chương 4: bụi phủ đàn dương cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn vào kích thước của cái bóng, nếu thiết kế này được bôi đen dựa trên kích thước thực tế của nó, thì dưới căn phòng này, có một khối kiến trúc lớn gấp bội. Theo ước tính ban đầu, diện tích đại khái tới 2 vạn mét vuông, quy mô vài cái kho hàng hoặc 10 hãng phim nhỏ.

Đây là thứ gì. Tôi ngồi trên ghế đặt phía trước đàn dương cầm, Tiểu Hoa dựa người vào đàn, nhìn chằm chằm bóng đen khổng lồ trên vải trắng.

Nó là một sơn động, là một khối đá khổng lồ, hay là một khối kiến trúc đặc biệt kì quái xây dựng ngầm.

Tôi biết có một kiểu lộn ngược dưới mặt đất, kiến trúc giống như ảnh ngược phản chiếu trên mặt nước. Đó là Kính Nhi Cung, là một dạng kiến trúc đặc biệt của Trung Hoa cổ đại. Cách gọi cũ là chống ăn phong thủy. Trên mặt đất ăn một bữa, xuống mặt đất lại ăn một bữa.

Tôi nghĩ hồi lâu, tâm tư bắt đầu rối loạn. Theo truyền thuyết, trong Sơn hải kinh, có một loài rùa sống trong lòng đất, người dân xây dựng nhà ở trên mình nó, con rùa này mười năm mới di chuyển một chút.

Nơi này là khu quảng trường cũở nội thành Thiên Tân, dòng người nhộn nhịp. Tuy rằng ngoài sân đã thiết kế tường bao để bảo đảm yên tĩnh, nhưng nếu là khu vực sống của "thần thú" thì không khỏi có chút tầm thường. Hơn nữa, mười năm lại động một chút, nếu đụng phải đường tàu điện ngầm đào qua nơi này, thì thời gian chạy trốn cũng không có. ( :D )

Còn nếu là sơn động, thời điểm sét đánh mặt đất sẽ có cộng hưởng, những hoàng lăng rộng lớn đều bị kẻ trộm dùng cách nghe sấm để tìm ra là vì lẽ đó.

Hơn nữa, hang động rộng lớn như vậy dưới mặt đất, ở trong nhà nhất định không dễ chịu.

Tôi nghiêng theo giả thiết phía dưới là công trình kiến trúc khổng lồ, nhưng nhìn vào cạnh cái bóng, lại có một cảm giác quỷ dị không nói lên lời, chó chết rốt cuộc đây là cái gì?

"Đàn dương cầm xuất hiện trong phòng. Anh nói xem, cửa vào khu vực bóng tối bên dưới có thể c ũng trong gian phòng này không?" Tiểu Hoa rời bước khỏi cây đàn, vận động chân tay, các đốt ngón tay của hắn vô cùng lỏng lẻo, khi các ngón tay vặn vẹo thật không thể tin nổi.

Tôi nhìn bộ dạng thoải mái của cậu ta, biết cậu ta cũng không vội mê muội tiến vào. Sự tình trước mắt với cậu ta mà nói chỉ như một thú tiêu khiển.

Đây đối với 7 ngón mà nói xem như đối thủ đáng sợ nhất. Nếu chỉ có mình Tiểu Hoa ở đây, cậu ta có thể đã bỏ qua mọi việc phát sinh, đem thứ này chuyển đi, bỏ lại phía sau một ánh nhìn chằm chằm vào chúng tôi của một người bí ẩn cô đơn.

Tuy nhiên tôi lại có chút bị mê hoặc, loại câu đố cùng bầu không khí này cực kì hấp dẫn tôi. Tiểu Hoa nhìn tôi, không tỏ vẻ tán thưởng hay nhắc nhở, rõ rằng cậu ta muốn khơi mào ham muốn của tôi. Có lẽ bởi vì cậu ta có chút ngưỡng mộ với ham muốn ấy. Cậu ta từng nói, cậu ta không thể nào giống tôi, thực sự chỉ vì tính cách của mình mà ham thích một việc.

Tôi phát hiện hôm nay Tiểu Hoa mặc áo phông màu đen, mặt trên đã vương đầy tro bụi. Tôi nheo mắt nhìn, bảo cậu ta đứng dậy. Trên lưng Tiểu Hoa, trên lớp áo phông vừa rồi tựa vào đàn dương cầm dính đầy tro bụi, hiện ra hoa văn.

Hoa văn này cũng không đầy đủ. Tiểu Hoa nhìn ánh mắt tôi, biết sau lưng mình có gìđó, trực tiếp cẩn thận cở iáo ra. "hai mươi ba" về cơ bản có thể nhìn ra vài nét như vậy. Vuốt chiếc áo vài cái, tôi liền đi tới chỗ cây đàn.

Nơi Tiểu Hoa vừa dựa vào là bên cạnh, dùng áo phông giống như bản dập ấn xuống. Lại hiện ra vài chỗ.

"point XVII" (.17)

23.17, là chỉ thời gian.

Tôi nhìn điện thoại, cách hiện giờ khoảng 7 tiếng rưỡi.

Tiểu Hoa dùng áo tiếp tục ấn một vòng, phát hiện tất cả các vị trí có thể dựa vào, đều có người đụng chân đụng tay, nhưng toàn viết 23.17 như lúc rồi.

"Trong phòng này, không có ghế ngồi. Người đứng hồi lâu cũng không thể dựa vào vách tường. Cho nên đàn dương cầm đặt ởđây, là hắn cố ý an bài. Còn chiếc ghế, tất nhiên sẽ có kẻ ngồi." Tiểu Hoa nói, bỗng nhìn phía mông tôi.
Tôi lập tức nhấc mông lên, hỏi: "Có cái gì không?"
"Đừng nhúc nhích." Tôi nhìn giữa hai chân mình, thấy sắc mặt Tiểu Hoa đã biến đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro