chương 7: lời thật lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Hoa im lặng một hồi, tôi lại quát: "Sao không nói gì?"

"Tôi đang đánh giá độ mạo hiểm." Tiểu Hoa trả lời.

"Nói chuyện thì mạo hiểm quái gì?"

"Thật lòng mà nói, đương nhiên sẽ có nguy cơ." Tiểu Hoa ngừng một chút, "Chừng nào cậu mới bắt đầu kế hoạch của mình?"

Tinh thần và thân thể tôi đều thực kích động, lúc này đã bắt đầu thở dốc, lại không dám nắm lấy lan can bên cạnh, quay đầu nhìn lại đã chạy được bảy, tám tầng. Cửa vào dần trở nên mơ hồ không rõ.

Tôi hiểu Tiểu Hoa đang hỏi tới kế hoạch nào, trong lòng thầm mắng, sớm biết tôi đã không nói quá mạo hiểm. Ai mà biết hắn lại khoái tán gẫu về vấn đề gây phiền lòng này.

Tôi ngừng lại, tựa vào vách tường lấy hơi, "Khi nào bắt đầu tự khắc cậu sẽ biết."

"Kế hoạch này không phải chuyện có thể tùy tiện nói ra. Nói ra rồi, cho dù tổn thất nghiêm trọng, cũng phải thực hiện đến cùng, còn nếu không, không bằng duy trì cục diện hiện tại." Giọng Tiểu Hoa truyền tới.

Điều này trong lòng tôi hiểu rõ.

Tôi không phải một kẽ lãnh đạo xứng đáng, rất hay lo lắng, chần chừ, gặp tổn thất sẽ lùi bước, chỉ hy vọng mọi người có thể cùng tiến cùng lùi. Nhưng trong hiện thực, chuyện như vậy không thể xảy ra. Tôi lại không thể có giác ngộ được như Tiểu Hoa, giữ ai bỏ ai, đều là ước định rồi tiến hành. Tôi không làm được, nếu buộc phải làm, thì cả đời, sợ rằng chỉ có một lần này.

Nếu anh bỏ lại quá nhiều người, sẽ tới một ngày căm giác chán ghét sẽ xâm chiếm nội tâm anh. Mà với tôi, một lần như vậy đã quá đủ.

"Không sao đâu, tôi sẽ bồi cậu một lần." Tiểu Hoa nói, "Cậu đi trước đi."

Tôi nghe giọng hắn sát lại, liền dùng áo lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục hướng lên trên, hỏi: "Giải Liên Hoàn rốt cuộc có phải cha cậu hay không? Sao tôi lại thấy cậu ở dưới cột gia phả của ông ấy?"

Tiểu Hoa ngừng một chút, nói: "Cậu làm sao mà cứ mở miệng lại hỏi việc nhà người khác?"

"Sự tình ở cửa hàng không phải đã phơi bày những vết sẹo của cậu sao? Tôi đánh không lại cậu, sau này còn mong cậu cứu mạng tôi, chúng ta thân thiện một chút thì tốt hơn."

Tiểu Hoa phía sau cười nói: "Cậu muốn có qua có lại sao, để tôi không hỏi những thứ cậu không muốn trả lời." Ngừng một chút, Tiểu Hoa nói tiếp: "Không phải đâu, ông ấy không có người nối dõi, trong gia phả để tôi làm con thừa tự nên xếp dưới ông ấy. Tôi cũng không biết nhiều về ông ta, Nhị gia tuân theo quy củ, việc đối ngoại đều dựa theo gia phả."

"Cậu là con một lại cho đi làm con thừa tự của người khác, cha cậu không ý kiến gì à?"

"Cái này chắc chắn đã dựa vào tình hình lúc ấy để xem xét, nếu Giải Liên Hoàn không có con nối dõi thì trong gia tộc sẽ bất ổn, cho nên việc này đã sớm thống nhất." Tiểu Hoa nói, "Đúng rồi. Cậu xem gia phả nhà tôi khi nào, ai cho phép cậu xem, xem được ở đâu?"

Tôi không thể khai ra Tú Tú, nên lập tức nói: "Đến lượt cậu hỏi tôi."

Tôi đã đi tới tầng 11, hai chân mất dần khí lực. Đèn đóm ở đoạn này kém nhạy, thỉnh thoảng lại phụt tắt. Tay tôi chạm tới xi măng trên vách tường, trong lòng hơi bất ngờ. Nhìn lên trên, đã thấy được đỉnh chóp, sau đó, cầu thang chấm dứt.

Thì ra, đây thật sự là cầu thang.

Ánh đèn phát ra tro bụi, trong lòng đất khá nóng, dù vách tường rất lạnh, không biết nhiệt lượng từ đâu mà ra.

"Cậu có oán hận chú ba mình không?" Tiểu Hoa ở phía sau hỏi.

Tôi ngừng lại, ngồi xuống bậc cầu thang, thở hổn hển.

Tôi thực sự chẳng oán hận ai, tôi chỉ hận sự ngây thơ và cách mình đưa ra quyết định lúc trước.

Vừa định trả lời, Tiểu Hoa đã thúc giục: "Lời buột miệng nói ra, mới thực sự là cách nghĩ của bản thân."

Tôi không tự chủ được, ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện, trong lúc này, giọng của Tiểu Hoa đã ở phía trên tôi.

Ảo giác?

Tôi giật mình một chút, lập tức thăm dò tình hình, lắng nghe tiếng bước chân hắn.

Thực sự ở trên đỉnh đầu.

Tôi hô lớn: "Dừng lại đã, cậu ở đâu?" Tôi trông thấy một bóng đen, đang dò xét đi ra từ trên đỉnh đầu mình. Hắn dường như cũng rất kinh ngạc.

"Hey, thế nào mà cậu đã ở phía sau tôi rồi?"

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tôi nhìn vào hai đầu cầu thang. Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Hoa tiến sát tới chỗ tôi, lướt qua 7 tầng lầu, ở vị trí ngược lại với tôi, mà tôi lại không nhìn thấy hắn chạy qua người mình.

Tôi nhìn Tiểu Hoa, giữa chúng tôi là 3 tầng lầu, từ đây nhìn qua đó, cũng không hoàn toàn nhìn rõ mặt cậu ấy.

Tôi từng được rèn luyện cảm giác đối với từng chi tiết, lúc này lập tức phát huy tác dụng. Nhìn chằm chằm vào bóng đen, trực giác cho tôi một cảm giác khác thường.

Cười lạnh một tiếng, tôi nói: "Đừng diễn trò, ngươi là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro