chương 10: phá vỡ tiết tấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đi theo hướng cô nhóc, khập khiễng bước đi, đoán chừng cô bé này cũng chẳng chạy nhanh được. Vừa trông thấy tin nhắn, không biết vì lẽ gì, trong lòng có chút cảm giác được tin tưởng mà cảm thấy an ủi.

Quả nhiên, đi một đoạn, đã trông thấy cô bé ở cách tôi 100 mét, đang dựa vào vách tường. Tốc độ rõ ràng rất chậm. Giữa các khu vực có đèn khí, lại một khoảng tối, cô nhóc lúc đi vào bóng tối, lúc ló ra. Giống như một vở kịch câm.

Tôi ngừng lại một chút, nếu không phải phần eo đang đau đớn, nhất định sẽ đuổi theo cô bé.

Tôi vịn vào eo, cô nhóc vịn vách tường, hai kẻ thương tật một trước, một sau truy đuổi. Tốc độ là 3km/h, tôi càng lúc càng tới gần cô nhóc. Nhìn di động, suy nghĩ bắt đầu phân nhánh.

Trên đời này, có lẽ chỉ tôi mới có thể đối với một câu, nảy sinh ra nhiều phân tích như vậy.

Nếu là người khác, thì sau khi nhìn thấy những lời này, nhất định phản ứng đầu tiên là Tiểu Hoa đã bị hắn khống chế, đây là bọn cướp yêu cầu tôi tham gia vào trò chơi. Bởi vì hành vi của tôi đã phá vỡ tiết tấu của trò chơi, hắn muốn đuổi tôi trở về.

Nhưng khi nhìn tin nhắn này, không hiểu vì sao, tôi có một cảm giác vô cùng kì quái.

Nếu như Tiểu Hoa đã bị hắn khống chế, thì theo cách nói chuyện của người bình thường, những lời này hẳn nên là: chỉ có tìm được ta, cậu mới có thể cứu hắn.

Nhưng lại không phải vậy: tìm được ta, ta sẽ nói cho cậu cách cứu hắn.

Đây là một bên thứ ba thờ ơ với sự tình xảy đến với A và B, mới có thể nói ra câu này, A đang bị nhốt ở một nơi. Kẻ này nhắn tin báo với B, rằng hắn biết phương pháp giải cứu.

Không hiểu vì lí gì, tôi nghĩ tới một người khác, một người cũng mắc kẹt ở đây.

Vừa rồi hắn thông qua tin nhắn đó, làm cho cô nhóc tránh xa tôi, cô nhóc này chắc chắn biết cái gì đó. Tôi quyết định không thèm để ý, cứ dựa theo tiết tấu của mình. Tôi đã phá vỡ tiết tấu của trò chơi, giờ càng dồn ép, hắn càng thêm khó chịu. Rất nhanh thôi hắn sẽ phải xử lí tình huống khẩn cấp không thể khống chế, mà mắc sai lầm.

Phía trước đã thay đổi, hành lang này và đoạn cầu thang rất giống nhau, hình như cùng là kết cấu vòng. Thời điểm tôi sang đoạn mới, quả nhiên, tin nhắn thứ hai gửi tới.

"Đúng vậy, là hắn, chính là người bạn họ Trương của cậu."

Tôi dừng lại, tin nhắn này đã thành công làm tôi đông cứng tại chỗ, tốc độ bàn chân lập tức chậm hẳn.

Nhìn hai, ba lượt, tôi mới xác thực rằng mình không lầm. Một tin nhắn hời hợt, về đúng người mà tôi không muốn nhắc tới.

Tay có điểm run rẩy, người gửi tin biết về Trương Khởi Linh, vậy hắn nhất định là kẻ trong cuộc, hơn nữa biết rất sâu. Đối phương là ai? Bảy ngón cũng tham gia vào một loạt sự kiện này?

Nếu như có liên quan đến Tiểu Ca, thì liệu chuyện này có phải ngoài ý muốn? Tôi nhớ lại tình hình lúc Tiểu Hoa bảo tôi tới giúp hắn kiểm kho. Tiểu Hoa nhất định sẽ không bày trò để đùa giỡn tôi. Nhưng nhìn vào mọi việc phát sinh trước mắt, vai chính trong câu chuyện, dường như chính là tôi, hết thảy mọi việc đều hướng tới tôi. Nếu tôi chỉ ngẫu nhiên tham gia vào, hẳn sẽ không nhắm tới tôi như vậy.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tôi không nhịn được, trực tiếp gửi tin trả lời.

"Ta là người duy nhất trên đời này, biết cách cứu vớt cậu." Đối phương nhắn lại, "Ta cũng không tham dự quá sâu, nhưng ta biết cách giải quyết."

Tôi ngừng lại, đối phương lại nhắn tiếp: "Đúng vậy, cách đây rất lâu rồi, ta từng giúp chú Ba cậu, thiết kế hầm ngầm kia."

Tôi dựa vào vách tường, tim đột nhiên đập mạnh. Chuyện đó, so với việc của Trương Khởi Linh càng ít người biết hơn, tôi chưa từng nói với ai.

"Cậu vẫn chưa phát hiện ra công dụng thực sự của thư phòng đó." Đối phương chủ động nhắn tới, "Tìm được ta, cậu mới có thể thực sự cứu được hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro