chương 18: gian phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tống lập tức gọi tôi dừng lại.

"Ở chỗ tôi." Cô nhóc hô, "Thứ ấy đang ở chỗ tôi."

Tôi dừng lại, nhìn con bé. Trong tay nó đang cầm thứ gì đó, nhìn tôi.

"Ông nội tôi tìm được thứ này trong balo của thi thể, ông để lại nó chung với tin nhắn cho tôi." Tôi đi tới, thấy thứ trong tay con bé khá nhỏ. Ngay lúc tôi định lấy thứ đồ từ trong tay nó, nó đột nhiên đem thứ kia nuốt vào miệng.

Tôi nhướn mày, bước tới giữ con bé lại. Nó bị mắc nghẹn vật đó ở cổ họng, vừa chạy, vừa cố nuốt. Chờ đến khi tôi kéo được tóc và áp chặt con bé dựa vào vách tường, nó đã nuốt được vật đó xuống.

"Em điên rồi à?"

Con bé không ngừng nôn khan, đập vào ngực mình: "Tốt rồi, bây giờ anh sẽ phải coi tôi như thứ ấy."

Mặt nó tái nhợt, nhưng cổ họng cũng thật quá to, nếu là Tú Tú đảm bảo đã nghẹn chết.

"Cái gì mà coi nhóc như thứ kia?" tôi giận điên.

"Như thế thì bất luận anh làm gì, đều phải tính một phần cho tôi. Anh tự bảo vệ mình, cũng phải bảo vệ cả tôi." Con bé nói.

"Con mẹ nó, em đúng là có bệnh." Tôi vò đầu, hận không thể phi đầu vào tường.

"Ông tôi nói, làm người phải tự tìm cho mình một giá trị lợi dụng. Không được cho người khác lí do từ bỏ mình." Nó nhìn chằm chằm tôi, "Anh hẳn cũng biết. Nếu tôi cái gì cũng nói với anh, anh lại bỏ tôi lại trong này, thì tôi biết phải làm sao?"

Cảm xúc có chút không thể khống chế, cố gắng nén giận, hít sâu vài hơi, tôi nhìn con bé nói: "Đi vệ sinh ngay."

"Không cần."

"Đây không phải việc nhóc có thể khống chế được."

"Tôi bị táo bón, anh cứ đợi đi." Nó nói thậm chí còn có chút tự hào.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, huyết áp của tôi đang tăng cao, lợi có cảm giác đau đớn, miệng vết thương lại bắt đầu ứa máu, tôi xé áo phông quấn quanh miệng vết thương. "Ít nhất nói cho tôi biết, em đã nuốt cái gì?"

"Một cái nhẫn." Con bé nói, "Ông nội tôi lấy từ trên tay thi thể Lục Sỏa, chính là thứ Lục Sỏa tìm được trong này. Hết sức quan trọng, bảo tôi cất giữ trong người."

Tôi nhìn chăm chăm vào mắt Đường Tống: "Lục Sỏa chết ở đây, thi thể của ông ấy chắc chắn đã bắt đầu phân hủy, sau đó từng chút, từng chút khô lại. Trên cái nhẫn kia khẳng định có dính thứ màu lam, đều là thi thấm, là thứ dịch thi thể tiết ra. Em có biết dịch thi thể là cái gì không?"

Đường Tống bịt chặt miệng, tôi tiếp tục nói: "Em nhìn thấy nước rửa chén chưa? Đổ nước rửa chén chung với sữa và mỡ bò, chính là bộ dạng của mỡ trên thi thể chưa hoàn toàn phân hủy."

Sắc mặt Đường Tống trở nên tái nhợt.

"Tốt lắm, giờ giúp tôi hình dung xem cái nhẫn kia hình thù ra sao." Tôi nói.

"Mặt nhẫn có đầu quỷ." Con bé cố gắng nhớ lại, sau một lúc dường như nghĩ tới điều gì, bắt đầu nôn mửa.

Đầu quỷ, tôi hít một ngụm khí lạnh. Trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh lúc trước.

Tôi không rõ loại nhẫn này trong thực tế có công năng gì, nhưng trên phù điêu năm đó nói rằng, chiếc nhẫn này cùng đồ đằng cổ nhất trên quỷ tỷ có mối liên kết mạnh mẽ. Tất cả tư liệu về quỷ tỷ, đều nói mặt trên có ba vết lõm, vừa đúng là ba đầu quỷ. Lúc đó tôi đã đoán nó có liên quan tới người giữ chiếc nhẫn.

Chẳng lẽ, đúng như tôi dự đoán? Một chiếc trong số đó, đã được chú Ba tìm thấy?

Lúc ấy tôi từng cẩn thận suy diễn, còn từng mê muội giữa hai con số hai và ba, bởi vì Muộn Du Bình có hai ngón tay rất đặc biệt, mà quỷ tỷ thì có ba vết lõm, không hiểu trong đó có liên hệ gì.

Xung quanh truyền tới tiếng kéo dây cáp, tuy rằng tương đối tin tưởng vào Bảy ngón, nhưng động tĩnh càng ngày càng lớn, đối phương dù sao cũng không phải đồ vô dụng. Khi đối mặt với các tình huống bất ngờ, thường gặp phải áp lực này, làm cho người ta rất không thoải mái.

Đường Tống nhổ ra một đống bầy nhầy, có hương vị siro quen thuộc, xem ra, khoảng thời gian này con bé chưa ăn được cái gì tử tế.

"Hối hận rồi à?" tôi hỏi nó.

Con bé gật đầu, mắt ngấn nước, vẻ mặt ủ rũ. Tôi kéo con bé đứng lên. Sự tình đã thành như vậy, có thể nôn ra hay không đành phó cho số phận. Thời gian không còn nhiều, việc khác vẫn phải thực hiện.

Tiểu Hoa vẫn dùng di động liên lạc với tôi, hiện tại đã là đêm khuya, cậu ta chắc chắn đã ngủ gật. Thần kinh tập trung cao độ, nhưng tôi vẫn không khỏi có chút mệt mỏi.

Vừa đi Đường Tống vừa nói về suy đoán của Lục Sỏa với toàn bộ kết cấu nơi này. Ánh sáng huỳnh quang dần trở nên ảm đạm, đôi mắt tôi cũng đến mức mù lòa mất thôi.

Sơ đồ kết cấu này, vừa nghe đã biết là của kẻ ngoại đạo, rõ ràng có nhiều chỗ không chuyên nghiệp. So với bản vẽ sau khi hắn trở nên điên loạn, bản vẽ này đơn giản hơn nhiều, logic cũng chỉ là logic của người bình thường.

Tôi học chuyên ngành thiết kế, chỉ cần lướt qua liền hiểu ra kết cấu đơn giản của chỗ này. Nơi này thực chất chẳng có gì huyền diệu, chỗ tinh vi chỉ có một. Mà đúng chỗ tinh vi này làm cho Lục Sỏa từ bỏ ý muốn rời khỏi đây, bắt đầu liều mạng vẽ ra hình ảnh trong đầu.

Đây là cảm giác tuyệt vọng.

Chính bởi vì ánh sáng. Thời điểm ông ấy ở trong đây, đã dùng hết dụng cụ chiếu sáng, rơi vào tình cảnh hoàn toàn tối đen, không thể đi qua cơ quan mà rời khỏi nơi này.

Trên bản thiết kế có rất nhiều con số, 23.11, 11.12, viết trên mỗi căn phòng, nhưng không theo thứ tự hợp lí.

"Tới đây giải thích một chút." Tôi nói.

"Anh còn nhớ phòng đèn kia không? Tất cả phòng ốc tại đây, đều chứa nhiều vật phẩm chồng đống, là một tọa độ. Giữa tất cả đồ vật trong phòng chỉ có một cái là công tắc, những món đồ khác đều khởi động cạm bẫy. Những cạm bẫy này đều là trí mạng." Con bé nói, "Tọa độ viết trên đàn dương cầm, nếu anh đi dọc theo các kệ bày rồi so sánh với tọa độ, có thể tìm ra cơ quan làm cho đàn dương cầm xuất hiện. Tuy nhiên, tọa độ này cũng không phải duy nhất, không thay đổi. Sau mỗi giờ, tất cả tọa độ của các phòng sẽ được đặt lại. Nếu anh có cái radio kia, thì sau khi tọa độ thiết lập lại, nó sẽ thông qua báo giờ để báo cho anh biết.

"Cho nên." Tôi nhìn bản thiết kế.

"Cho nên tọa độ trên bản thiết kế này đã mất đi hiệu lực hoàn toàn. Thời điểm ông ấy vẽ xong bản thiết kế này, chắc cũng hiểu điều đó."

"Vừa rồi tôi đứng trong phòng đèn không phải quá nguy hiểm sao?" Tôi hỏi.

Đường Tống lắc đầu: "Cạm bẫy trong phòng đó đã bị tôi phá bỏ, anh không thấy hốc lớn ở trên tường à? Phòng đó tôi rât hay dùng, nên đã sớm chuẩn bị trước."

Con bé này thực sự liều mạng, lòng tôi thầm nghĩ, trên người nó tỏa ra sự nam tính nhiều kẻ khác không có.

"Từ đây ra ngoài khá đơn giản, bắt đầu từ phòng đàn dương cầm kia, anh phải đi qua 11 gian phòng, tìm cơ quan trong mỗi phòng, tất cả cơ quan đều mở, thì đàn dương cầm kia sẽ trở về trong biệt thự."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro