chương 5: có người bị nhốt trong này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Hoa tiến tới, lấy điện thoại chụp một tấm hình. Tôi đứng dậy, đón lấy xem, phát hiện trên mông quả nhiên cũng in lên thứ gì đó, nhìn qua giống màu da thuộc, cùng màu với nệm ghế.

Mặt trên là ba chữ, chữ thứ nhất và thứ hai là cứu, cuối cùng là chữ tôi.

Cứu cứu tôi.

Tôi nhướn mày, nhìn Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa có vẻ bất ngờ, cúi đầu tới gần mông tôi ngửi ngửi, nhíu mày: "Là máu."

"Fuck you." Tôi nói, "Cậu mới có bà dì đến thăm ấy." (kinh nguyệt)

"Hâm à, là ba chữ kia, dùng máu để viết." Hắn đi tới chỗ chiếc ghế, cúi đầu ngửi ngửi,

"Là máu, vết này dùng máu để viết."

Đây là chuyện gì? Lòng tôi thầm nghĩ, trước vốn nghĩ đây là lời khiêu chiến, thật không ngờ, lại biến thành cục diện này. Nhìn lên thấy Tiểu Hoa đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, "Thú vị đấy, tôi nghĩ tới một việc."

"Cậu bảo sao?"

"Có người bị vây chết trong căn phòng này." Khi Tiểu Hoa quay đầu lại, trong ánh mắt có chút hưng phấn, không biết có phải mùi máu tanh làm hắn nâng cao tinh thần. Hắn nhìn gian phòng, "Gian phòng như vậy, bình thường sẽ có hai khu vực. Một khu vực cho người thường, cái còn lại là không gian do 7 ngón bí mật thiết kế. khu vực này ngăn cách trong mật đạo, chưa chắc đã tìm ra đường."

"Ngôi nhà này không phải của Giải gia sao? Ai bị vây chết ở đây được?"

"Lúc trước ngôi nhà này có một người gác cổng tên là Lục Sỏa, người chậm phát triển trí tuệ nhưng rất có trách nhiệm. Trưởng bối trong nhà cho ông ấy ở lạiđây, nhưng 14 năm trước, ông ta bỗng nhiên biến mất. Khi đó tôi vừa mới tiếp quản việc nhà chưa lâu, chỉ nghĩ ông ta bỏ việc, hoàn toàn không để tâm tới nữa." Tiểu Hoa nói, "Bây giờ ngẫm lại, ông ta không phải đã rời khỏi nơi này, mà là xảy ra chuyện khác."

"Cậu bảo ông ấy vẫn còn ở trong nhà này?" Tôi có chút nổi da gà, "Ông ta đi vào khu vực mà 7 ngón thiết kế? Rồi bị nhốt bên trong, nhưng mọi người lại cho rằng ông ấy mất tích."

Mười bốn năm, nếu như vậy, người này chẳng phải đã bị nhốt 14 năm. Ai mà có thể chịu đựng được thời gian dài như vậy?

"Lục Sỏa không giống với người khác, tinh thần củaông ấy không được bình thường. Nếu như là ông ấy, nói không chừng có thể may mắn tồn tại trong này 14 năm."

"Vậy ông ấy ăn cái gì?"

"Cáiđó không quan trọng." Tiểu Hoa không ngừng gửi tin nhắn, "Tôi đang tìm người hỗ trợ."
Tôi nhìn chỗ ngồi dính máu. Nếu thông tin này không phải 7 ngón, mà là Lục Sỏa truyền tới, thì cái găng tay vừa rồi trên ghế, nhìn qua rất có cảm giác nghi thức, có vẻ là cố ý. Thật không thể hiểu nổi.

Nếu Lục Sỏa có thể đem cây đàn dương cầm kia vào trong phòng, thì chính ông ấy cũng có thể đi lên. Tại sao lại phải thông qua phương thức bí ẩn như vậy để truyền tin tức?

Có cái gì đó uy hiếp an toàn của ông ấy. Ông ấy không thể không thông qua phương thức mù mờ này để truyền tin.

23.17

Lúc này, nó đại biểu cho cái gì?

Lòng tôi trào lên cảm giác bất an, các loại tin tức không hề thống nhất làm tôi cảm thấy chỗ này có chút tà ý.

"Chúng ta." Tôi nhìn Tiểu Hoa, "Rời khỏi đây đã, hai người ở trong này, không an toàn."

Tiểu Hoa tắt điện thoại: "Chúng ta có muốn cũng không ra được nữa rồi."

Nói xong hắn nhìn về phía cầu thang chúng tôi đã đi tới. Tôi không hiểu tại sao, lướt qua hắn đi lên cầu thang, mới bước vài bước, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Vốn hướng lên trên một tầng chính là lầu 1, cầu thang rất ngắn. Thời điểm tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cầu thang trở lên đã dài ra vô tận, hướng lên trên không ngừng khúc khuỷu, mà đèn pin căn bản không chiếu tới đỉnh chóp. Cầu thang tựa như dài vô tận, giống như cao ốc trăm tầng, mà chúng tôi đang đứng dưới đáy cầu thang nhìn lên trên.

Tôi nheo nheo mắt, hoài nghi mình có phải đang gặp ảo giác. Cái này con mẹ nó là sao, như vậy nhà này phải cao vài trăm mét. Nhưng thực tế chỉ có ba tầng và một tầng ngầm.

Tiểu Hoa đi tới bên cạnh mảnh vải trắng có bản thiết kế bóng mờ, chân đạp lên cái bóng: "23.17 này, không phải chỉ thời gian, mà là một ký hiệu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro