CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 4:  Anh có tiện ra đón em không?

Editor: Gấu. Beta: LT.

-                             

Ngày hôm sau Chung Giai Giai thức dậy rất sớm. Cô ấy vốn không phải là phần tử tích cực gì, bình thườngđều đến trườngrất muộn nhưngdo hôm qua đã gặp được một chuyện quá mới lạ, Tô Ðào lại không trả lời tin nanh Wechat nên trong lòng cô ấy vô cùng tò mò. Vì vậy nên mới quyết định hôm nay sẽ đến trường sớm.

Lúc cô ấy đến thì Tô Ðào đã ngồi tự học ở chỗ của mình. Trong lớp không có nhiều người đến sớm lắm nhưng ai cũng đều đang im lặng mà tự học. Chung Giai Giai ngượng ngùng không dám lên tiếng quấy rầy, đem cặp sách để trên bàn rồi liền khoa tay múa chân với Tô Ðào, ý là muốn bảo cô bạn theo mình đi ra ngoài.

Tô Ðào có chút không rõ nguyên do nhưng vẫn ngoan ngoãnđi theo ChungGiai Giai ra khỏi phòng học.

Vừara đến bên ngoài chưa được hai bước thì Chung Giai Giai như được mở khoá, không thèm hạ giọng gì, ào ào đem toàn bộ những thắc mắc trong lòng hỏi ra.

"Người đàn ông ngày hôm qua rốt cuộc là ai vậy? Cha của cậu thế mà lại quen biết một người có tiền như vậy!!! Còn nữa, ngày hôm qua sao tớ nanh tin Wechat cho cậu mà cậu lại không trả lời hả!?"

Tô Ðào vừa lắng nghe cô bạn hỏi vừa cúi đầu mở nút thắt của áo khoác ra.

Bởivì hiểu tính cách của Chung Giai Giai, biết rằng nếu như khôngnói hết mọi chuyện tronglòng ra thì cô bạn sẽ không chịu được nên Tô Ðào cũng không vội mà trả lời.

Cô hơi hơi cúi đầu, tay nhỏ chậm rãi cởi từng nút từ trên xuống dưới.Lúc cởi đến nút cuối cùng thì Chung Giai Giai lại bỗng nhiên hỏi một câu nữa.

"A! Dựa theo kịch bản của phim truyền hình thì chắc hẳn là cậu và cái vị Ninh thiếugia kia sẽ có hôn ước từ nhỏ đúng không?"

Tô Ðào kinh ngạc đến mức xém chút nữa là té ngã tại chỗ. Cô gấp không chịu được, khó có khi ở

trước mặt bạn tốt lộ ra khuôn mặt thở phì phò.

"Hôn ước gì chứ! Không có đâu! Giai Giai cậu không cần nói bậy như vậy!" Chung Giai Giai cũng không quá để ý, ngược lại kéo tay Tô Ðào cười cười. "Ðược được được, không có thì không có, tớ chỉ đoán mò thôi mà."

Tô Ðào cảm thấy Chung Giai Giai nói chuyện thật sự rất kỳ quái, trầm mặc đi về phía trước, trong

đầu bỗng nhiênnghĩ đến hình ảnh tối qua khi Ninh Dã rời đi.

Lúc đó trăng đã lên cao, cô bị câu nói kia của đối phương làm cho ngại ngùng không biết phải làm thế nào. Có lẽ là nhìn thấy phản ứng của cô không quá thú vị nên không bao lâu sau Ninh Dã liền lười biếng đứng thẳng dậy rồi nói.

"Ðược rồi, đừng khẩn trương,tôi chỉ đùa một chút thôi."

Sau đó anh đi thẳng ra cổng, đầu cũng không thèm quay lại mà nói. "Trở về đi."

Thật ra ngày hôm qua bởi vì câu nói đó mà Tô Ðào đã rối rắm cả một đêm. Cuối cùng suy nghĩ cẩn thận lại, anh Ninh Dã chắc là vẫn giốngvới lúc nhỏ, cảm thấy cô vẫn là một đứa nhóc nên mới vui đùa mà không có gì cấm kị.

Cô cũng không quá để ý đến vấn đề này, nếu khôngphải vừa nãy Chung Giai Giai đột nhiên nói như thế thì cô cũng sẽ không nhớ tới.

Xe chạy nhanhnhư bay, khi vừa đến dưới lầu chung cư thì có tiếng chuông điện

thoại vang lên. Ninh Dã bấm nghe, mở loa.

"Nói."

"Tiểu Ninh gia, ông chủ ở nước ngoài thấy được tai tiếng gần đây của cậu."

Ninh Dã không chút nào để ý, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút ý cười. "Thấy thì làm sao? Tôi còn đang sợ ông ta không nhìn thấy đây này."

"Chính là ông chủ lần này vô cùng tức giận, còn nói..."

"Có cái gì thì nói nhanh, đừng có dài dòng."

"Ông chủ nói, lần này cần cho cậu một chút giáo huấn nên đã kêu Ninh Hoài thiếu gia bắt đầu động tayđộng chân vào hạng mục của công ty cậu."

Biểu tình của Ninh Dã vốn đang bình thường nhưng sau khi nghe thấy cái tên Ninh Hoài thì ý cười châmchọc trên mặt cànglúc càng nhiều, đáy mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo.

"Tốt thôi, ông ta dám cho người động đến tôi vậy cứ chờ xem tôi sẽ làm gì với người bên cạnh ông ta."

-

Sau khi Tô Ðào gửi tin nanh cuối cùng xong thì lại ở trong phòng an ninh dưới chung cư đợi thêm mười phút.

Lão phu nhân đã gọi điện thúc giục cô về nhà ba lần nên cô không có cách nào trì hoãnthêm nữa, cuối cùng chỉ có thể nói tạm biệt cùng với chú bảo vệ từ nãy đến giờ vẫn luôn tiếp đón cô, lại để lại vài thứ trái cây cho chú ấy để cảm ơn.

Trị an ở Bắc Thành rất tốt, khu vực này đều là những tiểu khu xa hoa, khắp nơi đều có camera theo dõi nên Tô Ðào cũng không sợ hãi cho lắm.

Cô chậm rãi đi qua bên đường, bỗng nhiên ở phía xa xa truyền đến tiếng gầm rú quen thuộc của xe thể thao. Tô Ðào nhìn chăm chú, nhận ra đó là xe của Ninh Dã. Trong nháy mắt cô trở nên hưng phấn, những rầu rĩ và suy nghĩ đè nặng trong

lòng lúc nãy đều đã biến mất, cô chạy nhanhqua hướng bên kia.

"Anh Ninh Dã!"

Cô nhỏ giọng kêu một tiếng, bước chân càng lúccàng nhanh, trong tay vẫn còn xách theo túi trái cây,cũng không thèm cẩn thận nhìn đường ở phía trước.

Trái câynặng trĩu xóc nảy nhảyloạn bên trong túi nên một lát sau keo dán dưới

đáy túi liền bị bung ra, trái cây cũng rơi xuống đầy đất.

Tô Ðào dừng lại nhìn một chút, cô đang không biết phải làm sao thì xe của Ninh Dã cũng nhanh chóng chạy lướt qua trước mắt, một chút ý tứ dừng lại cũng không có. Tô Ðào sửng sốt, đứng yênlặng tại chỗ ngẩn ra vài giây, ý cười trên mặt chậm rãi

biến mất. Cô ngồi xổm xuống, đầu tiên là đem phần đáy của túi giấy dán lại, sau

đó lại chậm rãi tiến lên phía trước nhặt từng quả từng quả bị rơi dưới đất bỏ vào

trong túi.

Ánh trăng lạnh lẽo, cũng không biết có phải do ảo giác hay không mà Tô Ðào cảm thấy lúc này so với vừa nãy còn lạnh hơn vài phần.

Một quả cuối cùng rơi ở đằng kia khá xa, thời điểm Tô Ðào ngồi xổm xuống duỗi

tay đến bên kia nhặt lấythì trước mắt đột nhiên xuất hiệnmột đôi giày.

Cô giật mình, tầm mắt từ từ nhìn lên, cuối cùng, gương mặt Ninh Dã xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Người đàn ông đưa lưng về phía ánh trăng, từ trên cao nhìn xuống Tô Ðào, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

"Ðang làm gì?"

Ngữ khí lạnh lẽo, ánh mắt đen nhánh cũng lạnh như kết thành băng.

Nhưng Tô Ðào dường như không cảm giác được gì, khuôn mặt trắng như sứ ngước lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp mang theo ý cười, bên trong như chứa đựng hàng ngàn ngôi sao.

"Anh Ninh Dã!"

Ban đêm vô cùng yên tĩnh, giọng nói của cô gái nhỏ nghe vào liền thấy vừa mềm lại vừa ngọt.

Ninh Dã trầm lặng nhìn cô, không lên tiếng.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro