CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6:  Ai muốn tìm tôi? 

Editor: Gấu. Beta: LT.

-

Tốcđộ phục vụ của nhà hàng này rất chậm, mọi người trong lớp ngồi trò chuyện với nhau gần một tiếng thì đồ ăn mới được mang lên.

Trong lúc chờ đồ ăn thì trong đầu Tô Ðào không ngừngnghĩ đến chuyệnvừa nãy. Anh Ninh Dã màcô vừa gặp cùng với anh Ninh Dã của đêm hôm đó quả thực như hai ngườikhác vậy.

Dường như cũng khônggiống với bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt. Khi đó dáng vẻ anh ấy tuy vô cùng lười nhác nhưng lúc ở cùng lão phu nhân thì lại mang theo chút gì đó hứng khởi.

Tâm tình Tô Ðào có chút phức tạp, một loại cảm giác không thể nói rõ. "Cậu đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?"

Bên cạnh truyền đến giọng nói xa lạ, Tô Ðào quay đầu nhìn thoáng qua. Vốn dĩ người ngồi bên cạnh cô là Chung Giai Giai nhưng không biết sao bây giờ lại đổi thành Trần An Bắc.

Cô có chút ngoàiý muốn, đưa mắt liếc nhìn ChungGiai Giai một cái. Cô ấy ngồi ở bên kia, vẫn luôn ở đưa mắt ra hiệu cho cô như là muốn ám chỉ điều gì đó.

Tô Ðào nhìn theo ánh mắt của cô bạn thì phát hiện Sở Dương Dương đang ngồi ở phía đối diện dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Tô Ðào nhớ tới những lời lúc sáng của Chung Giai Giai, lại nghĩ đến Trần An Bắc đang ngồi ở bên cạnh mình... bỗng nhiên có chút không biết phải nói gì.

Cô muốn bảo Trần An Bắc và Chung Giai Giai đổi lại vị trí ban đầu nhưng lại sợ nếu mình chủ động mở lời sẽ làm người ta càng thêm hiểu lầm. Suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ có thể buồn rầu đem toàn bộ lực chú ý đặt vào đồ ăn trên bàn.

Trần An Bắc ngồi bên cạnh nhìn Tô Ðào một hồi lâu, bỗng nhiên  cười nói."Cậu bây giờ so với trướckia vẫn rất giống nhau."

Tô Ðào ngơ ngác khônghiểu, cái gì mà trướckia? Bọn họ không phải vẫn chỉ luôn là bạn học xa lạ chưa bao giờ nói chuyện với nhau sao?

"Cuộc thi Toán Olympic hồi sơ trung*cậu còn nhớ rõ không?"

*Sơ trung: Tương đương vi THCS Việt Nam.

Trần An Bắc đoán được cô hẳn là sẽ không nhớ rõ chính mình nên lại nói thêm.

"Cậu lúc đó đại diện cho trường Trung học số 14 đi thi, tôi thì đại diện cho trường Trung học số 2, sau đó cậu hạng nhất, tôi hạng ba."

Trần An Bắc có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Tô Ðào, khi đó cậu còn rất khôngphục vì bị một nữ sinh đánh bại, vẫn luôn không ngừng cố gắng muốn đuổi kịp và vượt qua cô. Không ngờ lên đến cao trung* cả hai lại được xếp vào chung một lớp.

*Cao trung: Tương đươngvi THPT Việt Nam.

Ngay từ đầu vốn chỉ là vì thành tích nên mới chú ý đến cô nhiều một chút nhưng thời gian dần trôi, cậu dần phát hiện trên người cô gái này dường như có điều gì đó đặc biệt nên càng lúc càng thêm chú ý đến cô.

Trần An Bắc nói vậy làm Tô Ðào có hơi mê man, từ nhỏ cô đã tham gia rất nhiều cuộc thi, cũng nhận được không ít giải thưởng nên hoàn toàn không nhớ rõ được cậu ta nói lần thi toán đó là lần nào.

Trần An Bắc thấy bộ dáng Tô Ðào mơ mơ màng màng, dường như là thật sự không nhớ ra được nên cũng không muốn làm khó xử cô nữa, vươn tay gắp giúp cô một miếng thịt sườn.

"Ðược rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta lại nói tiếp cũng được."

Sauđó cậu ta thật sự không nói thêm gì nữa nhưngvẫn luôn cẩn thận chăm sóc gắp đồ ăn giúp Tô Ðào.

Tô Ðào bị Trần An Bắc làm cho có chút ngượng ngùng, cô năm lần bảy lượt nói cảm ơn khiến cậu ta vô cùng vui vẻ.

"Sao cậu lại ngoan như vậy chứ."

Lờinày của cậu ta rất dễ khiếnngười khác hiểu lầm, mấy nam sinh trong lớp nghe thấy liền nháo lên, bắt đầu trêu chọc.

"Ai da! Tớ cũng rất ngoannhé, sao cậu không khen tớ đi!" "Ðúng đó đúng đó, tớ cũng rất ngoan nè ha ha ha!"

Trần An Bắc mặc kệ mọi người trêu chọc, chỉ cười chứ không nói gì, tựa như là không quá để ý

nhưng Tô Ðào lại cảm thấy không được thoảimái, muốn mở miệng nói gì đó.

Ðúng lúc này, phía đối diện bỗng truyền đến một tiếng động lớn khiến mọi người đều bị giật mình, nhìn sang thì thấy là Sở DươngDương vừa làm rơi một cái chén.

Cô ta làm như không có chuyện gì, biểu tình vẫn lãnh đạm như trước, liếc mắt nhìn Tô Ðào một cái rồi nói.

"Thật ngại quá, tôi trượt tay."

Chung Giai Giai giả bộ ngước đầu lên nhìn trần nhà, nhỏ giọng nói thầm. "Hừ, cái vị chanh chua này mau mau đi dùm cái"

Những lời này của cô ấy người khác nghe khôngrõ cũng khônghiểu nhưng Tô Ðào lại hiểu vô

cùng.

Không khí bỗng nhiêntrở nên có chút lúng túng, Tô Ðào vốn không thèm để ý nhưng ánh của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Cô thấy không được tự nhiên lắm nên liền nói với ChungGiai Giai là mình muốn đi vệ sinh rồi sau

đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Saukhi bước ra ngoài, đóng cửa lại thì mọi âm thanhbên trong đều bị ngăn cách. Tô Ðào nhẹ thở ra, như là được giải thoát.

Lối đi trong nhà hàng này có chút phức tạp nên Tô Ðào vòng tới vòng lui hơn nửa ngày mới tìm

được vị trí của nhà vệ sinh.

Lúc bước vào thì hai cánh cửa nhỏ bên trongcũng bị đẩy ra, là hai cô gái mà lúc nãy Tô Ðào đã gặp trên hành lang.

Hai cô ấy cùng đi đến bồn rửa tay để trang điểm lại, miệng vẫn không ngừng nói chuyện phiếm. "... Ðúng rồi, chẳng phải lúc nãy cô kể với tôi tin đồn của vị Ninh thiếu gia kia ư, nhưng hôm nay nhìn anh ta thì tôi thấy cũng bình thường mà."

"Cô thì biết cái gì, mới gặp lần đầu sao có thể nhìn ra được gì chứ. Một người chị em của tôi từng kể rằng trước kia anh ta từng đánh người khác vô cùng tàn nhẫn, thiếu chút nữa đánh đến tàn phế!"

"Thật sao? Nếu quả thật là vậy thì vô cùng đáng sợ đó, tôi tưởng anh ta chỉ là hơi hung dữ một chút thôi, không ngờ lại còn có khuynh hướng bạo lực..."

"Ðúng vậy, có khác gì quái vật đâu chứ. Nếu không phải trong nhà có tiền, có công ty nên còn có thể khiến anh ta an tĩnh được một chút, chứ không anh ta còn có thể làm ra mấy việc nguy hại đến xã hội như phóng hỏa giết người đấy! Hơn nữa người chị em kia của tôi còn nói chính bởi vì như vậy nên cha của anh ta mới bỏ mặc anh ta mà chuyển sang chăm sóc, bồi dưỡngcho anh họ của anh ta đấy."

Vốn dĩ cảm xúc của Tô Ðào đã dịu xuống nhưng lại bị những lời này chọc giận, cô đỏ mắt trừng anh ta.

"Anh không cần nói bậy! Anh Ninh Dã không phải là quái vật!!"

Côgái nhỏ giống như con báo mới sinh, rõ ràng không có chút lực uy hiếp nào nhưng vì muốn bảo vệ đồ vật của mình nên liền hung dữ vươn móng vuốt với bọn họ.

Lưu tổng đứng bên cạnh vẫn luôn khôngdấu vết mà đánh giá Tô Ðào, lúc này thấy cô gái nhỏ thật sự tức giận, lại ôn hòa cười cười.

"Nếu không thì em gọi điện thoại cho tiểu Ninh gia đi, nếu anh ta bắt máy thì tôi liền bắt bọn họ nhận lỗi với em, được chứ?"

Lời nói của anh ta nhẹ nhàng nhưng lại mang theo mười phần thăm dò.

Anh ta không biết rốt cuộc giữa Ninh Dã và cô gái nhỏ ăn mặc bình thường này có quan hệ gì, dù sao thì tai tiếng của vị tiểu Ninh gia kia cũng đầy như tuyết rơi ngoài trời, ngẫu nhiên có vài cô gái nhỏ tuổi yêu thích anh cũng chẳng có gì kì lạ.

Nếu gọi không được thì có thể chứng minh rằng cô gái nhỏ đang đứng đối diện căn bản cũng chỉ là một nhân vật không đáng để ý đến, bọn họ không cần phải lãng phí thời gian cùng cô nữa.

Nhưng nếu gọi được thật thì cũng chẳng sao, dù sao họa này cũng là do hai người phụ nữ kia gây ra. Mà bọn họ trước giờ đều là đổi bạn gái còn nhanh hơn đổi quần áo, hai người phụ nữ kia không là gì của bọn họ cả.

Hơn nữa Ninh Dã vốn cũng lười không quan tâm đến mấy chuyện này, nghe bảo trước đây anh ta từng chính tai nghe thấy người khác nói xấu mình nhưngcũng chẳng thèm để ý. Cho nên lần này hẳncũng là như vậy, nhất định sẽ không bởi vì hai người phụ nữ này mà đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Ðến lúc đó bọn họ hoàn toàn có thể đem người gây hoạ giao ra, muốn xử lý thế nào là chuyện của anh

TôÐào nghe xong lời này thì tronglòng có chút do dự, cô khôngbiết anh Ninh Dã có muốn nghe thấy loại chuyện này hay không, hoặc là có thể hay không cảm thấy rằng cô đang xen vào việc của người khác.

Nhưng cô thật sự nhịn khôngnổi, cô khôngthể nào nghe được ngườikhác nói anh là quái vật. Trầm mặc hai giây, cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra gọi.

Ninh Dã vẫn đang đứng dựa lưng bên ngoài hành lang, không đi vào. Ðiện thoại trong túi áo rung lên không ngừng, anh vẫn đang hút thuốc, không rảnh tay, cũng không thèm để ý.

Bên trong mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Tô Ðào, thấy cô để điện thoại bên tai nhưng một lúc lâu vẫn không nói gì, sau đó lại buông xuống, trên mặt vị Lưu tổng kia lộ ra biểu tình "Quả nhiên là như thế".

Hai người phụ nữ đứng đối diện thấy thế thì sống lưng cũng dần thẳng lại, không hề sợ hãi nữa. "Em gái nhỏ à, không có điện thoại của tiểu Ninh gia thì cứ thành thật thừa nhận đi, đừng diễn nữa có được không? Chị thấy xấu hổ thay cho em đó."

"Bạn học nhỏ à, em đã làm bài xong chưa? Trời lạnh như vậy sao không ở nhà làm bài tập mà chạyra ngoài quản nhiều như vậy làm gì? Lại còn vừa mở miệngđã gọi anh Ninh Dã* thế này anh Ninh Dã thế kia, nếu thật sự quen biết thì đã có thể gọi người ta tới đây rồi!"

*Tô Đào gọi là Ninh Dã ca ca nha, là kiểu gọi thân mật ấy

Ngữkhí tràn đầy châm chọc và cười nhạo, ánh mắt Tô Ðào càng ngày càng đỏ. Một lát sau trong nhà vệ sinh bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn.

Chỉ thấy vị tiểu Ninh gia mà nãy giờ bọn họ vẫn luôn nhắc tới lúc này đang lười nhác đứng dựa bên tường.

Anh cười như không cười nhìn bọn họ, đáy mắt mang theo chút khó lường và nguy hiểm. "Ai muốn tìm tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro