chương 16: phỏng đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí này làm tôi thấy khó thở. Đây là lần đầu từ sau khi rời khỏi Tây Tạng, tôi cảm thấy sự nguy hiểm vô hình cùng áp lực. Nghĩ đến việc gia tộc mình luôn sống dưới áp lực này, tôi đặc biệt hiểu được cảm xúc của họ khi đặt tên cho tôi.

Cô nhóc hỏi: "Ông nội tôi đã đi đâu?"

Tôi nắm lấy bả vai nó: "Tôi hỏi em mấy vấn đề, tình huống hiện tại còn tệ hơn em nghĩ nhiều. Vì thế, nên trả lời cho thành thực."

Cô nhóc muốn tránh khỏi tôi, thật là một đứa trẻ bướng bỉnh, nhưng tôi đã giữ thật chặt.

"Ông em mất tích từ khi nào?"

"Hai tháng trước." Cô nhóc bị người khác đụng chạm, tỏ vẻ không thoải mái.

"Tốt, nghe cho kĩ đây, bản thiết kế này che giấu một bí mật. Chúng, vẫn như cũ còn nguyên trên tường, không bị ai xóa bỏ. Chứng tỏ, sau khi Lục Sỏa chết, người cùng tộc với ông ta đã không tới đây. Ông nội em vô cùng lợi hại, ông ấy thiết kế căn nhà, làm cho những người đó không dám tiến vào."

"Đó là đương nhiên."

"Bọn họ làm việc rất cẩn thận. Biện pháp tốt nhất là bắt giữ ông nội em, ép ông ấy phải nói ra cách phá giải cơ quan này. Chúng ta thử suy đoán hướng phát triển của sự tình, đầu tiên ông em sau nhiều năm mới đi vào trong này, phát hiện thi thể Lục Sỏa và hình vẽ trên vách tường. Ông ấy phi tang thi thể Lục Sỏa là một sai lầm, nhất định sai lầm đó đã làm bọn họ phát hiện ra ông nội em. Thi thể của Lục Sỏa xuất hiện kéo theo đám người kia, do đó ông nội em bị tóm."

Cô nhóc nhìn tôi, tôi nói: "Tôi nhớ rõ em từng nói, em không có cách nào rời đi, muốn tôi tự mình tìm ra em. Đó không hoàn toàn là lời nói dối, nửa câu sau là để kéo dài thời gian của tôi, nhưng câu trước là sự thực. Em đi vào tìm ông nội mình, nhưng ông ấy đã sửa sang nơi này, cho nên sau khi em tới, liền phát hiện cách hóa giải đã biến đổi." tôi nhìn về phía con bé, "Em không ra được. Đúng không?"

Cô nhóc thấy trong mắt tôi một sự biến đổi rất nhỏ. Không phải khẳng định, mà là nghi ngờ và chống đối.

"Không đúng, em không phải không ra được. Em rõ ràng có thể." Tôi nhìn vào mắt nó, suy đoán xem những gì tôi nói có chính xác hay không, cái này học được từ thầy tướng số, "Em không dám ra ngoài. Ông nội đã để lại một lời cảnh cáo cho em. Sau lần cuối ông ấy vào đây, liền phát hiện mình bị theo dõi, ông ấy đã tự nhốt mình trong này rất lâu, cuối cùng quyết định ra ngoài để ứng phó, nhưng vẫn thất bại. Ông ấy biết đám người kia sẽ tới tìm, cho nên ở trong này, đã để lại manh mối cho em. Sau khi em đi vào, đã tìm thấy nó, biết rằng mình ra ngoài sẽ bị tóm. Không biết phải làm gì?"

Đôi mắt con bé đỏ au, tôi tiếp tục hỏi: "Ông ấy đã đưa cho em cảnh cáo gì?"

"Ông nội nói, muốn tôi tìm mọi biện pháp, đưa bản vẽ kia tới cho người tên Ngô Tà."

Tôi rút điếu thuốc, run rẩy đốt.

"Ông còn nói, nếu tôi rời khỏi đây, sẽ bị bắt ngay lập tức. Cho nên muốn tôi tự mình nghĩ cách." Cô nhóc bắt đầu khóc, "Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ? Ông nội không nói tôi phải làm sao, ông dường như không quan tâm tới sự sống chết của tôi, chỉ để tâm tới anh. Chẳng lẽ anh là con ngoài giá thú của ông?"

"Đừng có tùy tiện nhận thân thích." Lòng tôi thầm nghĩ.

Bảy ngón biết tôi. Tôi bỗng nhiên có cảm giác, Bảy ngón có thể không phải người xa lạ, ông ấy là người mà tôi quen.

Các vách tường cạnh cầu thang, truyền tới tiếng kéo dây thừng dồn dập. Tôi lạnh lùng nhìn theo hướng âm thanh phát ra, hiện tại không phải lúc truy cứu vấn đề này.

"Bọn họ liệu có làm hại ông nội tôi không?" Con bé xiết chặt hai tay, sờ vết sẹo trên tay mình.

"Không đâu, nhưng bọn họ sẽ hỏi ông nội em cách an toàn để đi vào nơi này. Tuy nhiên, ông ấy chắc đã sớm chuẩn bị. Những người đó có lẽ đã bị ông ấy dụ tới nơi em gọi là "lớp trong". Em có nghe thấy âm thanh đó không, có lẽ chính là động tĩnh của bọn họ." Tôi nói, cô nhóc này chắc chắn đã biết, cho nên lúc nghe tiếng, dù sợ hãi nhưng không hoảng loạn.

Đây là sự bế tắc, Bảy ngón không thể tìm ra cách giải quyết vấn đề này. Chỉ cần ra ngoài là bị tóm, tức là không thể nói với cháu gái mình, cũng không thể bố trí bất cứ việc gì. Ông ta biết cháu mình sẽ dẫm lên vết xe đổ ấy, việc ông ấy có thể làm chỉ là báo lại hết mọi chuyện.

Ông ấy đã rất tuyệt vọng. Tuy nhiên cô nhóc này lại làm được việc ông ấy không thể, đưa tôi tới đây, nhất định không phải trùng hợp.

"Có lẽ ông ấy rất có lòng tin về em." Tôi nói, "Em tên gì?"

"Đường Tống." Cô bé nói.

"Đường Tống, em đã làm thế nào để dẫn tôi tới đây?"

"Tôi chẳng làm gì cả." Đường Tống nói, "Tôi nhắn một tin cho ông nội, nói: mặc kệ là ai nhận được tin nhắn này, tôi đã phát hiện ra cách hóa giải cấu trúc trong Thanh Đồng môn. Dẫn Ngô Tà xuống dưới cho tôi, nếu không tôi sẽ xóa sạch mọi bức vẽ."

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn con bé, đây là trực tiếp đối thoại để uy hiếp đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro