Chương 6: cầu thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Hoa mặc áo phông vào, trên mặt là nụ cười như có như không. Hình thể của cậu ta từng chịu sự huấn luyện hết sức nghiêm ngặt nên rất uyển chuyển, dẻo dai. Lời nói sau khi tắt điện thoại làm hắn trông có vẻ rất lão luyện và tự chủ.

Tôi nhìn vào kẻ lúc nào cũng có thể đùa giỡn thoáng chút khó chịu. Lòng thầm nghĩ: không phải cậu nói tôi là người thông minh nhất ở thế hệ này sao? Nói xong lại đem chỉ số thông minh nghiền nát tôi. Mình quả nhiên đã quá ngây thơ, hắn tìm một cái cớ để tự khen mình tuyệt. Mình thế mà lại đi tin. (Thiên chân vẫn hoàn thiên chân thôi ^^)

"Làm sao mà cậu phân tích ra được?" Tôi cực kỳ không tình nguyện mà hỏi hắn, bởi tôi chẳng nhìn ra cái gì.

Tiểu Hoa đưa điện thoại đang cầm trên tay cho tôi. Tôi mở ra, nhìn thấy trên màn hình là một tin nhắn ngắn: Các cậu không ra được đâu, 23.17 không phải thời gian, mà là một ký hiệu.

Gửi từ một dãy số lạ.

"Nơi này chắc chắn được trang bị trạm tín hiệu giả. Điện thoại của tôi đã bị can thiệp, nếu không thì không thể bắt được tín hiệu. Vừa xuống dưới tôi đã phát hiện tín hiệu tốt một cách bất thường."

Tôi ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, lòng thầm nghĩ người anh em này thật không tuân thủ luật chơi. Tự mở di động của mình, điện thoại của tôi không nhận được tin nhắn.

Chó chết, khinh thường đúng không, chờ tiểu gia gia ta tìm ra ngươi, sẽ đem ngươi đến Hoa Cường Bắc, chém đứt hết 7 ngón tay ngươi.

"Cậu nhắn lại với hắn." Tôi nói, "Nói với hắn, có gan thì ra đây một chọi một."

"Hiện nay còn chưa biết mức độ nghiêm trọng của việc này, hà tất phải khiêu khích đối thủ. Hơn nữa nơi này chắc chắn không có máy theo dõi, nhắn lại chỉ tổ để hắn đoán được tình hình của chúng ta." Tiểu Hoa chỉ chỉ lên cầu thang, "Bây giờ kịch bản đã an bài, chúng ta hẳn nên thử leo cầu thang."

Có đôi khi nói chuyện cùng Tiểu Hoa, tôi cảm thấy như đang tự thoại với chính mình. Cậu ta và tôi quả thật có nhiều mặt giống nhau, nhưng đôi khi lại rất khác biệt, tôi thực không hiểu nổi.

Tuy nhiên, sự giống nhau này cũng làm cho đôi bên tương đối ăn ý. Sẽ không xuất hiện tình trạng lúc trước, Phan Tử, Bàn Tử và Tiểu Ca trao đổi ánh mắt, ba người họ thực hiện bọc đánh, rồi mới đánh mắt với tôi, tôi sẽ phải đánh vật với tình hình lúc đó.

Cả hai đi tới đầu cầu thang. Tiểu Hoa ra dấu im lặng, rồi chỉ chỉ cây đàn dương cầm. Tôi phát hiện điện thoại trên tay cậu ta đã không thấy đâu, xem ra là bỏ vào trong đàn. Tôi nhìn cậuấy, gật đầu, đã hiểu ra dụng ý.

Hai người theo cầu thang đi lên.

Cầu thang xi măng phủ sơn, trừ đoạn đầu có các kệ bày lỗi thời, hướng lên trên chỉ là cầu thang đơn thuần. Lan can cầu thang bằng sắt, nhìn có vẻ rất không vững chắc. Cách ba bậc lại có một bóng đèn, ánh sáng mù mờ.

Nếu xuất hiện cầu thang đi xuống thì tôi còn hiểu được, chỉ cần đủ nhân lực thì cơ quan như vậy đều có thể thiết kế ra. Nhưng cầu thang này lại là hướng lên, hoàn toàn trái với lẽ thường.

Chúng tôi đi tới nơi vừa rồi là cửa vào, nhưng cánh cửa chỗ này đã biến mất.

"Căn phòng chỗ chúng ta di chuyển sao?" Tiểu Hoa chạm lên vách tường.

"Loại cơ quan như vậy chỉ có ở thời phong kiến mất không biết bao nhiêu mạng người mới có thể xây dựng được. Từ sau năm 1900 công trình như vậy căn bản không có khả năng thực hiện." Tôi nói. Ngoại trừ công trình Trương gia cổ lâu hội tụ tầm nhìn, tài năng của các nghệ nhân đương thời cùng trí tuệ cổ đại, chỉ dùng xi măng và thép để xây dựng, thì dường như là không thể. Cầu thang này hướng lên trên, có thể là thủ thuật che mắt, chỉ là, hắn làm thế nào để chúng tôi tưởng đây là thật?

"Đi lên trên sao?" Tôi hỏi, "Lên đó nhất định có biến."

"Cậu đứng trên lập trường bảy ngón để xem xét vấn đề à?"

"Bị kẻ khác đùa giỡn nhiều sẽ đặc biệt biết làm sao để đùa giỡn người ta." Tôi nói. Tuy nhiên không có biến hóa, thì không thể bắt đầu trò chơi. Tôi hít một hơi, bắt đầu chạy lên lầu. Tiểu Hoa vẫn đứng tại chỗ.

"Tự bảo trọng nhé." Hắn nói, "Cậu lên ba, tôi lên bốn."

Tôi nhìn vào di động: "Mười bốn năm nữa gặp lại." chạy lên tầng ba, Tiểu Hoa mới bắt đầu di chuyển.

"Nhiều chuyện. Chưa gặp lại thì chưa biết được."Tiểu Hoa ở phía dưới la to.

Tôi nhìn chằm chằm vào vách tường bên cạnh cầu thang, cố tìm kiếm một khe hở: "Nói gì chứ?"

"Đúng là quá mạo hiểm mà." Tôi quát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro