chương 9: hắn biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc đó tất cả chức năng cơ thể chợt ngừng lại, sau đó tôi nhận ra mình đã cao hứng quá sớm.

Tim đập như muốn vọt ra ngoài, thế nên khi toàn thân đột ngột dừng lại, vẫn còn nghe thấy trong lồng ngực âm thanh như gõ búa. Tiếp theo cảm giác buồn nôn dâng lên.

Cũng đã nhiều tuổi, đối với việc rèn luyện thân thể đã qua thời điểm tốt nhất. Theo cách nói của Hắc Nhãn Kính, nội tạng không có cách nào rèn luyện được.

Ngay lúc đó, kẻ bị tôi áp chế dần tỉnh lại, giãy dụa quyết liệt.

Khí lực của hắn cũng không mạnh, nhưng bản thân tôi đã không còn sức chế ngự hắn, liền bị hắn đẩy sang một bên.

Tôi nhìn kẻ đó, kinh ngạc phát hiện. Trước mặt tôi là một đứa con gái, cùng lắm chỉ 17, 18 tuổi, trước ngực đeo máy radio.

"Nhóc là ai?" Cô bé này chắc chắn không phải Lục Sỏa, Lục Sỏa là đàn ông, và cũng không phải "Bảy ngón tay", tuổi quá nhỏ.

Cô bé nhìn tôi. Diện mạo của cô nhóc khá lạ, trán đặc biệt rộng, tuổi có vẻ nhỏ, nhưng dáng người đã sớm trưởng thành.

Chẳng lẽ là con gái hoặc tình nhân của Bảy ngón? Thấy tôi nhìn vào ngón tay, cô bé cảnh giác giấu tay ra sau lưng.

"Thả tôi ra đi, buông tha cho tôi." Cô bé nói.

"Nói vớ vẩn cái quỷ gì thế? Không phải nhóc nhốt bọn này vào à?" Tôi giận dữ nói, liền thấy cô bé chỉ vào radio trước ngực mình, rồi chỉ vách tường bốn phía.

Tôi không hiểu thế làý gì, bỗng nhiên nghe thấy từ radio có tiếng báo giờ.

17.16

Sắc mặt cô nhóc thay đổi, xoay người bỏ chạy.

15 phút có lẽ là giới hạn vận động của tôi. Cô ta chạy, dạ dày tôi bắt đầu co thắt, tay không quơ lên nổi. Ngẩng đầu lên, đã thấy một bóng dáng biết mất cuối thông đạo.

Phần eo bị thương lúc trước, sau khi tôi vận động mạnh, cơn đau bắt đầu lan ra toàn bộ lưng. Sau khi tuyến thượng thận ít tác động, đau đớn lập tức xuất hiện. Tôi dựa vào vách tường, không ngừng thở dốc, ho khan. Trong lòng thầm nguyền rủa.

Sau khi hổn hển vài hơi mới tiếp tục truy đuổi, nhưng dụng lực vài lần, thì phát hiện ra mình không còn khả năng chạy nổi.

Qúa tối, ngoại trừ ánh đèn tù mù trên vách tường, cái gì cũng không trông rõ. Bởi vì thể lực cạn kiệt, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Chuyện quái gì đang xảy ra, Bảy ngón, Lục Sỏa, Tiểu Hoa, tôi, thêm một đứa con gái, là có thể đánh bại tam quốc. Cô bé này đang che dấu điều gì, chỉ radio, lại chỉ sang vách tường, làý gì?

Tôi chống vào vách tường, đứng dậy, mở chức năng đèn pin trên di động.

May mắn là thời lượng pin của điện thoại có thể duy trì thêm một lúc, Tiểu Hoa đang ở chỗ nào đây?

Đây là hành lang xi măng hoàn toàn trống rỗng, không có chi tiết trang trí nào. Tôi ngẩng đầu phát hiện trần nhà rất cao, trông không thấy, có vẻ giống ám đạo trong mộ đáy biển Tây Sa. Chẳng qua trang bị thêm đèn khí.

Chỗ này giống như khe hở giữa hai tòa nhà khổng lồ.

Tôi dựa vào vách tường đi tới, mới được mấy chục bước, đã thấy cô nhóc kia nằm trên mặt đất, có vẻ bị thương không hề nhẹ.

Ngô Tà ơi là Ngô Tà, trải qua rèn luyện gian khổ như vậy, luyện được chút thân thủ. Lần đầu thực chiến, lại lấy ưu thế nhỏ nhoi thắng thế trước một con nhóc vị thành niên. Tốt nhất nên tìm một khối đậu hủ đâm đầu chết luôn đi.

Tôi đỡ cô bé dậy. Cô nhóc khóc lóc, nhìn tôi nói: "Tha cho tôi đi."

Tôi nhìn ánh mắt ấy, nhíu mày, chắc chắn không phải diễn. Nước mũi cũng chảy ra.

"Nhóc rốt cuộc là ai?" Lòng tôi thầm nghĩ. Dưới y phục cô nhóc có thứ nháy sáng, tôi moi ra được một chiếc iphone.

Trên màn hình hiện lên gương mặt trẻ trung của một thần tượng nổi tiếng, đã nhận được một tin nhắn. Nội dung trực tiếp hiện ra không cần mở, có thể thấy là tin từ dãy số lúc trước: "Cầm theo radio, đến cầu thang số 14, sau khi nghe chuông báo giờ, trong vòng 5 phút phải quay trở lại, không được để cho kẻ nào phát hiện. Ngươi có thể rời đi."

Tôi kiểm tra điện thoại, phát hiện rất nhiều tin nhắn chuyện phiếm giữa cô nhóc với bạn bè và bạn trai. Tôi nhìn ra tên cô nhóc là Đường–phía sau tên kèm hai biểu tượng, có thể là cách mọi người trang trí tên của họ.

Là người thường. Tôi nhíu mày, lấy ra di động của mình, vẫn là không có tín hiệu.

Đặt cô nhóc dựa vào vách tường, giúp lau nước mũi xong, tôi hỏi: "Anh không phải người nhốt nhóc vào đây. Bình tĩnh một chút, nói cho anh biết như thế nào em lại đi vào nơi này?"

Cô nhóc nhìn tôi, khóc lóc nói: "Sao em tin anh được? Tha cho em đi, em không có tiền đâu."

Tôi giơ điện thoại của mình ra: "Nhócđã bao giờ trông thấy tên tội phạm lợi hại nào dùng cái điện thoại cùi bắp thế này chưa?"

Tiểu Đường nhìn di động của tôi, tâm tình rơi vào trạng thái hoang mang. Một lúc lâu sau, mới dừng nức nở, vừa định nói chuyện, bỗng điện thoại của cô nhóc lại sáng lên. Hai chúng tôi cùng nhìn vào màn hình, có một tin nhắn mới: "Đừng tin tưởng hắn."

Chó chết, lòng tôi thầm nghĩ tên này cũng thật hẹp hòi, còn chơi trò tâm lý. Cô nhóc kia bèn đẩy tôi ra, lảo đảo chạy sâu vào trong thông đạo.

Đồng thời, điện thoại của tôi cuối cùng cũng vang lên. Tin nhắn đầu tiên gửi tới. Tôi không đuổi theo nữa, mở di dộng.

Vẫn là dãy số rối loạn lúc trước, nội dung tin nhắn là: "Tìm được ta, ta sẽ nói cho cậu cách cứu hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro