chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 31: đầu mối mới

Trong nhà hàng Lâu Ngoại Lâu, tôi nhìn A Ninh ăn xong miếng cá chua ngọt cuối cùng, cảm thấy mỹ mãn lau cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra cái biểu tình thực say mê, rồi nhìn chúng tôi nói:" Nói đồ ăn Hàng Châu thực rất ngon quả ko sai, mỗi tội hơi ngọt."

Trong lòng tôi đã mất kiên nhẫn đến cực điểm, nhưng ko tiện bộc lộ, chỉ nhếch miệng, xem như cười cười, liền phất tay gọi thanh toán.

Nói thật, coi như quen biết, mời nàng ta ăn bữa cơm cũng không phải chuyện to tát, tôi cũng không phải loại người ko mấy thân quen thì ko muốn ngồi cùng mâm, nhưng bữa cơm này thật khó nuốt, ngồi ăn 2 tiếng, một câu cô ta cũng không nói, vừa ăn vừa nhìn chúng tôi cười, thật sự làm cho người ta không thể chịu đựng được.

Cùng buồn bực còn có Bàn Tử, hắn đối với A Ninh có định kiến rất lớn, lúc đầu là tính phủi mông bước đi, nhưng tôi thật sự không muốn cùng nữ nhân này một mình ăn cơm, cho nên cố sống cố chết lôi hắn cùng vào nhà hàng, nên hiện tại cảm thấy hết sức đắng lòng.

Chúng ta hai người cũng chưa ăn đc bao nhiêu, Bàn Tử liền ngồi luôn tại đó uống rượu giải sầu, hai người đều nghiêm mặt, ủ rũ. Tôi tự hỏi rốt cuộc cô ta tìm mình với mục đích gì, vừa nghĩ vừa tìm cách ứng phó.

Người bán hàng lại thanh toán, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt vừa buồn bực cùng cảnh giác .

Ngồi 2 tiếng ko ai nói câu nào, sắc mặt xanh mét, đến nhà hàng từ đầu đến cuối bữa chỉ ăn vs uống thật sự là hiếm thấy, dưới con mắt của cô ta, có lẽ đã nghĩ bọn này là phường cho vay nặng lãi, cưỡng ép con gái nhà người ta, chơi chán rồi đem bán vào nhà thổ.

Còn cảm giác của tôi chính là, giống như đứa học sinh chưa ôn tập bị giáo viên gọi lên khảo bài, cũng không biết là phúc hay họa, chính là cái cảm giác bất an khi chờ giáo viên ra câu hỏi. Tóm lại, đây là lần ăn cơm buồn bực nhất đời tôi.

Sau khi người bán hàng bước đi, Bàn Tử nhìn trên bàn đồ ăn, cười lạnh một tiếng:" Nhìn ko ra lúc cô ăn cơm lại là như vậy. Đám người các cô vì cái công ti đó mà bán mạng. Mà chúng ngay cả cơm cũng ko cho cô ăn no à?"

"Chúng ta quanh năm suốt tháng đều làm việc bên ngoài, có mang theo vàng thỏi cũng ăn không đến thứ tốt." A Ninh nhướn mày,"Có bánh quy hay thứ gì ăn đc cũng đều là đồ tốt cả."

Bàn Tử cười lạnh một tiếng, nhìn về phía tôi, nháy mắt, ý để hắn nói giúp tôi lời đầu.

Tôi khụ một tiếng, cũng không biết bắt đầu như thế nào, nhưng rõ ràng A Ninh đến là tìm tôi , để cho Bàn tử giúp tôi hỏi khẳng định là không thích hợp, vì thế kiên trì nhìn A Ninh :"Cơm cũng đã mời cô ăn xong , giữa chúng ta có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, cô lần này tới tìm tôi, rốt cuộc có mục đích gì?"

A Ninh nhếch khóe miệng:" Gì chứ sao hỏi vậy, không có việc gì thì không thể tới tìm cậu sao?"

Kiểu biểu hiện quyến rũ lẳng lơ, cô ta nhìn tôi xem chừng chảy cả nước mắt, trong ngực cảm thấy nhộn một phát, cảm giác sắp nôn ra máu, theo bản năng nhìn sang Bàn Tử. Hắn lại làm bộ giả ko nghe thấy, quay mặt sang một bên.

Tôi buộc phải quay mặt lại, cũng không biết hỏi câu tiếp như thế nào," ah " một tiếng, nửa ngày nói không ra lời, mặt đều nghẹn đỏ.

A Ninh nhìn tôi trong cái bộ dạng này, ngay từ đầu còn thực muốn khiêu khích xem tôi như thế nào ứng phó được, kết quả đợi nửa ngày ko thấy tôi nói lời nào, cô ta đột nhiên bật cười, thích thú, lắc đầu nói:" thực ko có biện pháp đối vs người như cậu, cũng không biết cậu như vậy là ngu thật hay giả ngây ngô, thôi quên đi, không đùa giỡn cậu nữa , ta tìm cậu quả thật có việc."

Nói xong cô ta lấy từ trong túi ra một cái hộp, đưa cho tôi:" đây là chúng ta công ty vừa lấy được , cùng vs cậu cũng có liên quan hệ, thử xem xem."

Tôi xem một chút, là một bưu kiện, tôi trong lòng cân nhắc, trái tim liền đập mạnh một tiếng, đại khái đã biết đó là cái gì. Với hình dạng và kích thước như vây, hơn nữa vài ngày trc cũng từng thấy, thật sự là không khó đoán, vì thế tôi không tự chủ được , mồ hôi lạnh liền toát ra.

Bàn mập không rõ tôi nghĩ gì, thấy tôi ngây người một chút, liền đoạt lấy, vừa thấy, quả nhiên là cuộn băng ghi hình, hơn nữa khi chúng tôi ở Cát Lâm cũng nhận đc thứ tương tự, theo cùng một cách thức.

Tôi tuy rằng đoán được, nhưng chưa xác nhận, trong lòng vẫn rộn lên, nghĩ bụng sao lại thế này, chẳng lẽ Muộn Du Bình không chỉ gửi cho tôi? Đồng thời gửi cho cả chúng tôi và còn có một bản khác gửi đến công ty A Ninh? Băng hình này cùng vs cái mà tôi nhận được chẳng lẽ có cùng 1 nội dung?

Tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì?

"Cái này được gửi tới trụ sở ở Thượng Hải của chúng tôi cách đây vài ngày, bởi vì thấy người gửi có phần đặc biệt, cho nên rất nhanh gửi đến tay tôi." A Ninh nhìn tôi, "tôi xem xong, chỉ biết phải tới tìm anh một chuyến."

Bàn Tử đã nghe tôi kể chuyện, nay trên mặt đã dường như ko thể che dấu được bí mật , thẳng hướng tôi nháy mắt ra dấu. Ta ho một tiếng, ý bảo hắn đừng kích động như vậy, đối A Ninh nói:" người gửi có cái gì đặc biệt ? thực sự nd cuộn băng này là gì"

A Ninh nhìn thoáng qua Bàn Tử, cười nhạt rồi chuyển hướng sang tôi, nói:"Cái bưu kiện này thực sự đến từ một người hết sức đặc biệt", cô ta lấy ra phiếu chuyển phát nhanh," chính anh xác nhận xem là ai gửi."

Tôi xem điệu bộ cô ả thần thần bí bí , sao không nói luôn người gửi là Trương Khởi Linh, người này xác thực thập phần đặc biệt, tôi hiện tại đều có cảm giác rốt cuộc tên này có thực sự tồn tại hay không , nhưng vì sao A Ninh cũng nghĩ rằng hắn đặc biệt?

Vì thế tôi nhận lấy, Bàn Tử cũng lại gần thăm dò, vừa thấy, tôi ngẩn cả người, văn bản đó viết tên người gửi, nhưng hóa ra trên đó lại là Ngô Tà - tên tôi.

"Cậu" - Bàn mập thốt lên.

Tôi lập tức lắc đầu, nhìn A Ninh nói:" Tôi ko có có gửi bất cứ bưu kiện nào. Cái đó ko phải do tôi gửi"

A Ninh gật đầu:"Chúng tôi cũng biết, ko có khả năng là anh gửi. Nhưng trên bưu kiện đề tên này dường như để chắc chắn nó sẽ đến tay tôi"

Bàn Tử nổi hứng rõ ràng, hỏi A Ninh:" Bên trong là gì?"

A Ninh nói:" bên trong là thứ gì đó rất cổ quái, tôi nghĩ, các người hẳn là xem một chút, chính mình đánh giá."

Lòng tôi thập phần nghi hoặc, lúc này cũng quên phòng bị, buột miệng hỏi A Ninh:"Có phải có một người phụ nữ chải đầu liên tục?"

A Ninh có chút bối rối, nhìn thoáng qua tôi, lắc đầu nói:" không phải, bên trong không biết có được tính là người không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro