CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30:  Mời cơm  

Editor: Gấu. Beta: LT.

Hôm đó Tô Ðào đã khóc rất lâu, tựa như đã tìm được cho mình một nơi tránh gió nên tất cả tâm tình đè nén trong lòng đều phát tiết ra hết.

Ðêm đó Ninh Dã cũng không đưa cô quay về trường học mà để cô ngủ lại trong phòng ngủ chính. Khi đó Tô Ðào đã khóc đến mức một chút sức lực cũng không còn nên cũng không phản bác hay nghi ngờ gì.

Một giấc này Tô Ðào ngủ rất an ổn, ngay cả mơ cũng không có. Rèm cửa trong phòng ngủ được Ninh Dã kéo kín mít, điều hòa vẫn luôn duy trì ở nhiệt độ ổn định, thậm chí độ ẩm không khí cũng được chỉnh về mức thích hợp nhất. Vì vậy nên ngày hôm sau lúc Tô Ðào tỉnh dậy thì không có cảm giác khó chịu gì, chỉ có đôi mắt là vẫn còn hơi sưng.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau khi đầu óc trống rỗng hai giây thì tất cả ký ức của ngày hôm qua bắt đầu ùa về. Tô Ðào có chút lúng túng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vùi vào trong chăn, nhất thời không có ý định rời giường.

Ðiện thoại đặt trên đầu giường đột nhiên kêu lên một tiếng.

WeChatÐại Linh: Ðào Ðào, hôm nay cậu có về ký túc xá không?

Tô Ðào nhìn thời gian thì phát hiện đã sắp đến trưa nên cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

WeChatTô Ðào: Phải về chứ, không phải buổi chiều chúng ta còn phải tập luyện nữa sao.

WeChatTô Ðào: Ðại Linh, thật xin lỗi vì ngày hôm qua đã khiến các cậu phải lo lắng.

WeChat Ðại Linh: Ðược rồi, không sao đâu! Cậu không có chuyện gì là được, bọn tớ chờ cậu quay về, buổi chiều cùng luyện tập tiếp nhé!

WeChatTô Ðào: Gật đầu.jpg

Sau khi nanh tin WeChat xong thì Tô Ðào cũng không tiếp tục nằm dài trên giường nữa. Cô vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng một chút rồi sau đó cẩn thận mở cửa phòng, đưa đầu ra bên ngoài xem xét.

Bên ngoài vô cùng an tĩnh, một chút tiếng động cũng không có. Tô Ðào chần chờ một lát rồi bước từng bước nhỏ ra khỏi phòng.

Cửa phòng ngủ phụ bên cạnh đang mở ra, chăn nệm bên trong hơi loạn, gạt tàn nơi đầu giường chứa không ít đầu thuốc. Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt nên hẳn là người bên trong vừa mới rời đi chưa được bao lâu?

Tô Ðào có chút nghi hoặc, vừa định nanh Wechat cho Ninh Dã thì ngoài cửa chính bỗng vang lên một tiếng "tích".

Ninh Dã từ bên ngoài bước vào, trong tay xách theo mấy hộp cơm. Trên người anh vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi đen của ngày hôm qua, chỉ có một điểm không giống lắm là vị trí trước ngực không còn sạch sẽ bằng phẳng như trước.

"Tỉnh rồi sao? Rửa mặt chưa? Rửa rồi thì lại đây ăn chút gì đi." Anh không có biểu hiện khác thường nào, tựa như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng Tô Ðào hơi xấu hổ, cô nhỏ giọng nói câu "đã rửa rồi ạ" rồi cúi đầu đi qua.

Ninh Dã mua rất nhiều, món Trung, món Tây và một số món ăn sáng linh tinh khác. Anh mở từnghộp từng hộp ra rồi đẩy đến trước mặt Tô Ðào.

"Muốn ăn cái gì thì chọn đi, còn dư lại để tôi ăn."

Tô Ðào có chút ngượng ngùng, cũng không gạt bọn họ mà thành thật kể ra tất cả mọi chuyện xảy ra sáng nay và lý do vì sao lại có mấy món ăn này.

Ðại Linh nghe xong cũng không hề để ý mà ngược lại còn rất vui vẻ.

"Vậy cứ xem như là nhặt được của hời đi, có thể nhặt được loại của này thì chúng ta cũng coi như là may mắn đó!"

Mạnh Giai và Hứa Văn Tĩnh đang ngồi gặm sườn bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.

Tô Ðào bị bọn họ chọc cho cong môi cười, sau đó cô lại nghĩ đến lời dặn của Ninh Dã nên lên tiếng hỏi.

"Buổi tối các cậu đều rảnh đúng không? Vậy..."

Cô chần chờ một chút vì không biết phải xưng hô với Ninh Dã trước mọi người như thế nào, suy nghĩ vài giây rồi mới tiếp tục nói:

"Anh trai của tớ nói là muốn mời các cậu đi ăn cơm." Mạnh Giai đưa mắt nhìn qua, hỏi:

"Anh trai? Là anh Ninh Dã kia sao? Là người mà hôm qua Ðại Linh đã gọi điện đúng không?" Tô Ðào gật đầu.

"Vậy được nha, có đại soái ca mời đi ăn cơm chúng tớ cầu còn không được!"

Tô Ðào thấy ba cô bạn đều đáp ứng và cũng không hỏi cô thêm gì nữa nên trong lòng liền nhẹ nhõm thở phào.

"Vậy lát nữa chúng ta tiếp tục đi tập luyện thôi, đến chạng vạng tối tớ sẽ gọi anh ấy đến đón chúng ta."

Nghe thấy Tô Ðào nói vậy thì mọi người cũng lập tức ngừng ăn lại, tranh thủ đứng lên đi thay quần áo rồi chuẩn bị đi tập để có thể kết thúc sớm một chút.



Lúc bọn họ đến phòng tập thì trùng hợp một nhóm khác cũng vừa tập xong. Tô Ðào nhìn thoáng vào bên trong thì phát hiện đó là nhóm của Sở Dương Dương.

Cô tận lực xem nhẹ cảm xúc khác thường trong lòng, cố gắng bày ra thái độ nước sông không phạm nước giếng với Sở Dương Dương như trước đây.

Lúc vào trong phòng thì vị học tỷ phụ trách giám sát tiến độ luyện tập tiến đến hai bước quan tâm hỏi Tô Ðào:

"Tô Ðào, ngày hôm qua em không có chuyện gì chứ? Sao bỗng nhiên lại mất liên lạc với mọi người vậy?"

Tô Ðào cũng không biết nên giải thích thế nào nên trước hết chỉ có thể nói lời xin lỗi. Vị học tỷ kia khoát khoát tay nói:

"Không sao đâu, em không cần xin lỗi. Chủ yếu là bọn chị nhìn thấy em mềm mại quá dễ bị ức hiếp, sợ em xảy ra chuyện gì đó nên ngày hôm qua phản ứng có hơi lớn."

Tô Ðào còn chưa kịp đáp lời thì Sở Dương Dương ở bên kia đã âm dương quái khí lên tiếng: "Họ tỷ, em thấy hình như là chị hiểu lầm rồi, vị nữ thần mới này của trường chúng ta trông thì mềm mềm vậy thôi chứ không dễ bị ức hiếp đâu."

Cô ta vừa nói vừa nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tô Ðào một lần, ngữ khí trào phúng:

"Cho nên không phải hôm qua em đã nói rồi sao? Không cần phải lo lắng cho cậu ta như vậy, cậu ta căn bản là không có khả năng xảy ra chuyện gì. Thích giả bộ nhu nhược khiến người khác phải đau lòng chính là thủ đoạn mà cậu ta thường dùng thời còn học cao trung đó."

Hôm qua sau khi Tô Ðào mất tích thì Sở Dương Dương liền nói với mọi người rằng hai người bọn họ từng là bạn học cao trung với nhau, cũng nói ra rất nhiều "nội tình", lúc ấy Ðại Linh còn tức giận ầm ĩ với cô ta một trận nhưng không nghĩ tới là bây giờ cô ta vẫn còn dám trực tiếp nói ra loại lời này ngay trước mặt Tô Ðào!

Áo sơ mi buổi sáng đã được đổi thành áo thun màu đen, phía dưới phối với một cái quần tây đậm màu, một tay đang bỏ vào túi, một tay cầm điện thoại gọi điện với cô.

Anh ngẩng đầu lên nhìn về hướng phòng của cô, biểu tình có chút lười nhác. "Làm sao? Cảm thấy tôi sẽ lừa em nên còn cố ý chạy ra kiểm tra một chút?" Tô Ðào làm sao dám suy nghĩ như vậy, nhanh chóng phủ nhận rồi nói tiếp: "Vậy anh chờ em thêm một chút nữa nha, bọn em sẽ xuống ngay thôi."

Khả năng là do Tô Ðào thúc giục nên rất nhanh sau đó mấy cô gái nhỏ đã xuống tới dưới lầu. Sau khi nhìn thấy Ninh Dã thì ba cô bạn cùng phòng đều hào phóng chào hỏi.

"Chào anh trai của Tô Ðào ạ."

Cái xưng hô này là do trước đó bọn họ đã thương lượng tốt với nhau, gọi là Ninh tiên sinh thì cảm giác có chút xa lạ, nhưng gọi là anh (ca ca) giống Tô Ðào thì lại quái quái nên gọi như vậy là thích hợp nhất.

"Xin chào."

Ninh Dã gật đầu với bọn họ rồi đứng thẳng người dậy, đi đến mở cửa sau của xe ra. Trên hàng ghế phía sau có để mấy cái túi xách tinh xảo màu lam nhạt, anh theo thứ tự đưa cho mỗi người một túi.

"Ðây là mấy món quà tôi vừa mới chọn, cảm ơn các em vì thời gian qua vẫn luôn chăm sóc cho Tô Ðào."

Lúc ấy mọi sự tập trung của Tô Ðào đều đặt trên logo của mấy cái túi nên căn bản cô không chú ý đến Ninh Dã đang nói gì.

Nếu như cô nhìn không lầm thì logo trên túi là của một nhãn hiệu trang sức xa xỉ? Giá của đồ trang sức của nhãn hàng đó không phải đều là 5 chữ số trở lên sao?

*5 ch số tr lên-> t 1 vạn tệ tr lên ~ 36tr VNĐ

Mà ba cô bạn cùng phòng hiển nhiên cũng đã nhận ra vấn đề giống Tô Ðào, lúc đầu bọn họ đều rất hưng phấn nhưng sau đó lại có chút do dự.

"Bọn em chăm sóc cho Ðào là việc nên làm, nhưng mấy món quà này thật sự là quá quý giá, bọn em..."

"Không có gì, trước đó Tô Ðào vẫn luôn nhắc về các em với tôi, cũng nói qua các em đã lo lắng quan tâm đến em ấy như thế nào."

Lúc Ninh Dã nói chuyện còn rất tự nhiên mà đưa tay xoa xoa đầu Tô Ðào, cong cong khoé môi tiếp tục nói:

"Tôi thay cô gái nhỏ nhà tôi tặng chút quà cho các em cũng là điều hiển nhiên."

Nghe Ninh Dã nói xong thì ba cô bạn lại khó xử nhìn Tô Ðào. Thấy Tô Ðào chần chờ gật đầu thì bọn họ cũng không tiếp tục từ chối nữa, lần lượt từng người lên tiếng nói cảm ơn với Ninh Dã rồi vui vẻ cầm túi lên xe.

Nhưng Tô Ðào vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn, cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc tại sao Ninh Dã lại làm như vậy.

Ninh Dã thấy cô đứng bất động thì vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, hỏi:

"Nghĩ gì vậy? Không lên xe sao?"

"Cái kia... Những món quà đó..." Tô Ðào có chút khó xử.

"Làm sao? Lại muốn chuyển khoản cho tôi rồi kéo vào danh sách đen lần nữa sao?" Ninh Dã nhướng mày hỏi.

Trong nháy mắt Tô Ðào có chút lúng túng, anh nói chính là những chuyện mà lần trước cô đã làm sau khi uống say.

"Không có..." Cô xấu hổ lắc đầu.

Tiền trong thẻ của cô trước đó đã tiêu vụn vặt lẻ tẻ rất nhiều, hơn nữa cũng không biết quà mà Ninh Dã đưa có giá trị chính xác là bao nhiêu. Cô không biết mình có còn đủ tiền để trả hay không nên không dám nói thẳng chuyện sẽ trả lại tiền.

"Em đây là đang thay tôi đau lòng cho túi tiền sao?" "..."

"Không cần phải đau lòng, em chỉ cần nhớ kỹ chuyện này là được."

Anh lại nhàn nhạt liếc nhìn cô, ngữ khí lười biếng mang theo chút ý vị thâm trường. "Về sau tôi đều sẽ đòi lại em cả vốn lẫn lãi."

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro