chương 17: Tìm kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sau đó thì sao?" Không có sự trêu chọc trong câu chữ, điều đó và tự sát không có điểm khác biệt.

Con bé vừa khóc vừa che măt: "Tôi làm sao biết được sau đó, tôi đã cho anh xem tất cả các bức tranh. Tôi đã cố hết sức rồi."

Những kẻ đó giăng bẫy để tôi đi vào căn phòng này, đối với họ mà nói, làm cho tôi không cảnh giác đi vào một chỗ là việc vô cùng đơn giản.

Bọn họ có thể cùng lúc thử mọi mối quan hệ của những người liên quan tới tôi. Tôi không biết tại sao Tiểu Hoa bỗng dưng phải kiểm kho, nhưng thực có thể lí do đó là của kẻ khác tạo ra. Mà kiểm kho thì cần nhân lực. Bọn họ lợi dụng mọi đường, buộc Tiểu Hoa không thể kiếm được người khác, chỉ có thể chọn tôi.

Nếu Tiểu Hoa không dẫn tôi tới đây, thì chắc chắn vẫn còn biện pháp khác.

Sau đó, cô nhóc thao tác cơ quan, đưa tôi xuống đây.

Cô nhóc chỉ thật không ngờ, Tiểu Hoa cũng xuống cùng tôi. Nó không rõ Tiểu Hoa là nhân vật thế nào, vì vậy dùng mọi cách tách chúng tôi ra.

"Trước đây em từng gặp tôi à?" Tôi hỏi con bé, vì tôi không nhận ra nó, cho nên tôi không hiểu sao nó lại biết tôi đã tới đây.

"Dùng radio." Con bé không thể kìm được nước mắt, "Radio có thể nghe được mọi âm thanh trong phòng qua sóng FM. Rất nhiều người đã tới đây dọn kho, tôi tìm mất một thời gian dài, mới xác định được anh đang ở trong phòng nào."

Tôi nhìn bộ dạng của con bé, bỗng nhớ tới bộ dạng của mình năm đó, trong lòng có chút xót xa. So với tôi, cô bé còn giỏi hơn nhiều.

Tôi xoa đầu nó, đối với con bé tôi vẫn có nhiều điểm nghi ngờ, nhưng hiện tại việc trọng yếu là thứ khác.

"Có cách nào để xóa bỏ tất cả đồ hình kết cấu này không?" Tôi hỏi con bé, "Chỉ để lại thứ này."

Những đồ hình cấu trúc này, có một phần là của cổ mộ khổng lồ, có một phần là đường ăn thông trong hang động, phía sau mỗi nơi đều mang một câu chuyện nhất định rất đặc sắc, nhưng tôi không quan tâm. Hứng thú duy nhất của tôi hiện giờ là hình vẽ trước mặt này.

"Phá nát mặt tường là được. Còn bản này không phá luôn sao?"

"Không, tôi muốn dấu nó đi." Tôi nói.

Suy nghĩ của tôi rất thông suốt, đây chẳng phải ban ơn quái gì, Bảy ngón này chẳng phải bậc thầy lương thiện. Trực giác của Đường Tống rất chuẩn, Bảy ngón không hề quan tâm tới sống chết của con bé.

Tất cả mọi việc chỉ là một tín hiệu.

"Ngô Tà, nếu cậu muốn cứu hắn, trước hết cậu phải cứu ta."

Bản vẽ này tôi hoàn toàn xem không hiểu. Cho dù có đăng nó lên mạng, truyền tới khắp nơi, kết quả cuối cùng cũng sẽ giống như những việc lúc trước, chỉ xuất hiện thêm càng nhiều đầu mối không thể tưởng tượng, nó sẽ ngăn cản mọi thông tin hữu hiệu đến với tôi.

Tôi phải đi tìm Bảy ngón, chỉ ông ấy mới xem hiểu thứ này, mà ông ấy lại đang trong tay đám người kia. Điều này có nghĩa, tôi không chỉ đối đầu trực tiếp cùng đám người kia, mà còn không thể không ở thế công kích.

Đám người này rất có thể là người Uông gia. Bởi vì khi ở Mặc Thoát, tôi đã hiểu được, Trương gia hiện nay gần như không còn tồn tại.

Đối với Uông gia mà nói, bao năm nay gia tộc của tôi luôn bảo vệ tôi, làm cho bọn họ có chút kiêng dè. Nhưng nếu tôi đi quá một bước, tôi nhất định phải chết.

Trước đây, tôi không rõ con đường này ở nơi nào? Hiện tại, cuối cùng tôi đã tới gần nó.

Quá nhiều vấn đề phải giải quyết.

Làm thế nào để Uông gia cho tôi rời khỏi nơi này, tha tôi một mạng.

Bảo vệ cô bé kia cùng Tiểu Hoa.

Đầu tiên, Uông gia phải thực hiện được mục đích, nhưng không được hoàn thành trọn vẹn. Tôi không thể đi từng bước, hai bước, ba bước, tôi muốn đi trăm bước, ngàn bước trong khoảng thời gian ở nơi này. Tôi phải suy nghĩ cẩn thận cách thức ứng phó, không thể dựa vào Tiểu Hoa, như vậy sẽ biến cậu ấy thành mục tiêu công kích của kẻ khác, cậu ấy không thể nằm trong kế hoạch của tôi.

Chỉ có thể dựa vào bản thân.

Tôi ngồi trước bản vẽ, tốn mất 3 giờ xác định các chi tiết phức tạp trong hình, dùng phương thức trong sách dạy đánh cờ vây để ghi nhớ.

Bản thiết kế này thuộc loại vô cùng phức tạp, vượt qua tưởng tượng của mọi người. Tôi chỉ có thể mô tả đại khái, đây là một bảng mạch tích hợp, gồm vô số đường giao nhau, cũng như vô số quan hệ phức tạp giữa các đường chính và đường nhánh. Nếu xem xét tỉ mỉ, tôi cho rằng đây không phải bản thiết kế kiến trúc, mà là hình vẽ của con dấu phức tạp, hoặc một mê cung khổng lồ.

Dưới ánh sáng cực yếu, tôi thực sự không thể phân tích bất cứ điều gì. Cho dù tôi rất muốn biết nó là gì, thì cũng lực bất tòng tâm.

Tôi vén tay áo, từ dây lưng lấy ra một con dao làm từ vỏ sò, rất cứng và được mài rất sắc bén, cắt trên tay mình.

Trong nháy mắt máu tuôn ra. Tôi cởi áo phông, che miệng vết thương, chờ máu thấm đầy miệng vết thương, sau đó ở trên bản vẽ Thanh Đồng môn, mô phỏng lại dấu ấn của 7 ngón.

Cánh tay đau rát, để tránh miệng vết thương đông lại, tôi đã rạch vết thương sang cả hai bên. Rồi dùng máu lau đi phần phức tạp nhất trên bản vẽ.

Lấy máu tẩy máu.

"Anh làm cái gì thế?" Đường Tống đang buồn ngủ bị tôi làm cho hoảng sợ.

"Em nói Lục Sỏa đã suy đoán ra toàn bộ cơ cấu nơi này đúng không?" Tôi hỏi con bé, "Dẫn tôi tới xem bản vẽ ấy." Nói xong chạy thẳng xuống lầu.

Trước hết, vẫn phải tìm ra chú Ba đã giấu thứ gì ở đây, thứ đó quan trọng như vậy, chắc chắn không ở dưới Thanh Đồng môn. Nơi này có 3 người, thì càng phải có nhiều đòn sát thủ, mới bảo vệ được chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro