CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: 

Edit: Gấu.

Beta: LT.

-

Phản ứng này của Ninh Dã, lão phu nhân đã sớm nghĩ tới. Nhưng trong tình huống này bà cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.

"Năm đó ông của cháu sinh bệnh, cần phải thay thận, cháu có còn nhớ rõ không? Ông ấy là nhóm máu đặc biệt, khó mà tìm được một quả thận thích hợp. Sau đó lại được phẫu thuật thành công, chính là do chacủa Tô Ðào đã cho ôngấy một bênthận."

Kỳ thật sự xuất hiện của Tô Quốc Vĩ cũng là ngoài ý muốn. Khi đó ông ấy mới chỉ là một phóng viên phỏng vấn những tiết mục về kinh tế, lúc đến phỏng vấn lão gia tử lại ngẫu nhiên biết được tin lão gia tử đang sinh bệnh. Tô Quốc Vĩ là một người thiện lương nên sau đó ông ấy đã lặng lẽ đi xét nghiệm. Sau khi có kết quả, các vị bác sĩ trong bệnh viện đều vô cùng hưng phấn, chỉ cần hai bên đều đồng ý thì lúc nàocũng có thể tiến hành phẫu thuật.

Sau đó Tô Quốc Vĩ nghỉ đông, phối hợp với Ninh gia bên này tặng cho ông Ninh một bên thận. Ninh Dã biết việc ông mình sinh bệnh, cũng biết sau đó đã tìm được một quả thận thích hợp nhưng lại không biết người cho thận là Tô Quốc Vĩ. Cho nên sau khi nghe lão phu nhân nói tới đây thì khóe mắt hơi rũ, biểu tình muốn cười nhưng lại không cười.

"Cho nên ông ta tặng một bên thận cho ông cháu để đổi lấy hôn sự cho con gái của ông ta?" Ninh lão phu nhân thấy lời nói của mình đến tai thằng cháu liền biến thành lời nói châm chọc, sợ anh hiểu lầm nênliên tục giải thích.

"Không phải, cha của Tô Ðào trước nay đều không yêu cầu thứ gì hết, là năm đó ông của cháu một hai phải hứa hẹn cùng cha con bé. Ðoạn thời gian đó bà thường xuyên dẫn cháu đến Tô gia cũng chính là ý của ông cháu. Nhưng Tô Quốc Vĩ một chút suy nghĩ cho hai đứa đính hôn với nhau đều không có. Là nhà chúng ta bên này cứ nói với ông ấy chuyện đó mãi, sau này ông ấy cũng chuyển nhà đi nơi khác."

Tô Quốc Vĩ rất chiều Tô Ðào, ông ấy luôn muốn tương lai của con gái dù là bất cứ lựa chọn nào cũng đều do con gáitự mình đưa ra quyết định.

Thứ hai, ông ấy cũng không phải là kiểu người cần được báo đáp. Tặng một bên thận có thể cứu trở về được một sinh mệnh, ông ấy cảm thấy rất có ý nghĩa. Ông ấy không hề nghĩ nhiều đến những chuyện khác.

Chẳng qua khi đó người của Ninh gia cho rằng Tô Quốc Vĩ là người mạnh miệng, không bỏ xuống được mặt mũi cho nên lúc đó lão phu nhân mới thường xuyên kêu Ninh Dã sau khi học xong liền cùng với bà đi đến Tô gia.

Nhưng sau đó Tô Quốc Vĩ lại dắt theo Tô Ðào dọn nhà đi nơi khác,thậm chí thay đổi cả phương thức liên lạc. Lúc này Ninh gia mới ý thức được Tô Quốc Vĩ là nghiêmtúc không muốn nhận mối

hôn sự này.

"Lần này liên lạc với nhau cũng hoàn toàn là bà chủ động tìm tới người ta. Lúc trước khi biết cha con bọn họ dọn đi nơi khác thì trong lòng bà liền không thoải mái. Tuy biết ông ấy dọn đi cũng là vì công việc của mình thế nhưng bà cũng không dám đi tìm người ta nữa, sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của người ta.

Hơn nữa trạng thái của ông cháu khi đó... bà cũng không rảnh để đi. Sau đó ông cháu qua đời, bà cũng không phải đến tận bây giờ mới đi mà là khoảng thời gian trước bà đột nhiên nhớ tới tiểu Tô Ðào nên liền cho người đi tra tình hình hiện tại của cha con bọn họ. Không nghĩ tới sẽ tra ra tình huống như vậy."

Ninh lão phu nhân có chút ngoài ý muốn.

Người ở bên cạnh nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng, lúc này cũng quay sang nhìn cô một cái.

Nhận thấy được cái ánh mắt như có như không kia, Tô Ðào cảm giác sườn mặt bên kia của mình có hơi hơi nóng lên. Như là để chứng minh những gì cô nói là sự thật, cô lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.

"Anh Ninh Dã thật sự không có khi dễ cháu đâu." Cô rũ rũ mắt, ở trong lònglại bổ sung một câu. "Lại còn cu cháu na."

Tuy rằng... Khả năng cao là anh ấy đã không nhớ rõ nữa rồi.

Ninh Dã nghe xong lời này, đem con tôm đã lột sạch vỏ bỏ vào chén của bà mình, lười nhác mở miệng.

"Bà nghe thấy chưa? Lần này là người trong cuộc đã tự mình tẩy trắng cho cháu, về sau bà đừng nhắc mãi là cháu đi khi dễ cô nhóc nhà người ta nữa."

Lãophunhântrừng mắt nhìn thằng cháu của mình một cái, lười đáp lại anh.

Lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện trong chén của Tô Ðào không có đồ ăn, nhanh chóng cầm lấy đôi đũa gắp vào chén cô không ít đồ.

"Thịt bò hầm này rất mềm đó, tiểu Tô Ðào à cháu mau nếm thử đi. Còn có canh vịt nữa nè, mùa đông uống là tốt nhất. Còn có tôm nữa."

Nói đến chỗ này, Ninh lão phu nhân lại quay sang nói với Ninh Dã. "Cháu lại lột thêm một ít tôm nữa đưa cho tiểu Tô Ðào ăn đi."

Ninh Dã vốn nghĩ sẽ dừng lại không lột vỏ tôm nữa nhưng nghe xong lời nói của bà, giương mắt lên nhìn.

Chỉ thấy lão phu nhân đang thừa dịp Tô Ðào đang không ngẩng đầu mà đưa mắt ra hiệu với anh.

Ninh Dã thấy vậy liền đem con tômđã lột sạch vỏ bỏ vàochén của Tô Ðào.Toàn

bộ quátrình không nhìn cô mộtcái, cũng không nói gì dư thừa.

Cô gái nhỏ nhìn con tôm đã lột vỏ, một lát sau nhẹ giọng nói với anh. "Cảm ơn anh"

Sau khi ăn xong, Tô Ðào chủ động ở lại dọn dẹp chén đũa.

Lão phu nhân quan tâm đến cảm xúc của cô gái nhỏ nên cũng không từ chối. Sau khi dọn sạch sẽ liền kêu cô nhanh chóng lên lầu làm bài tập.

Tô Ðào nghe lời đi ra ngoài, khi đi ngang qua phòng khách thì phát hiện Ninh Dã

đang ngồi ở sô pha xem TV.

Thấy cô đi ngang qua anh cũng cũng không nói gì, thần sắc lười biếng, dường như không có ý tứ muốn chào hỏi.

Tô Ðào theo bản năng nhìn đầu ngón tay vừa mới lột vỏ tôm của anh, cuối cùng cái gì cũng không nói nhưng bước chân lên lầu lại nhanh hơn không ít.

Sau khi trở lại phòng, trước tiên Tô Ðào mở va li ra tìm đồ, một hồi lâu sau cuối cùng cô cũng tìm được một hộp băng keo cá nhân ở dưới đáy của va li. Cô lấy ra một cái, đứng dậy lại lần nữa đi xuống lầu.

Nhưng mà ngoài ý muốn là trong phòng kháchbây giờ lại không có thân ảnh của Ninh Dã nữa. Tô Ðào có chút nóng nảy nhìn bốn phía một vòng, xác định không nhìn thấy Ninh Dã, sau đó cô đi tìm lão phu nhân ở phòngbếp.

"Bà ơi..."

Tô Ðào sau khi đi qua có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi. "Bà ơi... Anh Ninh Dã đi đâu rồi ạ?"

Lão phu nhân chỉ về hướng ngoài biệt thự.

"Vừa nãy có người mới gọi điện thoại kêu thằng bé đi rồi, cháu có chuyện gì sao? Mà chắc lúc này nó vẫn còn đang ở trong sân đấy, cháu... Ai da! Cháu chạy chậm một chút!"

Tô Ðào căn bản không khống chế được, một lòng một dạ chạy nhanh đi ra ngoài tìm người đàn ông kia.

Bên ngoài sắc trời đã đen kịt, sảnh trước của biệt thự có đèn, bông tuyết bay bay trước ánh sáng mờ.

Tô Ðào vừa chạy ra đến sảnh liền gọi. "Anh Ninh Dã!"

Ninh Dã đang đứng trước cửa xe, nghe thấy phía sau có người gọi liền cau mày

xoay người lại.

Tô Ðào theo tầm mắt của anh mà tiến lên, sau đó đứng yên ngẩng đầu lên nói với anh.

"Ngón tay của anh lúc nãy lột vỏ tôm đã bị thương rồi, chắc là hơi đau ạ?"

Giọng điệu của cô như là lấy hết dũng khí để nói chuyện, Ninh Dã có thể cảm giácđược cô gái nhỏ đang giả vờ trấn định, anh cười khẽ. Ánh mắt chậm rãi nhìnvề phía bàn tay trắng nõn của cô.

Trong lòng bàn tay chính là một cái băng keo cá nhân hình con thỏ nhỏ có đôi mắt tròn tròn trong suốt, giống hệt với bộ dáng lúc này của cô.

Ðợi đến nửa ngày, Ninh Dã mới cầm lấy băng keo cá nhân, không chút để ý giương mắt hỏi.

"Quan tâm tôi như thế ư?"

Anh đột nhiên cúi người xuống, khóe miệng cong lên cười cười. "Như thế nào? Thích tôi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro