Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không kịp phản kháng gì cả...

Kịp thời lúc đó có một cô hầu đi ngang qua mà đỡ Cửu Đào , cô ấy đắc ý : "Tiểu Thư An An may là có em đỡ đó không thì lại tốn tiền viện phí."

Cô liền hiểu ra , tất cả người hầu trong nhà này chả ai ưa cô cả . Vậy thì tại sao nguyên chủ lại nhất quyết muốn ở lại căn nhà địa ngục này chứ?

Cửu Đào gốc yêu mù quáng Mặc Tú hay sao?

Chỉ cần theo mạch truyện chính là được , cố chịu đựng là được...

Cuối cùng cô chỉ là nữ8 trong chính cuộc sống của mình mà thôi

Sau khi xuống phòng bếp , có một đĩa thức ăn lớn được đặt ra giữa bàn . Cô liền hiểu ra , chiếc đĩa đó là giành cho cô em gái của Phúc Tuấn .

Sau khi được bà ta nhận làm con dâu , Mai Dâu vui sướng mà đi vào phòng bếp . Gia sản của nhà Đào không đùa được đâu!

Cô trầm mặc không nói gì , ngồi ăn 1 bát cơm rồi lên tầng . Cái nhà này thì tốt đẹp gì chứ? Sao cứ phải cố chịu đựng trong khi mình không thích

Vì quá yêu Mặc Tú...

Chỉ loanh quanh trong nhà , cô không được phép ra ngoài , điều đó thật sự chả ra làm sao cả .

Và cô cũng đã biết được tại sao những cô hầu lại chạy khi thấy cô là vì họ đều là tay sai của Liên An . Người của bà ta trong cái biệt thự này hầu như là tất cả . Cử cả người theo dõi cô? Haha thật kinh tởm

Cô cười rồi lại thôi , thật sự thì nữ phụ này đáng thương hơn đáng trách đó .

Cô đánh một giấc là đến tối , điện thoại cô reo lên . Cô tiện tay bắt máy , 1 giọng trầm ấm nhưng lời nói lại quá lạnh lùng : "Mấy hôm nữa tôi về rồi , cô có thể dọn ra phòng khác được không?"

Cô đang mơ nên chả lọt tai chữ nào , chỉ trả lời qua loa cho có lệ : "Hử? Phòng khác? Tôi đang ở phòng tôi mà?"

Chàng trai bên đầu dây vẫn lạnh lùng như vậy : "Không thì cút ra khỏi biệt thự nhé?"

Cô mơ màng mà cúp điện thoại , tên điên nào phiền thế?

Nằm chưa được 1 phút , Liên An bà ta xông vào phòng kéo chăn cô : "Mày làm gì mà cúp điện thoại của Mặc Tú rồi? Mặc Tú còn gọi cho mày là may ấy "

Cuối cùng cô cũng tỉnh ngộ : "À.."

Câu trả lời có vẻ không khiến bà ta hài lòng, liền tiến tới tát cô một cái đau điếng : "Con ranh láo xược này?"

Cái tát đau đến mức mặt tôi đã hằng viết tay , đau ghê! Cô muốn đánh lại nhưng vẫn phải theo nguyên tác .

Tại sao phải theo nguyên tác? Tại sao phải làm như thế? Ở nhân gian chính cô đã chết rồi cơ mà?

Bà ta bực dọc ra phòng : "Dọn sang phòng mày đi!"

Tại sao chứ?

Nước mắt tôi rơi , thật sự phải chịu đựng như này mãi sao?

Điện thoại cô lại đổ chuông , đó là bạn thân của nguyên chủ . Nam Phương cô ấy nói to : "Tớ bảo rồi mà , cậu đừng có yêu Mặc Tú! Đâu biết anh ta ở nước ngoài yêu người khác thì sao?"

Cô trầm tư , cô ấy lại tiếp tục nói tiếp : "Nói đi! Cậu có thể yêu người khác mà? Hắn không xứng với tình cảm thật lòng của cậu đâu!!!"

Cô mỉm cười nhẹ trả lời : "Tớ ruốt cuộc chỉ là nữ phụ trong cuộc đời của Mặc Tú thôi"

Cô ấy quát to : "Cậu là nữ chính trong chính cuộc đời của cậu , không được nghĩ tiêu cực như thế nữa . Cậu bỏ hắn đến chỗ tớ đi?"

Cô chợt nhận ra , mỉm cười : "Được."

Ở nhân gian cô thật sự đã chết , vậy ở đây sống cực khổ để tuôn theo nguyên tác . Điều đó để làm gì?

Haha cô tỉnh ngộ rồi , không muốn theo nguyên tác nữa

Không muốn yêu ai nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro