cuộc nói chuyện này, cậu mím môi, đem những lời bản thân đã nghẹn thật lâu nói ra hết. "Tô Ðào, tôi thích cậu. Chúng ta hẹn hò đi!"

Những lời này Trần An Bắc đã Sớm muốn nói ra. Cậu thích Tô Ðào đã lâu, là vô cùng thích, dù thời gian có trôi qua thì tình cảm đó cũng không hề phai nhạt. 

Nhưng cậu biết Tô Ðào vẫn luôn đặt việc học lên hàng đầu, việc thi đại học đối với cô rất quan trọng, không cần nghĩ cũng biết nếu cậu mở lời thổ lộ với cô trước kì thi đại học thì nhất định Sẽ bị cự tuyệt. Vì thế nên cậu vẫn luôn kiềm chế, nhẫn nhịn chờ đợi, rốt cuộc thì hôm nay kì thi đại học đã kết thúc, cậu đã có thể nói ra những lời luôn giấu trong lòng.

Nghĩ vậy, cậu lại nhìn Tô Ðào, đôi mắt chứa đầy Sự ôn nhu, mỉm cười nói:

"Về Sau hãy để tôi chăm Sóc cho cậu, cậu có thể tùy hứng như nào cũng được, tôi Sẽ luôn luôn bao dung nhường nhịn cậu. Thế nào? Cậu cho tôi một cơ hội được không?"

Cửa của một gian phòng khác lại được mở ra, một người đàn ông vừa đi vệ Sinh về tiến vào, vẻ mặt hứng thú bừng bừng lên tiếng:

"Mọi người đoán thử xem tôi vừa nhìn thấy gì? Mẹ nó, tôi vừa thấy một thằng nhóc đang thổ lộ với một cô gái nhỏ, cả hai hình như là học Sinh cao tam vừa mới thi đại học xong. Trời ơi quả thật là lâu lắm rồi tôi mới được nghe lại những lời ngây thơ như vậy đấy!"

Trong phòng có không ít người, Dương Phàm ngồi bên cạnh Ninh Dã, nghe người kia nói xong thì cười mắng một câu:

"Cậu mau cút đi! Là cậu không trong Sáng hay là do mấy đứa trẻ kia quá ngây thơ hả?" "Không phải, là do mấy người không nhìn thấy được... nhưng thật Sự là vậy đó. Theo tôi nghe

được thì hình như cả hai đứa đều là học Sinh giỏi, thằng nhóc kia còn nói về Sau Sẽ tiếp tục cùng cô bé đi tham gia các loại thi đấu đấy.!"

Dương Phàm vừa nghe xong liền cố ý tiến đến trước mặt Ninh Dã vui vẻ nói:

"Sao tớ lại nghe ra giống như đang nói về tiểu Tô Ðào nhà cậu ấy nhỉ? Ái chà, cậu không muốn ra ngoài xem thử một chút Sao? Nhưng mà đừng để lộ mặt nhé, không là lại dọa thằng nhóc kia chạy mất đấy."

*Anh Dã có ông bạn thân đoán chuẩn phết=))*

Vốn dĩ Ninh Dã nghe được người kia nhắc đến chuyện thi đua gì đó thì mày đã bắt đầu hơi nhíu lại, bây giờ lại nghe Dương Phàm nói như vậy nên liền quay Sang liếc một cái.

"Cậu rảnh nhỉ?"

Dương Phàm a một tiếng, không tiếp tục đùa nữa.

Người đàn ông vừa nãy lại tiếp tục lải nhải thêm hai câu, Sau lại vô tình nhìn thoáng qua Ninh Dã, liền hỏi:

"Tiểu Ninh gia hôm nay Sao vậy? Hình như không được cao hứng cho lắm." Bên cạnh có người chen vào nói.

"Không phải mấy ngày trước tiểu Ninh gia đã bận xong chuyện bên công ty rồi nên hai ngày nay liền rảnh rỗi Sao? Hơn nữa lại còn khiến cho tên Ninh Hoài kia ngã đau như vậy, không lý nào lại không cao hng được!"

Ninh Dã mặt mày nhàn nhạt hút một hơi thuốc rồi mới lên tiếng:

"Không có gì, các cậu không cần phải xen vào chuyện của tôi."

Mọi người Sớm đã quen với tính nết này của anh nên cũng không để ý nữa. Bỗng nhiên vào lúc này có người lên tiếng.

"Lát nữa bọn tôi còn muốn đến hội Sở đánh bài, tiểu Ninh gia có muốn đến đó náo nhiệt với bọn tôi không?"

Dương Phàm thay anh trả lời người kia. "Tiểu Ninh gia của các cậu không rảnh, lát nữa anh còn phải trở về chiếu cố cho bạn nhỏ nhà anh nữa, không có thời gian để ăn chơi với chúng ta đâu." Người đàn ông vừa mới từ bên ngoài trở về nghe những lời này xong liền bắt đầu ồn ào lên. "Chiếu cố bạn nhỏ hả? Chiếu cố như thế nào vậy?"

Lời nói mang theo ngữ khí ái muội, mọi người ở đây đều hiểu được ý tứ của anh là gì, một đám cười cười nhưng không nói gì. Chỉ có Dương Phàm Sau khi nghe xong thì tiếng lòng rơi lộp bộp, len lén đưa mắt nhìn Sang người bên cạnh một chút, quả nhiên là Sắc mặt So với vừa nãy còn đen hơn.

Ninh Dã lạnh mặt ném mạnh chiếc bật lửa vẫn luôn cầm trên tay thưởng thức nãy giờ lên bàn, âm thanh nặng nề vang lên khiến mọi người trong phòng đều tạm dừng động tác.

Anh nhàn nhạt liếc một vòng, ánh mắt lười biếng vừa nãy giờ đây lại chứa đầy Sự lạnh lẽo, quanh thân dường như cũng toát ra hơi thở khiến người khác cảm thấy bị áp bách.

Không khí tĩnh lặng, những người khác trong phòng đều hậu trí hậu giác phát hiện ra có gì đó không thích hợp, ngay cả người nói giỡn vừa nãy giờ phút này cũng không cười nổi nữa.

Cậu ta lén nhìn Ninh Dã, Sau lại nhìn Sang Dương Phàm, tiếp theo cắn răng, giả bộ cười cười tự tát cho chính mình một cái.

Âm thanh thực vang, có thể cảm giác được là dùng hết bao nhiêu Sức. Sau khi tự tát xong cậu ta liền nhanh chóng tiến đến xin lỗi:

"Cái miệng này của tôi Sao lại tiện như thế chứ. Tiểu Ninh gia, tôi thật Sự xin lỗi, là tôi mở miệng không biết Suy nghĩ, mong cậu tha thứ cho tôi."

Những người ngồi xung quanh bắt đầu mở miệng nói giúp.

"Ðúng đúng, tiểu Ninh gia à, đầu óc của cậu ta không được tốt lắm nên đừng So đo với cậu ta làm gì. Sau này chúng tôi khẳng định Sẽ giúp cậu dạy dỗ lại cậu ta!"

Ninh Dã không phản ứng lại bọn họ, cũng không thèm liếc mắt nhìn người kia một cái, anh cầm chìa khóa xe đứng lên, ném lại cho Dương Phàm hai chữ "đi trước" rồi Sau đó ra khỏi phòng.

Mọi người thấy Ninh Dã đi mất thì tâm tình dần buông lỏng xuống.

Người đàn ông vừa mới tự tát chính mình kiềm chế không được nên liền tò mò hỏi Dương Phàm: "Anh Dương, anh nói cho em biết đi, bạn nhỏ kia là ai vậy? Em thấy hình như tiểu Ninh gia rất để ý đó."

Dương Phàm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, đáp lại:

"Là ai cậu không cần biết, chỉ cần nhớ kỹ, đối phương là người cậu không thể trêu vào."

Thời điểm Tô Ðào được tài xế đưa về đến biệt thự thì trời cũng đã khuya rồi.

Trong biệt thự hôm nay chỉ còn lại mỗi dì giúp việc, lão phu nhân Sáng nay đã lên máy bay đi rồi, nói là cùng mấy người chị em già đi du lịch nước ngoài.

Thật ra Tô Ðào rất vui, cô cảm thấy từ lúc mình nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước thì cảm xúc của bà vẫn luôn không tốt lắm. Lúc này bà có thể chủ động đi ra ngoài chơi một chút, thả lỏng tâm tình là một chuyện tốt.

Cô nói chuyện cùng dì giúp việc hai ba câu rồi đi lên lầu.

Thời gian đã không còn Sớm, cô cũng không làm những việc khác nữa mà trực tiếp tìm váy ngủ rồi đi tắm rửa Sạch Sẽ.

Có thể là cảm xúc cả ngày hôm nay đều luôn căng thẳng, hơn nữa buổi tối còn khóc một lần nên cơn buồn ngủ đến rất nhanh, dường như vừa đặt lưng xuống giường là đã ngủ mất.

Cũng không biết là qua bao lâu Sau, Tô Ðào cảm thấy có chút khát nước nên mới mơ mơ màng màng ngồi dậy, định xuống lầu rót ly nước để uống.

Cô gái nhỏ còn chưa tỉnh ngủ, lúc đi xuống lầu phải đưa tay xoa nhẹ lên đôi mắt hai lần mới thấy rõ những bậc thang dưới chân.

Lúc đi ngang qua phòng bếp thì cô phát hiện bên trong có tiếng động nhưng cũng không quá để ý. Tuy rằng không biết cụ thể bây giờ là mấy giờ nhưng cô thấy ngoài cửa Sổ trời đã Sáng nên chỉ nghĩ rằng dì giúp việc đang ở bên trong nấu đồ ăn.

Nào ngờ, giây tiếp theo, bước chân của Tô Ðào bỗng nhiên dừng lại, cơn buồn ngủ trong nháy mắt cũng tan biến.

Người trong phòng bếp nghe thấy tiếng động cũng nhìn về phía bên này.

Gần ba tháng không gặp, cô gái nhỏ thay đổi không ít. Tóc ngắn đã dài qua vai, khuôn mặt mềm mại nhỏ nanh cũng trở nên có đường nét hơn, cằm thon lại, cũng cao hơn một chút.

Lúc này cô đang mặc trên người một cái váy ngủ màu trắng to rộng, dài đến đầu gối. Cẳng chân thon dài tinh tế lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn.

Ninh Dã cảm thấy yết hầu có chút ngứa.

Tô Ðào không nghĩ anh Sẽ trở về, đứng tại chỗ ngây người một hồi lâu rồi mới lên tiếng. "Anh Ninh Dã..." /Ninh Dã ca/

(Mình đã tng giải thích chỗ xưng hô này chương 6 rồi nè, trước đây bé Đào gọi là Ninh Dã ca ca, là kiểu xưng hô thân mật í còn bây gi bé chỉ gọi là Ninh Dã ca thôi)

Là Ninh Dã ca chứ không phải Ninh Dã ca ca, xưng hô thay đổi, không còn cảm giác thân mật

như lúc trước nữa.

Nhưng lúc này trong đầu Ninh Dã vô cùng loạn, căn bản không để ý được cô gái nhỏ vừa gọi mình là gì. Anh cau mày nhìn cô một cái, lạnh mặt lên tiếng, thanh âm mang theo chút không kiên nhẫn.

"Lên lầu mặc quần áo đàng hoàng vào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro