Chương 55-56-57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: LT.

 

-

 

Tô Ðào mới chỉ bật đèn ngủ trong phòng dành cho khách, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống trên đỉnh đầu, không nhìn rõ được biểu tình trên mặt hai người.

 

Cô bị anh kéo đến gần, trước chóp mũi là hương rượu nhàn nhạt cùng với hơi thở ấm áp của anh. Sau khi nói xong câu kia, anh híp đôi mắt say lờ đờ lại, cười một cái rồi lại kéo cô gái nhỏ đến gần hơn. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, anh nhẹ nhàng cọ cọ một chút rồi giây tiếp theo liền chậm rãi hôn lên môi cô.

 

Tô Ðào sửng sốt, phản ứng đầu tiên là giãy giụa theo bản năng nhưng lúc này người đàn ông còn cường ngạnh hơn so với ngày thường. Anh đưa một tay ôm lấy hông cô, bàn tay cực nóng dán sát bên eo, không để cho cô có một chút cơ hội phản kháng nào.

 

So với nụ hôn mà Tô Ðào chủ động ở sân bay thì không hề giống nhau, nụ hôn của anh sâu hơn nhưng vẫn rất ôn nhu, như là để cho cô thích ứng từ từ. Một lúc lâu sau, thấy cô gái nhỏ chậm rãi xụi lơ trong lòng ngực mình thì tiết tấu của anh bỗng nhiên thay đổi, nhanh hơn, mạnh hơn.

 

Anh từ từ nhắm hai mắt lại rồi ôm cô gái nhỏ trở mình, đem cô chặt chẽ đè lại dưới thân. Tô Ðào bị anh hôn đến mức hô hấp có chút không thông thuận, lúc thấy cô thật sự chịu không nổi nữa thì anh mới chậm rãi thả cô ra.

 

Sau khi hai người tách ra, sắc môi người đàn ông đỏ hơn vừa nãy không ít, men say nơi đáy mắt dường như cũng dần nóng lên.

 

"Bạn nhỏ à, hình như anh trúng độc mất rồi." "..."

 

Tô Ðào vốn dĩ còn đang mơ mơ hồ hồ, bỗng nhiên nghe thấy anh nói vậy nên cũng dần dần tỉnh táo lại. Cô đẩy đẩy anh, chịu đựng hai má đang nóng bừng lên, nói:

 

"Ðừng náo loạn nữa, đã khuya lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi."

 

Ninh Dã căn bản không để ý tới lời cô nói, hô hấp thô nặng hướng về phía cổ cô, cuối cùng anh vùi cả khuôn mặt vào đó.

 

"Nhất định là em đã ra tay hạ độc với anh, nếu không thì vì sao anh lại thích em như vậy chứ." Anh vừa nói vừa cọ cọ, môi mỏng giống như mang theo một tầng điện lưu dán lên làn da trên cổ cô.

 

"Bạn nhỏ à, anh rất thích em đó."

 

-

 

Ngày hôm sau Tô Ðào bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ.

 

Thật ra ở Bắc Thành có rất nhiều khu vực đã bị cấm đốt pháo nhưng khu phố cũ bên này có tương đối nhiều hộ gia đình lớn tuổi. Tuổi lớn, nhiều ít đều có chút mê tín. Bọn họ đều tin vào truyền thống từ thời xa xưa, nếu ngày đầu tiên trong năm mới mà đốt pháo thì sẽ đuổi được vận đen trong suốt cả năm.

 


 

Tối hôm qua Tô Ðào đi ngủ muộn, bây giờ mới sáng sớm lại bị tiếng pháo đánh thức nên mơ mơ màng màng ôm chăn vùi người ở trên giường một lúc lâu. Sau đó dường như cô mơ hồ nghe được thanh âm nói chuyện phiếm của hai người đàn ông ở bên ngoài phòng khách nên trong nháy mắt phản ứng lại, không để ý gì nhiều liền xốc chăn lên, bước xuống giường rồi chạy ra bên ngoài.

 

Lúc cô gái nhỏ đẩy cửa phòng chạy ra thì thấy hai người đàn ông đang ngồi chơi cờ với nhau trong phòng khách.

 

Tô Quốc Vĩ ít khi tìm được bạn chơi cờ cùng với mình, lâu lắm rồi mới gặp được người có thể ngồi chơi với ông mấy ván nên lúc này đang vô cùng vui vẻ.

 

"Tiểu Ninh à, tài nghệ đánh cờ này của cháu đúng thật là không tồi."

 

Ninh Dã ngồi đưa lưng về phía Tô Ðào, trên người vẫn còn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, thân mình hơi khom về phía trước, đầu ngón tay trắng nõn sạch sẽ đang cầm một quân cờ màu đen. Sau khi nghe Tô Quốc Vĩ nói xong, anh cười đáp lại:

 

"Vậy cũng không bằng được chú ạ, ván này dường như chú lại là người tanhg rồi."

 

Vốn dĩ Tô Ðào còn có chút lo lắng nhưng bây giờ thấy hai người bọn họ hài hòa như vậy nên lại cảm thấy chính bản thân mình khẩn trương hơi quá.

 

Tô Quốc Vĩ được Ninh Dã khen như vậy nên cười đến nỗi không khép miệng được, lúc nghe thấy phía bên kia có động tĩnh ông ấy cũng ngẩng đầu nhìn sang một cái.

 

"Ðào Ðào tỉnh rồi sao? Con đi rửa mặt trước đi, chờ lát nữa cha đi làm bữa sáng cho hai đứa, con..."

 

Tô Quốc Vĩ nói được một nửa, khi ánh mắt vô tình nhìn xuống phía dưới thì không khỏi nhíu mày một cái.

 

"Sao dép còn chưa mang đã chạy ra đây như vậy, mau vào phòng mang dép vào đi."

 

Lúc này Ninh Dã cũng đã quay người lại, ánh mắt nhìn từ dưới bàn chân trắng nõn của cô nhìn lên, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên mặt cô, hai người bốn mắt chạm nhau.

 

Lúc anh nhìn cô, trên khuôn mặt vẫn là biểu tình lười biếng nhưng hàm chứa ý cười.

 

Không biết sao lại thế này, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của anh, trong nháy mắt Tô Ðào liền nghĩ tới chuyện phát sinh vào tối hôm qua nên hai má lại bắt đầu nóng lên.

 

Cô trốn tránh ánh mắt của anh, hướng về phía Tô Quốc Vĩ đáp "vâng" một tiếng rồi lần nữa hoang mang rối loạn mà xoay người chạy về phòng của mình.

 

Trong phòng khách hai người đàn ông lại tiếp tục nói chuyện với nhau, Tô Quốc Vĩ có chút bất

 

đắc dĩ lên tiếng:

 

"Con bé có lúc thì đặc biệt ổn trọng nhưng có đôi lúc lại giống như một đứa bé vẫn chưa lớn lên... "

 

Ninh Dã cầm lấy một quân cờ đặt lên bàn cờ, ý cười trên mặt càng thêm đậm, nói: "Như vậy cũng khá tốt."

   

Sau đó Tô Quốc Vĩ đi vào phòng bếp làm bữa sáng, Ninh Dã cũng không tiếp tục ngồi đợi ở

 


 

phòng khách nữa. Anh chậm rãi đi đến phòng của cô gái nhỏ, gõ cửa hai tiếng, sau lại phát hiện cửa phòng không khóa nên liền đẩy cửa bước vào.

 

Tô Ðào còn đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, chăn trên giường hơi xốc xếch, trên bàn sách có một ít sách cùng với vài món đồ trang trí nho nhỏ, nhìn qua một vòng đều là trắng trắng hồng hồng, vừa nhìn liền biết là đồ vật của mấy cô bé.

 

Ninh Dã đến gần, thuận tay cầm lấy một cuốn sổ trên bàn mở ra xem. Chữ viết bên trong vô cùng non nớt, dường như đây là do Tô Ðào viết khi còn nhỏ. Anh cảm thấy hứng thú, xoay người lại dựa vào bàn sách rồi lật từng trang bắt đầu đọc.

 

 

nhưng mà mình làm không tốt lắm, vỡ mất hai cái.】

 

 

【Hôm nay cha lại tăng ca không về nhà, nhớ cha quá, nhưng mà cô giáo nói đứa trẻ ngoan thì không thể tùy hứng. Mình phải làm một đứa trẻ ngoan nên không thể khóc được.】

 

 

【Mẹ ở nước ngoài gửi quà về cho mình! Thật là vui vẻ!】

 

 

Ninh Dã đọc từng trang từng trang, con ngươi rũ xuống, thỉnh thoảng đọc được mấy điều thú vị anh còn nhịn không được mà cong khóe môi lên cười.

 

 

Ðại khái lật đến khoảng giữa cuốn sổ, ghi chép trong nhật ký hằng ngày của cô gái nhỏ bỗng nhiên thay đổi.

 

 

【Hôm nay ở rạp chiếu phim gặp phải hỏa hoạn, rất nguy hiểm, cũng rất đáng sợ nhưng mà may mắn là có một anh trai cứu mình ra ngoài.】

 

 

【Cha đã dạy được giúp đỡ thì phải báo đáp lại, không biết khi nào mình mới có thể gặp lại anh ấy đây? Mình đã tích góp rất nhiều tiền tiêu vặt, mình muốn mua toàn bộ những món đồ tốt nhất trên thế giới rồi đưa cho anh ấy, báo ân!】

 

 

Ninh Dã nhìn đến đây thì hơi nhíu mày lại, tiếp tục lật về phía sau, phát hiện hơn phân nửa phía sau đều là viết về người kia.

 

 

Vừa vặn lúc này Tô Ðào từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Ninh Dã đang đứng trong phòng mình nên cô hơi bất ngờ

 

 

Anh thấy cô ra tới, lười nhác giơ cuốn sổ trong tay lên hỏi:

 


 

"Người anh này là ai? Vẫn còn liên hệ sao?"

 

 

Tô Ðào không kịp phản ứng, cuốn sổ kia là mấy ngày trước đó cô thu dọn mấy món đồ cũ rồi tìm ra được, cô chỉ lật đọc vài trang đầu rồi gấp lại. Mấy trang đầu chỉ là nhật ký bình thường nên lúc này Ninh Dã hỏi vậy cô hoàn toàn không hiểu gì.

 

 

Cô đi đến gần anh rồi hỏi:

 

 

"Anh gì ạ?"

 

 

Anh đọc lên mấy chữ mà khi còn nhỏ cô viết trong nhật ký:

 

 

"Cha đã dạy được giúp đỡ thì phải báo đáp lại, không biết khi nào mình mới có thể gặp lại anh ấy đây? Mình đã tích góp rất nhiều tiền tiêu vặt, mình muốn mua toàn bộ những món đồ tốt nhất trên thế giới rồi đưa cho anh ấy."

 

 

Ðọc xong lại ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt có chút nhàn nhạt, hỏi: "Tiền tiêu vặt thật sự đều đã đưa hết cho người đàn ông khác rồi?"

 

Tô Ðào lúc này mới hiểu ra, theo bản năng muốn đoạt lấy cuốn sổ trong tay anh nhưng hẳn không cho cô cơ hội đó, tay cầm cuốn sổ giơ cao lên trên đầu.

 

 

Cô gái nhỏ ngước mặt lên nhìn anh, thanh âm mềm mại mang theo chút sốt ruột. "Trả lại cho em."

 

Bộ dáng này của cô ở trong mắt Ninh Dã chính là biểu hiện của

 

 

chột dạ, anh chậm rì rì lên tiếng: "A...Xem ra người anh này ở trong lòng bạn nhỏ nhà anh phân lượng cũng rất nặng nhỉ..."

 

 

ود

 

 

"Hôm nào hẹn thời gian đi, anh muốn gặp anh ta."

 

 

Người đàn ông rũ mắt nhàn nhạt nhìn cô rồi lại tiếp tục nói:

 


 

"Anh muốn nhìn xem ân nhân của bạn nhỏ nhà mình rốt cuộc là dáng dấp trông như thế nào."

 

 

Tô Ðào nhìn thấy bộ dáng này của anh thì trong lòng cũng có chút khó chịu, cô cũng không định đoạt lấy cuốn sổ nữa, im lặng một chút, vừa mở miệng nói: "Thật ra..."

 

 

"Ðào Ðào! Tiểu Ninh! Ra ăn sáng!"

 

 

Tô Quốc Vĩ từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, thấy hai đứa nhỏ đều đang đứng bên cạnh bàn nên cũng không quá để ý.

 

 

"Nhanh lên nhanh lên, ra ăn thôi!" Ông cười cười vẫy tay với hai người.

 

 

Cuộc đối thoại đã bị đánh gãy như vậy, hai người ai cũng không nói tiếp nữa.

 

 

Dưới sự thúc giục của Tô Quốc Vĩ, hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài ăn sáng trước đã

 

 

Bữa sáng Tô Quốc Vĩ làm không ít món, tuy hương vị rất bình thường nhưng Ninh Dã lại ăn rất ngon lành.

 

 

Sau khi ăn xong, Tô Quốc Vĩ lấy ra hai bao lì xì, một bao đưa cho Tô Ðào, bao còn lại đưa cho Ninh Dã.

 

 

Ninh Dã hơi ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của anh chính là cự tuyệt: "Chú, cái này không được đâu, cháu..."

 

"Không được cự tuyệt! Người lớn đã cho thì nhất định phải cầm lấy, cự tuyệt là không may mắn!" Tô Quốc Vĩ vừa nói vừa đem bao lì xì nhét vào trong tay Ninh Dã.

 

 

Ninh Dã có chút bất đắc dĩ, lúc còn đang do dự thì cảm giác được ống tay áo như là bị người khác giật nhẹ hai cái

 

 

Nhìn thoáng qua bên cạnh thì phát hiện cô gái nhỏ đang không nhìn anh nhưng tay nhỏ chính là

 

đang len lén để ở ống tay áo của anh. Ðây là đang bảo anh không cần phải cự tuyệt sao?

 


 

Ninh Dã nhướng mày, không nói thêm gì nữa, thuận thế nhận lấy bao lì xì.

 

 

Thật ra tiền bên trong bao lì xì không nhiều lắm, khoảng chừng hai ba trăm nhưng lúc cầm cái bao mỏng ấy trong tay, Ninh Dã lại có thể cảm nhận được bầu không khí gia đình ấm áp mà lâu rồi anh không có được.

 

 

Sau đó anh cũng không ở lại lâu, vừa ăn bữa sáng xong thì một lúc sau anh đã kêu tài xế đến đón mình.

 

 

Lúc Ninh Dã phải đi thì Tô Quốc Vĩ vừa vặn phải nhận một cuộc gọi của đồng nghiệp nên không thể xuống lầu tiễn anh, ông bảo Tô Ðào đưa anh xuống lầu.

 

 

Dưới lầu có mấy đứa nhỏ đang đùa giỡn với nhau, thỉnh thoảng còn có đứa tay cầm cây pháo nhỏ chạy đến.

 

 

Hai người xuống lầu nhưng không trực tiếp đi ra ngoài sân, Ninh Dã ôm lấy cô gái nhỏ đứng ở chỗ bậc thang một lát.

 

 

"Anh vừa mới hỏi chú rồi, chú nói mùng ba đã phải đi làm nên hai ngày này em cứ ở nhà chơi với chú đi, sau đó mùng ba anh sẽ đến đón em."

 

 

Tô Ðào không có ý kiến gì, dù anh không nói thì chính cô cũng chỉ muốn ở nhà với cha. Vì vậy sau khi nghe anh nói xong cô liền ngoan ngoãn gật đầu.

 

 

"Ở nhà phải nghĩ nhiều đến anh nhé, có rảnh thì nanh tin WeChat cho anh, hiện tại anh chính là bạn trai chính thức của em, đừng lại giống như trước kia, không có việc gì liền không thèm gọi điện, nanh tin."

 

 

Anh cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai cô gái nhỏ một cái rồi lại tiếp

 

 

tục nói: "Nếu lại im lặng không chịu nghe điện thoại của anh thì anh sẽ phạt em đó."

 

 

Tô Ðào cảm thấy ngưa ngứa khó chịu, cô vẫn chưa thích ứng được với loại thân mật này nên vùi ở

 

trong lòng ngực anh rụt rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp một câu: "Em biết rồi."

 


 

Nói xong câu đó, cô bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện trước đó nên kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút rồi lên tiếng: "Anh Ninh Dã, chuyện trước kia..."

 

 

Thanh âm của cô rất nhỏ, bên ngoài lúc này lại có người đang đốt pháo, Ninh Dã nhíu mày, giơ tay trực tiếp che kín lỗ tai của cô lại để cản bớt tiếng ồn.

 

 

Lúc tiếng pháo vẫn còn chưa dừng lại thì cánh cửa ngay cầu thang bị người mở ra từ bên ngoài.

 

 

Tô Ðào hoảng sợ, vội vàng bước lùi về phía sau, lúc đứng vững thì người bên ngoài vừa vặn tiến vào.

 

 

"A? Là tiểu Tô Ðào sao? Hình như đã hơn một năm rồi mới gặp được cháu? Ðây là trở về nhà ăn tết sao?"

 

 

Người lên tiếng là một ông lão lớn tuổi sống ở đối diện nhà Tô Ðào. Tô Ðào cười tươi đáp lại:

 

"Ðúng vậy ạ, cha cháu đã về rồi nên cháu liền về nhà ăn tết." "Rất tốt rất tốt!"

 

Cô gái nhỏ trò chuyện với ông lão vài câu xong đối phương liền đi lên lầu. Cô nhìn theo bóng dáng ông ấy rời đi hẳn rồi mới quay đầu lại nhìn Ninh Dã, phát hiện anh đang nhàn nhạt mà nhìn cô.

 

 

Cũng không biết có phải do ảo giác hay không mà cô cảm thấy trong mắt của người đàn ông lại mang theo một tia ý vị thâm trường. Nháy mắt cô liền nghĩ đến phản ứng vừa nãy của mình, trong lòng có chút chột dạ.

 

 

Tô Ðào không nhìn Ninh Dã nữa, ánh mắt trốn tránh nói:

 

 

"Tài xế hẳn là đã đợi một lúc lâu rồi, chúng ta ra ngoài thôi."

 

 

Ninh Dã cũng không nói thêm gì nữa, lười nhác đáp lại lời cô: "Ừ, đi thôi."

 

 

Tô Quốc Vĩ nói chuyện điện thoại khoảng hơn mười phút, lúc cúp máy ông giương mắt nhìn về

 


 

phía đồng hồ treo tường.

 

 

"Sao con bé đi tiễn người lâu vậy chứ..."

 

 

Ông ấy không tự giác nhỏ giọng nói thầm, tiếp theo cầm lấy chìa khóa nhà chuẩn bị đi xuống lầu nhìn xem tình huống như thế nào.

 

 

Kết quả là vừa mới ra cửa thì thấy ở cầu thang đầu kia có một ông lão đang đi tới, chính là ông lão mà Tô Ðào vừa gặp ở dưới lầu kia.

 

 

Tô Quốc Vĩ cũng quen thuộc với người hàng xóm này nên cũng tự nhiên đứng lại ôn chuyện. Hai người nói một hồi bỗng nhiên ông lão hàng xóm lại chuyển đề tài hỏi:

 

"Ðào Ðào là có đối tượng rồi sao?"

 

 

"Không có đâu, sao ông lại hỏi như vậy?" Tô Quốc Vĩ sửng sốt đáp lại.

 

 

"A? Vậy người đàn ông đứng dưới lầu với con bé là ai vậy? Chính là cái người cao cao soái soái!" Tô Quốc Vĩ cười cười đáp lại:

 

"Ðó là cháu trai của một người bạn của tôi, hai đứa nhỏ chỉ như là anh em với nhau thôi, không phải bạn bè trai gái đâu."

 

 

"Phải không..."

 

 

Ông lão hàng xóm dường như còn có chút không quá tin tưởng, tiếp tục nói:

 

 

"Tôi thấy hai đứa nó đứng ở dưới lầu nhão nhão dính dính với nhau, tôi còn tưởng hai đứa là một cặp đấy!"

 

 

Tô Quốc Vĩ vốn dĩ không quá để ý nhưng sau khi nghe đối phương nói xong ông ấy không khỏi nhíu mày lại.

 

 

13/01/2022. WATTPAD GauStore.

 


 

Vui lòng không mang truyện đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.

 

 

Ðừng quên thả cho Tiệm nha mọi người ơi

 

 

 

 

  Chương 56:  Em thích anh Ninh Dã nhất thế giới  

Edit: LT.

 

-

 

Lúc Tô Ðào quay lên nhà thì thấy Tô Quốc Vĩ đang ngồi trước TV xem chương trình xuân vãn phát lại.

 

Thật ra lúc này Tô Quốc Vĩ không có tâm tư để xem gì cả, trong đầu ông ấy đều là lời nói vừa nãy của ông lão hàng xóm. Cầm điều khiển trong tay bấm tới bấm lui một lúc, cuối cùng không có kiên nhẫn nữa nên cứ để ngưng ở đài này, trùng hợp lúc này đài đang phát lại xuân vãn.

 

Thấy con gái trở về, ông liền nhanh chóng đứng lên hỏi:

 

"Tiễn anh Ninh Dã đi rồi sao?"

 

Tô Ðào đang cúi đầu đổi giày nên không nhìn thấy biểu hiện khác thường của cha, lên tiếng đáp lại:

 

"Vâng, đi rồi ạ."

 

Sau khi đổi dép đi trong nhà xong, cô vừa đi về hướng phòng mình vừa nói:

 

"Cha, con vào phòng thu dọn một chút, sáng nay chăn trên giường vẫn còn chưa gấp gọn..." "Ừ..."

 

Tô Quốc Vĩ đứng ở chỗ đó ậm ừ hai tiếng, cuối cùng vẫn là không nói thêm gì nữa, gật đầu bảo con gái cứ vào phòng trước đi.

 

-

 

Trước đây mỗi lần rời giường Tô Ðào đều sẽ gấp gọn chăn mền, dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài nhưng tình huống hôm nay lại quá đặc biệt, cô căn bản không có tâm tư cũng như thời gian để làm mấy chuyện đó.

 

Lúc gần làm xong mọi việc thì bỗng nhiên nghe được tiếng cha gõ cửa phòng cô. "Ðào Ðào, ra ăn trái cây này. Cha đã chuẩn bị rất nhiều cherry và dâu tây cho con." Tô Ðào chỉnh lại gối trên đầu giường ngay ngắn rồi mềm mại đáp lại một tiếng: "Vâng, con ra liền đây."

 

Lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài thì điện thoại lại vang lên một tiếng, là Ninh Dã gửi tin nanh Wechat

 

đến.

 

WeChat Ninh Dã: Quên mất một việc.

 

WeChat Ninh Dã: Khẩu lệnh bao lì xì: Hãy nhập 'Chúc anh Ninh Dã năm mới vui vẻ' để nhận bao lì xì.

 


 

Tô Ðào chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nanh câu kia qua.

 

WeChat Tô Ðào: Chúc anh Ninh Dã năm mới vui vẻ. Vài giây sau, Ninh Dã ở đầu bên kia đã gửi đến một bao lì xì.

 

WeChat Ninh Dã: Khẩu lệnh bao lì xì: Hãy nhập 'Anh Ninh Dã là tốt nhất' để nhận bao lì xì.

 

WeChat Tô Ðào: ...

 

Tô Ðào lại do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng gõ gõ bàn phím nanh qua.

 

WeChat Tô Ðào: Anh Ninh Dã là tốt nhất.

 

Cô gái nhỏ nanh xong liền không chờ bên kia nanh lại mà đã bấm tắt điện thoại, mở cửa phòng đi ra ngoài phòng khách.

 

Tô Quốc Vĩ đã rửa sạch rất nhiều trái cây, ngoài hai loại cherry và dâu tây mà Tô Ðào thích nhất thì ông ấy còn cắt sẵn táo và lê thành từng miếng vừa ăn rồi đặt trong đĩa đựng trái cây.

 

Tô Ðào đi rửa sạch tay trước rồi mới đi đến sô pha ngồi xuống. Tô Quốc Vĩ trực tiếp đẩy đĩa trái cây về phía con gái.

 

 

"Nhanh ăn đi, đều là mấy loại mà con thích." "Cảm ơn cha ạ." Tô Ðào cười với ông một cái.

 

Tô Quốc Vĩ nhìn thấy con gái như vậy trong lòng liền mềm, một đống câu hỏi nghẹn trong bụng cũng không biết nên mở miệng hỏi ra như thế nào.

 

Vừa vặn lúc này điện thoại của cô gái nhỏ đặt trên bàn trà vang lên một tiếng, cô cầm lên xem, Tô Quốc Vĩ cũng thuận thế liếc mắt nhìn một cái.

 

Thấy trên màn hình hiện lên ba chữ 'anh Ninh Dã' thì tâm của Tô Quốc Vĩ lại thêm trầm xuống. Người đàn ông ở đầu bên kia lại gửi đến một khẩu lệnh bao lì xì, lần này yêu cầu còn quá đáng hơn trước.

 

WeChat Ninh Dã: Khẩu lệnh bao lì xì: Hãy nhập 'Em thích anh Ninh Dã nhất thế giới' để nhận

 

bao lì xì.

 

Tô Ðào đọc tin nanh xong thì độ ấm hai bên má liền tăng lên, theo bản năng nhỏ giọng nói thầm một tiếng: "Không biết xấu hổ."

 

Con gái nói quá nhỏ nên xác thật là Tô Quốc Vĩ không nghe rõ được gì. Ông cũng không thể lại không biết xấu hổ tiếp tục nhìn lén điện thoại của con gái nên chỉ có thể lên tiếng hỏi:

 

"Ðào Ðào à con vừa mới nói gì vậy? Cha không nghe rõ lắm."

 

Tô Ðào bấm tắt điện thoại, cũng không ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng đáp lại: "Không có việc gì đâu ạ!"

 

Tô Quốc Vĩ vẫn không thay đổi sắc mặt mà quan sát phản ứng của con gái, trong chốc lát thấy con gái cũng không có ý định lên tiếng nữa nên ông lại hỏi:

 

"Cha vẫn luôn chưa có thời gian cẩn thận hỏi qua con, một năm qua con ở bên Ninh gia như thế nào? Có vui vẻ không?

 

Ðiện thoại trong tay cô gái nhỏ lại kêu lên một tiếng, cô có chút phân tâm mà đáp lại câu hỏi của

 


 

cha:

 

"Vui vẻ ạ, bà đối với con tốt lắm."

 

Cô vừa nói vừa lặng lẽ đưa mắt nhìn màn hình một cái, lại là tin nanh Wechat của người đàn ông kia gửi đến.

 

WeChat Ninh Dã: Nhanh nhận bao lì xì đi, sáng nay em không nghe thấy cha nói gì sao?

 

Người lớn đã đưa bao lì xì thì không được từ chối, như vậy là không may mắn đâu. Tô Ðào: "..."

 

Cô không nghĩ sẽ phản ứng lại anh nên cầm lấy một trái dâu trong đĩa lên cắn một miếng.

 

Ninh Dã ở đầu bên kia đợi một lúc vẫn không thấy cô gái nhỏ nanh lại nên lại nanh thêm một tin.

 

WeChat Ninh Dã: Nếu còn không nhận là anh sẽ gọi điện mách với chú đó.

 

WeChat Tô Ðào: ...

 

WeChat Tô Ðào: Em thích anh Ninh Dã nhất thế giới.

 

Ninh Dã đã thực hiện được ý đồ của mình nên liền nanh lại mấy chữ.

 

WeChat Ninh Dã: Ngoan lắm, anh cũng thích em nhất thế giới.

 

Cô gái nhỏ có thể tưởng tượng được biểu tình của người đàn ông ở đầu bên kia lúc nói những lời này trông như thế nào, mặt lại bắt đầu nóng lên, cô để điện thoại sang một bên, không tiếp tục nanh với anh nữa.

 

Tô Quốc Vĩ chỉ biết là con gái bảo bối nhà mình đang nanh tin với Ninh Dã nhưng lại không biết

 

được rốt cuộc hai đứa đang nanh gì.

 

Trong lòng vẫn đang có chút lưỡng lự, dựa theo những gì mà ông quan sát được trong mấy ngày nay thì tuy rằng hai đứa nhỏ rất thân thiết với nhau nhưng cũng sẽ không đến mức bị hiểu lầm thành một đôi trai gái.

 

Rốt cuộc là có nên tin tưởng vào lời nói của ông lão hàng xóm kia hay không đây...

 

Tô Quốc Vĩ lại chần chờ một hồi lâu, cuối cùng quyết định là cứ quan sát thêm mấy ngày nữa rồi tính tiếp.

 

- 🆆🅰🆃🆃🅿🅰🅳: GauStore

 

Mùng ba, Tô Quốc Vĩ vừa mới ra khỏi cửa đi làm thì Ninh Dã đã gọi điện đến bảo Tô Ðào xuống lầu.

 

Cô không ngờ tới anh sẽ đến sớm như vậy, lúc nhận được điện thoại còn sửng sốt một chút sau

 

đó lại chạy ra ban công nhìn xuống phía dưới.

 

Ninh Dã thật sự đang đứng dưới lầu, anh ngẩng đầu vẫy tay với cô, phía sau lưng anh là một chiếc xe thể thao màu đỏ.

 

"Ðừng nhìn anh nữa, mau chuẩn bị một chút rồi xuống đây đi."

 

Tô Ðào cũng không trì hoãn thời gian thêm nữa, hôm nay cô dậy sớm đã rửa mặt xong xuôi, bây giờ chỉ đơn giản thay một bộ quần áo rồi liền chạy xuống lầu.

 

Ninh Dã nhìn thoáng qua cô gái nhỏ một cái, vốn dĩ thân thể rất mảnh khảnh nhưng lúc này lại bị cô bao bọc thành một cục tròn tròn trông giống như một cây kẹo bông gòn.

 


 

Anh tự nhiên nắm lấy tay nhỏ của cô rồi hỏi:

 

"Lạnh không em?"

 

"Không ạ" Tô Ðào ngoan ngoãn lắc đầu.

 

Ninh Dã đưa tay mở cửa xe giúp cô, cô còn tưởng người ngồi ở ghế lái phía trước là tài xế mà cô vẫn thường thấy nhưng không ngờ vừa ngồi vào thì thấy người đang ngồi ở ghế lái không ai khác chính là Dương Phàm.

 

"Tiểu Tô Ðào năm mới vui vẻ nha!"

 

"Anh Dương Phàm năm mới vui vẻ ạ." Tô Ðào thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép chào hỏi lại. Ninh Dã lên xe từ phía bên kia, thấy cô gái nhỏ còn đang chào hỏi với người ngồi ở phía trước nên lười nhác mở miệng nói:

 

"Không cần phải chào hỏi với tài xế đâu."

 

Vẻ mặt Tô Ðào mê mang nghi hoặc mà nhìn anh. "..."

 

Dương Phàm không nhịn được nữa nên bắt đầu kể cho cô gái nhỏ nghe xem tên "cún" họ Ninh kia xấu xa như thế nào:

 

"Tiểu Tô Ðào à, em không biết là anh Ninh Dã nhà em có bao nhiêu "cẩu" đâu. Cậu ta cá cược tanhg liền không buông tha cho anh, Tết nhất rồi mà một hai phải lôi anh đến đảm nhận vị trí tài xế riêng của cậu ta!"

 

Dương Phàm vẫn tiếp tục nói, càng nói càng tức giận:

 

"Anh vốn định là sẽ đi theo Bắc Ðông nhà anh ra nước ngoài chơi nhưng vì cậu ta mà kế hoạch hỏng hết cả rồi! Sáng nay anh còn thấy Bắc Ðông đăng ảnh mặc áo tắm hai mảnh lên khoe nữa, cũng không biết là ở nước ngoài cô ấy có gặp phải tên dã nam nhân nào khác hay không..."

 

Vốn dĩ chuyến đi nước ngoài lần này Bắc Ðông không quá muốn dẫn anh đi theo, anh phải vất vả lắm mới nài nỉ được cho đi cùng nhưng cuối cùng lại bị tên "cún" kia làm cho vỡ kế hoạch, như vậy sao có thể không tức giận được chứ!

 

Ninh Dã nghe xong lại lười biếng mở miệng đáp lai:

 

"Vị kia nhà cậu căn bản không có ý định dẫn cậu đi theo, đến tận bây giờ mà cậu vẫn còn chưa nhìn ra được hay sao? Tớ tanhg cược cũng coi như là cấp cho cậu một cái bậc thang để bước xuống đấy."

 

"Ai cần dùng cái bậc thang đó của cậu chứ!" Dương Phàm tức giận đáp lại.

 

Tô Ðào nhịn không được muốn cười, ngồi sát lại bên cạnh Ninh Dã, nhỏ giọng hỏi: "Các anh lại đánh cược chuyện gì vậy?"

 

Anh nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, không chút để ý mà đáp lại: "Không có gì, là do cậu ta tùy tiện đùa giỡn thôi, đáng đời."

 

Nói xong anh lại đạp nhẹ lên chỗ lưng ghế lái rồi nói: "Nhanh lái xe đi."

 

Dương Phàm: "..."

 


 

Mẹ nó, thật đúng là coi anh như tài xế???

 

Sau khi xe thể thao chạy trên đường không được bao lâu thì Tô Ðào cảm thấy bả vai mình bỗng nhiên trầm xuống.

 

Là Ninh Dã đang tựa đầu vào vai cô. Có chút ngượng ngùng, sợ bị Dương Phàm ngồi ở ghế lái phía trước phát hiện nên cô theo bản năng mà động đậy một chút, ý là muốn bảo anh ngồi lại đàng hoàng.

 

Nhưng người đàn ông không những không nhúc nhích mà đầu còn đè nặng lên bả vai cô hơn. Tay anh vẫn còn nắm chặt lấy tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhéo một chút, hai mắt hơi khép lại, bộ dáng trông rất hưởng thụ.

 

"Ðừng nhúc nhích, anh say xe, để anh dựa vào một lát đi." Dương Phàm: "..."

 

Thật con mẹ nó say xe!

 

Dương Phàm lại chịu không nổi nữa, thừa dịp đang dừng đèn đỏ nên quay ra sau nhìn Tô Ðào rồi hỏi:

 

"Không phải chứ tiểu Tô Ðào à, cậu ta chính là dựa vào cái tinh thần không biết xấu hổ này mà theo đuổi được em sao?"

 

Tô Ðào còn chưa kịp nói gì thì vị đại gia đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh đã chậm rì rì lên tiếng.

 

"Nếu không thì sao chứ?" Dương Phàm: "..."

 

-

 

14/01/2022. 🆆🅰🆃🆃🅿🅰🅳 GauStore.

 

Vui lòng không mang truyện đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.

   

 

 

 

 

 

 

  Chương 57:  Bây giờ em còn quá nhỏ  

 

 

Edit: LT.

 

-

 

Dương Phàm lái xe chạy thẳng ra phía ngoại ô thành phố.

 

Ban đầu Tô Ðào cũng không quá để ý, lâu lâu cô mới nhìn ra phía ngoài cửa sổ một chút nhưng sau đó lại phát hiện người đi bên ngoài càng lúc càng ít nên nhịn không được tò mò, nhỏ giọng hỏi:

 

"Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"

 


 

Ninh Dã vẫn còn đang tựa đầu lên vai cô, mắt cũng khép hờ, lười nhác đáp lại một câu: "Dẫn em đến một cái sơn trang nghỉ dưỡng mới mở chơi một chút."

 

Vốn dĩ hôm nay anh không có ý định đi đến bên này. Chủ nhân của sơn trang và anh không quen biết gì nhau nhưng đối phương lại có quan hệ với Dương Phàm, từng nhiều lần muốn thông qua Dương Phàm mà gặp mặt làm quen với anh một chút.

 

Gia tộc của đối phương ở Bắc Thành cũng xem như là có chút bối cảnh, nhưng mối quan hệ của Ninh Dã với những người trong cái vòng này vẫn luôn nhàn nhạt nên anh cũng lười đến gặp mặt đối phương.

 

Hôm nay chạy đến đây thứ nhất là do anh không nghĩ ra được địa điểm nào tốt hơn để hẹn hò, thứ hai là... anh muốn mang cô gái nhỏ nhà mình đến khoe khoang một vòng để cho mọi người trong cái vòng này đều biết đến cô, cũng muốn giúp cô nhanh chóng thích ứng được với thế giới của anh.

 

Dương Phàm vốn vẫn đang yên tĩnh làm tài xế ở phía trước, sau khi nghe xong đối thoại của hai người liền lên tiếng:

 

"Tiểu Tô Ðào à em đừng lo lắng, hôm nay ở bên sơn trang không có vị trưởng bối nào đâu, đều là mấy người trẻ quen biết nhau trong vòng thôi. À, nghe nói có mấy tên còn dẫn theo bạn gái là người nổi tiếng đến nữa, đến lúc đó em nhìn xem có người mà em thích ở đó hay không, có thể đến lấy một cái chữ ký."

 

Tô Ðào không có hứng thú gì với người nổi tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng với Dương Phàm.

 

Xe chạy càng lúc càng xa khỏi trung tâm thành phố, nhìn ra ngoài cửa sổ hầu như không còn dân cư nữa. Một lát sau liền thấy phía xa xa xuất hiện một mảnh đất trống, bên phải đất trống là một đình viện vô cùng lớn, bên trong nước nóng từ trong núi chảy ra khói lượn vờn quanh, phía trước cổng có mấy người bảo vệ đang đứng canh giữ.

 

"Uầy, hôm nay bên đình viện có người tới sao? Mấy lần trước chạy ngang qua nơi này vẫn luôn thấy đóng cửa."

 

Tô Ðào nghe Dương Phàm nói xong thấy hơi mơ hồ, cô cho rằng suối nước nóng ở chỗ này là mở cửa kinh doanh với bên ngoài nên theo bản năng liền hỏi:

 

"Vì sao lại đóng cửa ạ? Ngày thường không kinh doanh sao?" Dương Phàm nghe xong vui vẻ trả lời:

 

"Tiểu Tô Ðào để anh kể em nghe, nơi này là do một vị thiếu gia họ Thẩm xây nên để theo đuổi một vị tiểu thư họ Cố đấy. Lúc trước vị tiểu thư kia phàn nàn nói là muốn có một cái suối nước nóng của riêng mình nên Thẩm thiếu gia ở nước ngoài ngay trong đêm liền cho người đi mua ngay mảnh đất này để xây sơn trang.

 

Nhưng mà chỗ này sau khi xây xong vẫn luôn để không ở đó vì vị tiểu thư kia vẫn luôn chạy đi lưu diễn khắp nơi. Không biết sao hôm nay lại bỗng dưng nhàn rỗi mà đến đây nhỉ?"

 


 

Lúc cô gái nhỏ nói chuyện thanh âm cực kỳ mềm mại, từng chữ từng chữ nói ra còn mang theo hơi thở ấm áp phả vào vành tai của Ninh Dã khiến lòng anh cực kỳ ngứa ngáy.

 

Anh đưa mắt nhìn lướt qua bốn phía một lượt rồi sau đó mới đáp lại cô:

 

"Không cần phải so đo với mấy cô gái đó, bọn họ tới nơi này là vì muốn lấy lòng người khác, còn bạn nhỏ nhà anh thì không cần phải như vậy."

 

Anh giơ tay nhéo nhéo má cô rồi lại tiếp tục nói:

 

"Hơn nữa, bọn họ ăn mặc mát mẻ như vậy, nếu em cũng mặc giống như bọn họ, ngày mùa đông mà để lộ tay lộ chân thì anh sẽ đau lòng lắm. Em cứ như bây giờ rất tốt, giữ ấm."

 

Tô Ðào: "..."

 

Lúc hai người bọn họ đứng nói chuyện với nhau thì hầu như mọi người trong sảnh đều nhìn sang. Thậm chí có người còn nhỏ giọng nói thầm:

 

"Không nhìn lầm chứ? Vị kia là tiểu Ninh gia sao?"

 

"Không phải anh rất ít xuất hiện ở những trường hợp như thế này sao?"

 

"Chắc là lần này không giống? Từ Hành hẳn là đã cố ý không mời những người khác của Ninh gia

 

đến mà chỉ mời mỗi vị tiểu Ninh gia này thôi."

 

Từ Hành là người đứng ra tổ chức buổi tụ hội hôm nay, cũng là chủ nhân của sơn trang nghỉ dưỡng này.

 

Bên này mọi người vẫn còn đang thảo luận với nhau thì Từ Hành ở bên kia đã nghe thấy tiếng nên nhanh chóng chạy đến.

 

Anh và Dương Phàm đã gặp qua vài lần nên lên tiếng chào hỏi với Dương Phàm trước. "Anh Dương."

 

Dương Phàm tùy ý gật gật đầu, xem như là đã chào lại. Sau đó Từ Hành lại chào hỏi với Ninh Dã.

 

"Tiểu Ninh gia."

 

Phản ứng của Ninh Dã không khác gì với Dương Phàm, cũng tùy tiện gật đầu một cái nhưng Từ Hành lại rất nhiệt tình, tiếp tục nói:

 

"Ðã sớm nghe qua đại danh của anh, em vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp mặt làm quen một chút, không nghĩ tới lần này lại nhờ được đúng người, nhờ có anh Dương mà cuối cùng cũng đã gặp được anh."

 

Trong việc đối nhân xử thế Từ Hành có quy tắc của riêng mình, với từng đối tượng khác nhau anh sẽ có cách cư xử khác nhau.

 

Thật ra ban đầu anh cũng giống với những người khác trong vòng, cảm thấy Ninh Dã là một tên phế vật suốt ngày chỉ biết gây ra phiền toái nên cũng không có tâm tư đi kết giao làm gì. Nhưng sau này anh lại trơ mắt nhìn thấy công ty riêng của Ninh Dã càng lúc càng lớn mạnh nên đã bắt đầu xem trọng sự tồn tại của đối phương.

 

Mấy vị trưởng bối trong nhà anh cũng đều nói Ninh Dã tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường, tuy rằng không hiểu vì sao Ninh gia lại chọn Ninh Hoài mà bỏ anh nhưng đến cuối cùng Ninh gia sẽ

 


 

rơi vào trong tay ai thì vẫn còn là một ẩn số.

 

Trưởng bối trong nhà còn kêu Từ Hành không nên trở mặt với Ninh Dã, nếu có thể thì nên đi tiếp xúc làm quen một chút. Mà Từ Hành thì vẫn luôn dựa vào gia tộc nên mới đi được đến vị trí hiện tại nên lời nói của trưởng bối trong nhà đại đa số anh đều sẽ nghe theo.

 

Nhưng dù cho bọn họ có không nói gì thì chính bản thân anh cũng đã có ý định muốn kết thân với Ninh Dã.

 

Dương Phàm sau khi nghe Từ Hành nói xong liền nhanh chóng xua tay, nói:

 

"Cậu ta không phải đến đây vì tôi đâu. Chỉ là do hôm nay tiểu Ninh gia của chúng ta muốn mang bạn nhỏ nhà anh đến đây xem náo nhiệt mà thôi. Lời nói của tôi không có trọng lượng lớn như vậy."

 

Ngay tại khoảnh khắc đó, trong đầu Tô Ðào vẫn luôn lặp đi lặp lại những lời vừa nãy của Trịnh

 

Ðiềm:

 

"Hãy quý trọng đi, có thể được anh thích là may mắn."

 

- 🆆🅰🆃🆃🅿🅰🅳 GauStore

 

Không biết có phải do rượu có tác dụng chậm hay không mà lúc trên đường trở về nhà, Ninh Dã cao hứng hơn so với lúc ở sơn trang rất nhiều.

 

Anh trực tiếp kêu Dương Phàm hạ vách ngăn trong xe xuống, sau khi trước sau được ngăn cách thì anh liền ôm lấy Tô Ðào đặt lên đùi mình. Cô gái nhỏ hết bị anh hôn vành tai rồi lại bị hôn lên sườn mặt, sau đó anh lại đặt cằm lên bả vai cô, bắt cô nghe anh hát lại bài hát vừa nãy.

 

Sau mấy lần như vậy, anh hỏi:

 

"Anh hát có dễ nghe hay không?" "... Dễ nghe."

 

"Nếu dễ nghe thì sao em không khen thưởng cho anh?" "..."

 

Lúc anh nói chuyện vẫn luôn dán sát lên vành tai cô, môi mỏng lúc đóng lúc mở, từng làn khí như có như không thổi vào vành tai khiến cả người cô như có dòng điện chạy ngang qua.

 

Tô Ðào bất đắc dĩ phải chủ động quay người lại hôn môi anh một cái. "Như vậy được chưa?" Tô Ðào hỏi.

 

"Cái này quá có lệ, không tính." Ninh Dã chớp mắt, biểu tình lười biếng nói.

 

Anh lại nhịn không được mà cắn nhẹ lên vành tai của cô gái nhỏ một cái nữa, thấy cô khẽ run trong lòng ngực của mình nên nụ cười bên môi anh càng lúc càng thỏa mãn.

 

"Hôm nay cứ ghi sổ nợ trước đã, sau này anh sẽ đòi lại em từng khoản từng khoản một."

 

-

 

Dương Phàm không chạy thẳng xe vào tiểu khu của Tô gia mà ném hai người bọn họ xuống ngay cửa tiểu khu.

 

Anh vội vàng nói lời tạm biệt với Tô Ðào, không thèm để ý đến Ninh Dã, sau đó đóng cửa sổ xe lại rồi liền quay đầu xe chạy đi, dường như là có việc gì đó gấp cần phải làm.

 


Tô Ðào chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy Dương Phàm thật sự không có ý tứ quay xe lại nên ngẩng đầu lên hỏi Ninh Dã:

"Anh Dương Phàm cứ như vậy mà đi sao? Vậy lát nữa anh về thế nào?" "Không sao đâu, anh gọi tài xế đến đây đón."

Ninh Dã tự nhiên cầm lấy tay nhỏ của cô bỏ vào túi áo khoác của mình rồi mới tiếp tục giải thích: "Nội bộ nhà cậu ta có mâu thuẫn, cậu ta phải vội vàng chạy ra nước ngoài."

... Nội bộ mâu thuẫn? Là chị Bắc Ðông xảy ra chuyện gì sao?

-

Hai người cùng nhau đi vào bên trong tiểu khu, lúc sắp đến dưới lầu Tô gia thì bước chân của Ninh Dã bỗng nhiên dừng lại. Anh xoay người kéo Tô Ðào vào trong lòng ngực mình, khuôn mặt tuấn tú lại thân mật vùi vào bên cổ cô gái nhỏ.

"Bạn nhỏ à, khi nào thì em mới định nói sự thật cho chú Tô biết đây?" Tô Ðào sửng sốt, một lúc lâu sau cô mới chần chờ lên tiếng:

"Có phải là quá nhanh rồi hay không..."

Không phải là Tô Ðào không muốn công khai nhưng cha cô ở nước ngoài vừa mới tiếp nhận tin tức hai người bọn họ hủy hôn, từ lúc về nước ông ấy vẫn luôn xem Ninh Dã như là tiểu bối trong nhà mà đối đãi. Nếu hiện tại đột nhiên nói rằng hai người bọn họ đang kết giao với nhau thì Tô Ðào cảm thấy ông ấy sẽ không tiếp thu được...

Thật ra thì Ninh Dã cũng có lo lắng về vấn đề này, hơn nữa lúc này trong lòng Tô Quốc Vĩ anh còn

đang được xem là một tên tra nam bán thảm...

Nhưng khi gặp phải vấn đề không phải cứ trốn tránh là được, gặp vấn đề thì phải lập tức giải quyết mới là biện pháp tốt nhất.

Nghĩ như vậy, anh đứng thẳng người dậy, đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Tô Ðào rồi nói: "Chuyện khác anh sẽ giải quyết, em chỉ cần..."

Anh còn chưa kịp dứt lời thì liền cảm giác được Tô Ðào bỗng nhiên đẩy mình một chút, ánh mắt cô hoảng hốt khẩn trương nhìn về phía khác.

Trong lòng anh cũng 'lộp bộp' rơi xuống một tiếng, từ từ quay đầu lại.

Kết quả đúng như anh nghĩ, Tô Quốc Vĩ - người mà bọn họ cho rằng vẫn chưa tan làm vào thời điểm này hiện tại lại đang đứng cách bọn họ chỉ khoảng ba bốn mét. Trong tay ông ấy đang cầm theo một cái túi rác, bàn tay cầm túi giờ phút này đang nắm chặt.

Một lát sau, ông ấy hướng về phía bên này hô to một tiếng:

"Theo ta lên lầu!"

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro