Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết cơ tiên tử lịch kiếp. Chấp Minh Thần Quân Huyền Vũ cũng theo xuống phàm trần. Cả thiên cung đều chờ đợi hôn sự này, ngay cả Thiên Đế cũng có chút mong đợi, liền thuận theo ý trời, tự mình chấp bút, viết ra một đoạn giai thoại kinh diễm.


Ti Mệnh vừa nghe tin, ánh mắt lạnh đi, trực tiếp ném cuốn sổ mệnh cách xuống bên cạnh, Tỳ Huân nhìn thoáng chủ tử của mình một cái, thở dài, bỗng chốc hóa chân thân thành con sói nhỏ, cuộn người nằm lên chân Ti Mệnh.

Ti Mệnh ngửa đầu tu mấy ngụm rượu, ánh mắt trở nên mơ màng, đưa tay vuốt nhẹ mớ lông mượt mà của Tỳ Huân, cười khẽ "Ngươi nói xem, ta có nên nhân cơ hội phá hoại chuyện tốt này của hắn không?".

Tỳ Huân gật gù cái đầu nhỏ. Ti Mệnh cười khe khẽ "Ngốc quá, nếu vậy sẽ bị trời phạt đó, ta còn muốn sống lâu thêm chút nữa".

Ti Mệnh trút cả bình rượu vào miệng, chẳng còn chút nào, nàng nhíu mày, ném bình rỗng qua một bên, phất tay áo về phía khu vườn trống của mình, một chiếc bình khác từ dưới đất được kéo lên, bay thẳng đến trước mặt nàng.

"Ngươi xem, rượu của ta lại sắp hết rồi".

"Cũng cả trăm năm rồi còn gì".

"Hôm nào đó phải đến bờ Đông Hải xin mấy nhánh đào về, chỗ Tuyết Cơ không đi nữa".

"Ta lại buồn ngủ nữa rồi, ngươi không được nhân lúc ta ngủ mà phá sổ mệnh cách đâu đó".

Giọng Ti Mệnh nhỏ dần, Tỳ Huân ngẩng đầu nhìn đã thấy nàng nằm gối đầu lên tay ngủ ngon lành.

Có lẽ bắt đầu từ tám trăm năm trước, trong trận quấy nhiễu của ma giới, khi thiên binh thiên tướng đang đánh chiến quyết liệt, chặn tại cửa Nam Thiên Môn, cách một cánh cửa lớn, bên ngoài là mưa gió máu tanh, Ti Mệnh bình thường rất ít khi ra ngoài, không hiểu sao sớm hôm nay đã bị lão Thiên Đế cho người gọi đến, mặc dù không khí ở Thiên Điện vô cùng căng thẳng, nhưng dường như men say chưa tan khiến Ti Mệnh không thể tập trung nghe được các lão tiên nhân nói gì.

Nàng mơ mơ hồ hồ đứng dựa vào cây trụ chống trời nhắm hờ mắt, chưa kịp ngáp đã bị một cỗ khí lạnh xông tới, thần trí vốn chưa trấn tĩnh, chỉ dựa vào cảm giác mà tránh né.

Một vòng tay xa lạ ôm ngang eo nàng, người kia một thân huyền y, mái tóc đen phớt ngang mặt nàng, mùi trầm hương thoảng thoảng len vào mũi. Đôi mắt hoa đào kia khẽ lướt qua nàng, rất nhanh, chỉ là khoảnh khắc đó, cũng đã cuốn lấy trái tim của nàng. Ti Mệnh như tỉnh hẳn rượu, chưa kịp mở miệng đã bị đẩy sang một bên, người kia lại tiếp tục lao vào trận chiến.

Rất nhiều năm sau này, Ti Mệnh vẫn không hề quên lần đầu nhìn thấy gương mặt người đó.

Có người, cho dù gặp cả vạn năm, cũng không thể yêu. Bởi vì gặp không đúng người. Cũng có người, chỉ vừa gặp mặt, đã muốn ở bên đến thiên địa chuyển dời.

Khắp tiên giới, ai ai không biết Ti Mệnh ái mộ Chấp Minh Thần Quân Huyền Vũ. Chúng tiên đối với cảnh Ti Mệnh đằng vân đuổi theo Huyền Vũ khắp nơi vô cùng quen thuộc, đã mấy lần làm gà bay chó chạy.

Họ xem, cũng xem được bảy trăm năm.

Cuối cùng, một trăm năm nay, dường như Ti Mệnh cũng đã buông tha cho đoạn tình cảm này, đã không còn theo đuổi Thần Quân nữa.

Có người, lại vì không có chuyện để xem mà lấy làm buồn chán, cũng có người, vẫn còn hiếu kỳ với kết cục của câu chuyện ấy.

Hẳn là một trăm năm trước, Ti Mệnh đến chỗ Tuyết Cơ tiên tử xin mấy nhành hoa đào về ủ rượu, Tuyết Cơ không có trong điện, Ti Mệnh bèn đi dạo trong vườn đào của nàng ta một chút, chờ nàng ta trở lại. Hôm ấy nàng vận hồng y, tóc vấn một nữa trên, cài trâm lông vũ, đang buồn chán, bỗng từ phía trên, một màn mưa hoa anh đào rơi xuống, phía sau lưng truyền đến giọng nói ấm áp mà quen thuộc "Tuyết Cơ, có đẹp không?".

Vai Ti Mệnh khẽ run, hóa ra là nhìn lầm. Ti Mệnh xoay người, đối mặt với ánh mắt sững sờ của hắn, nàng còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã nhíu mày nói "Lại là cô?".

Ti Mệnh cười nhạt "Là ta thì sao?".

Huyền Vũ cười giễu nàng "Bộ dạng này?"

"Thật ngại quá, bộ dạng ta doạ đến ngươi à?"

Trong gió, có mấy cánh đào đọng trên vai nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn mưa hoa đào đã dần tan, cuối cùng thì, hoa trên vai nàng cũng không phải của nàng.

Ti Mệnh đưa tay phủi xuống, cười nhạt "Ôi, đẹp thế này, thật làm phí công sức của Thần Quân rồi".

Mắt hắn liếc thấy chiếc trâm lông vũ trên tóc nàng, bỗng híp lại, cao giọng "Còn chiếc trâm đó, trả lại cho ta".
Ti Mệnh sờ lên tóc, có chút ngây người. Một ngày nào đó của rất lâu về trước.

"Thần Quân, thật xin lỗi, trong lòng Tuyết Cơ thật sự không có tình ý với ngài, cái này, thứ cho ta không thể nhận".

Lúc nàng ấy rời đi, người đó vẫn đứng yên một chỗ, chỉ có Ti Mệnh nhìn thấy, bóng lưng của người đó cô đơn thế nào.

Hắn khẽ cười, lẩm bẩm "Nếu nàng không nhận, vậy thì bỏ đi".

Chiếc trâm bạc cánh hoa đào cứ thế bị vứt bỏ bên đường. Một lúc lâu sau, khi hắn đã rời đi, Ti Mệnh đi tới, cuối người nhặt lên, nàng phủi phủi mấy cái, cảm thán "Thật tiếc, đẹp thế này, ta lại thích".
Cái thứ bị người khác vứt bỏ này, lại được nàng nâng niu, ngày ngày đều cài lên tóc, tiếc là, trâm trên tóc nàng không phải là của nàng.

Ti Mệnh hờ hững "Buồn cười, cái này là ta nhặt được, tại sao ta phải đưa nó cho ngươi?"

"Ngươi, đó là của ta".

"Của ngươi? Ta cướp của ngươi sao? Ta lấy nó từ trên tay ngươi sao?" Nàng vểnh môi, đưa ngón tay chỉ chỉ về phía hắn, ánh mắt trừng to "Ngươi ngang ngược".

Sau hừ lạnh rồi bỏ đi, không hề quay đầu lại.

Hôm đó nàng ở Thiên Phủ Cung, vùi mặt trong mớ lông mịn màn của Tỳ Huân, khóc tu tu lên.

"Là ta nhặt được mà, huhu, vốn là hắn vứt đi ta mới nhặt".

"Huhu,sao hắn lại hung dữ với ta chứ?"

Tám trăm năm, đối với Ti Mệnh, thời gian dườngnhư đã mài mòn trái tim nàng đi.
Nàng chỉ quanh quẩn ở trong điện, mớ rượu đượcủ trăm năm trước chôn khắp trong vườn, nay cũng bị nàng uống hết.

Lần đầu tiên Tố Khê tiên tử đến tìm nàng, nhìnthấy kiếp hồng trần kia của nàng ta, Ti Mệnh có chút ngưỡng mộ.

Lần thứ hai gặp Tố Khê, Ti Mệnh lại có chútđau lòng.

Lần thứ ba gặp nàng ta, chính là thấy nàng tacùng Ma Quânsống chết không rời, Ti Mệnh nhìn bọn họ từ trong biển máu bò ra, lại cảm thấytình yêu đó đẹp rực rỡ đến chói mắt. Trong lòng chỉ có thể cảm thán, hóa ra,nhân giới có câu "Thà làm uyên ương không làm tiên" chính là như vậy.

Có những lần hắn dẹp loạn yêu ma ở nhân giới,hay những lần phong ấn yêu khí tràn ra từ Hoang Thành, Ti Mệnh đều chạy đến cửaNam Thiên Môn, chỉ để nhìn thấy hắn một lần trước khi hắn rời đi. Khôngphải là một lần dõi theo bóng lưng của hắn, nhưng lần nào nàng cũng cảm thấythê lương.
Hắn thấy nàng, hắn rõ ràng đã nhìn thấy nàng,nhưng lại xem nàng không tồn tại.
Dường như đối với hắn, Ti Mệnh chẳng qua chỉlà một người xa lạ, còn xa lạ hơn cả tiểu tiên nga hắn gặp trên đường.

Suốt mấy trăm năm qua, hơn một lần Ti Mệnh nằmmộng, trong giấc mộng xưa cũ, người kia ôm lấy nàng, tóc hắn lướt qua da nàng,mềm mại như nước, vòng tay ấy vô cùng vững chắc, ánh mắt hoa đào kia sáng đẹpmê người.

Chỉ vì cầu một giấc mộng như thế, Ti Mệnh tỉnhrồi lại say, say rồi lại tỉnh.
Nhưng giấc mộng lần này lại khác hẳn.
Nàng thấy mình như đang mơ mồ bước trên conđường xa lạ. Hai bên bờ hoa bỉ ngạn đỏ rực rỡ. Nước song vong xuyên yên bìnhlặng lẽ, trên mặt hồ oán khí từng đợt bốc bên.
Đến địaphủ rồi sao?

Mạnh Bà đưa chén canh tới trước mặt, nhìn nữtử bạch y, có chút thất thần hỏi "Tiên Tử?". Người kia nhìn bâng quơ một chút,lại cười nói "Ngủ một giấc lại đến địa phủ rồi". Vẫn không liếc đến chén canhtrước mặt, liền bước qua cầu nại hà, đi vào vòng luân hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro