chương 8: ta là Ngô Tà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn bóng đen, hắn cũng nhìn tôi.

Hắn quả nhiên không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã bị vạch trần, chưa kịp phản ứng.

Tôi nhìn hắn. Bên cạnh tôi là đèn khí, hắn có thể trông rõ vẻ mặt của tôi, kiên định có chút trách cứ.

"Gỉải Vũ Thần, cậu vẫn còn đang thở à." Nhìn đoạn cầu thang, tôi hét to một tiếng.

Giữa cầu thang kín, giọng tôi vô cùng vang.

Không có tiếng hồi đáp. Đúng như tôi dự đoán, trong hai câu vừa rồi, khẳng định đã có biến.

Vẫn nhìn bóng đen kia, tôi muốn đem cảnh báo "Ngươi cũng chẳng kiếm được hứng khởi gì từ ta đâu." trút xuống hết cho hắn.

Đột nhiên khởi động cạm bẫy, đối với chúng tôi thật không công bằng. Bản thân tôi cũng đã quen với kiểu tâm tình này, sẽ không thể hiện bất cứ điều gì hắn muốn thấy đâu.

"Không nói gì à, để ông đây tiễn you lên đường." Tôi bỗng phát lực, nhảy phắt khỏi cầu thang, một tay đặt trên bậc cầu thang, trong nháy mắt dùng sức bật người lên.

Động tác như này, thờigian ở với Hắc Nhãn Kính đã luyện tập vô số lần.

Biến đổi bản thân, đây là câu Hắc Nhãn Kính không ngừng lặp đi lặp lại với tôi. Sở dĩ bạn không thể thay đổi mọi chuyện, vĩnh viễn không thể thực hiện suy nghĩ của bản thân, là bởi vì bạn không có năng lực làm được điều bạn muốn.

Nghĩ nhiều thì có tác dụng gì chứ? Sẽ làm được sao?

Ban đầu động tác bật người trên cầu thang của tôi so với đi bộ còn chậm hơn. Nhưng hiện tại chẳng ai tin nổi, trong cánh tay yếu ớt của tôi lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn. Hắn không thể nghĩ tới, thân thể tôi đã hình thành phản xạ có điều kiện phối hợp với sức mạnh này.

Tung mạnh thân người trở lại một tầng, thời điểm hai chân chạm tới cầu thang đồng thời phát lực, cơ thể cuộc tròn lại sau khi căng ra tới mức tối đa, cả người lại bật lên. Tôi không thể làm được như Tiểu Hoa, có thể bắt dính với mọi mặt phẳng thô ráp, nhưng cầu thang với tôi mà nói, cũng đã từng trải qua luyện tập.

Tối đa hai giây, tôi đã vọt lên ba tầng lầu. Trong toàn bộ quá trình, tim và tuyến thượng thận làm việc, cho tôi cảm giác bụi đất bốn phía đều thành hình ảnh quay chậm.

Vừa mới trở mình lên, liền trông thấy một người đang tiến vào cửa ván mở từ cầu thang. Cửa ván đang khép lại, thì tôi lăn người tới, trong giây lát cuối cùng, ngón tay lách được vào khe hở.

"Mở ra."

Kẻ kia không thể áp chế khí lực của tôi, hơi lỏng tay, đá phiến lập tức bị tôi ném bay, lộ ra cửa mật đạo.

Không hề do dự, tôi co người nhảy xuống, dưới áp lực của toàn thân, cẳng chân ép tới cực hạn. Sau đó toàn thân như muốn xé tan.

Tôi không hề xem xét kết cấu mật đạo ra làm sao.

Hắc Nhãn Kính từng nói, mỗi người có một vài điểm mạnh riêng trên cơ thể, tuy nhiên thể năng của tôi cơ bản khá kém cỏi, ngoại trừ khi chạy trốn.

"Phải là đuổi bắt kẻ khác. Đó mới là phương thức phát huy sở trường của ta."

Trước mắt tôi chỉ để tâm một thứ, như tên bắn mà xông tới.

Bóng đen chạy trước mắt tôi. Hắn thấy tôi xuất hiện, bắt đầu luống cuống chân tay.

"Qúa yếu." Giống như tôi năm đó, sau khi bị áp sát, sẽ mất bình tĩnh, làm phán đoán sai lầm.

Trên đời có hai loại người, thông minh đương nhiên rất tốt, nhưng loại người đơn giản nhất mới là đáng sợ nhất.

15 giây sau, tôi giẫm lên một vách tường (Tôi không biết mình đã chạy tới chỗ nào), bay vọt ra, đầu gối đặt trên bả vai của đối phương.

Chỉ có từng làm qua mới biết, việc kẹp hai đầu gối vào đầu đối phương rất ít người có thể thực hiện, tôi từng bắt chước theo Tiểu Ca rất nhiều lần. Hy vọng tôi có thể sử dụng nó, chọc mù mắt chó của hắn. Nhưng hiện tại tôi chỉ làm được ra cái dạng này.

Tuy nhiên bấy nhiêu cũng đã đủ.

Đầu gối dán phía sau lưng đối phương, ép chặt hắn xuống mặt đất. Không hể do dự, tôi nhắm ngay gáy hắn, ra đòn thẳng tay.

Kẻ đó run lên một chút, rồi hôn mê bất tỉnh. Tôi lấy di động ra, tổng cộng mất 15 phút. Trò chơi kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro