chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 32: trong cuốn băng ghi hình cũ

Ở Cát Lâm mua mấy thai máy quay phim, tôi đã gửi trở về nhà, vì ko muốn A Ninh biết địa chỉ thực tế - tuy rằng cô ta khả năng sớm đã biết - cho nên sai Vương Minh qua nhà tôi lấy, mang đến cửa hàng, cả bọn ngồi trước cái tivi nhỏ, xem đoạn băng.

Băng có hai màu đen trắng, đoạn nhiễu qua đi, xuất hiện một gian phòng ốc nội đường kiểu cũ. Mới bắt đầu tôi có bị sốc một chút, lập tức phát hiện, cách bố trí phòng ở kia, ko giống như ở Cát Lâm, hiển nhiên là một địa điểm khác, không gian lớn hơn rất nhiều, bài trí cũng không đồng nhất, không biết lại là làm sao.

Thời điểm ở Cát Lâm, cùng chú ba xem xong 2 băng ghi hình, đoạn sau đều là bị nhiễu, xem đi xem lại nhiều lần cũng ko phát hiện ra manh mối gì, bây h lại có thêm băng hình mới, nghĩ rằng có lẽ bên trong sẽ có manh mối, nên cẩn thận điểm lại nhìn một lần.

Vương Minh cùng mọi người ngồi uống trà, tên Bàn mập không khách khí liền thượng lên ghế của tôi, tôi chỉ có thể ngồi vào một bên, sau đó phái Vương Minh đi ra bên ngoài trông cửa hàng, một bên câu nệ tận lực cùng một bên giữ khoảng cách vs A Ninh. Nhưng A Ninh cũng rất nghiêm túc, mặt không chút thay đổi.

Nội đường rất tối, một bên có loang lổ ánh sáng chiếu vào, nhìn mờ mờ, có điểm giống loại cửa sổ thời nhà Thanh-Minh, nhưng là sáng hay tối cũng ko thấy rõ ràng, nhưng có thể thấy lúc này nội đường không có người.

Bàn tử hướng về phía tôi nháy mắt ra dấu, hỏi tôi về nd cuộn băng này vs cuộn băng lần trc của Tiểu ca có giống nhau không. Tôi thoáng lắc lắc đầu tỏ vẻ không phải, hắn liền lộ ra biểu tình bất ngờ, quay đầu nhìn gần hơn.

Tuy nhiên, sau khoảng 15 phút, hình ảnh vẫn không có thay đổi, chỉ là thỉnh thoảng có nhiễu một chút, làm cho chúng tôi trong lòng  có chút nảy lên.

Tôi cũng coi như đã có kinh nghiệm, vẫn có thể chịu được, Bàn tử đã thiếu kiên nhẫn , chuyển hướng sang A Ninh:" Trữ tiểu thư, có phải cô cầm nhầm cuộn băng khác tới phải ko?"

A Ninh không để ý tới hắn, chỉ nhìn tôi. Tôi nín thở, bởi vì biết cuộn băng này cũng là băng hình giám sát, việc không có một bóng người trong nội đường cũng là hình ảnh thập phần bình thường, A Ninh nếu muốn đưa ra cuộn băng này, tất nhiên ở một đoạn thời gian sau đó, sẽ có sự kiện bất thường phát sinh.

Thấy tôi cùng A Ninh không nói lời nào, Bàn Tử cũng cảm thấy có tí mất mặt, uống một ngụm trà, định bụng đi ra ngoài, nhưng tôi ép hắn ngồi lại, ko cho ra, hắn mới ngồi xuống, ngó đông ngó tây, có vẻ cực kì thiếu kiên nhẫn.

Trong người tôi như có lửa, chỉ chực muốn nổi nóng, nhưng buộc phải tập trung tinh thần, tiếp tục ngồi xem, nhìn phía trong nội đường, chính mình cũng có chút không kiên nhẫn ngồi nhích lên, thật muốn tua nhanh về phía trước.

Đột nhiên lúc này, A Ninh  mau chóng chỉnh lại tư thế, làm một cử chỉ, tôi cùng Bàn Tử lập tức ngồi thẳng dậy, cẩn thận nhìn màn hình.

Trên màn hình, bên trong nội đường xuất hiện một cái bóng màu xám, đang từ trong bóng đêm đi ra, động tác hết sức kỳ quái, bước đi cũng cực kì chậm, giống như người say rượu.

Tôi nuốt nước miếng, trong lòng có vài dự đoán, nhưng không biết là đúng hay không, hết sức căng thẳng.

Rất nhanh sau đó, cái bóng rõ ràng dần lên, rồi di chuyển đến bên cửa sổ, bây h mới hiểu sao động tác của người này hết sức kì quái, bởi vì hắn căn bản không phải đi mà là đang bò trên mặt đất.

Kẻ này không biết là nam hay nữ, chỉ biết hắn cực kì bẩn thỉu, nhếch nhác, trên người giống như đang mặc đồ khâm niệm, thong thả bò đi trên mặt đất.

Điều làm cho tôi cảm giác kỳ quái là, nhìn tư thế di chuyển của hắn, thập phần cổ quái, nếu không phải là bị tàn tật, thì cũng là từng chịu nhiều sự ngược đãi. Tôi liền nhớ đến một cái tin tức từng đọc, ở vùng nông thôn hẻo lánh, có ông lão tâm thần có vấn đề bị vợ nhốt lại trong hầm, đến thời điểm đc bà lão thả ra, thì không còn đứng thẳng đc, chỉ có thể ngồi xổm mà đi, động tác của người này chính là tạo cho tôi loại cảm giác này.

Chúng ta ko ai lên tiếng, nhìn hắn đi qua màn hình, không một tiếng động rồi biến mất ở phía bên kia. Tiếp theo, nội đường trước mặt chúng tôi đã khôi phục lại sự tĩnh mịch vốn có.

Toàn bộ quá trình chỉ khoảng hơn 7 phút, điều làm cho người ta có vẻ phát điên là không có thanh âm, nhìn một người như vậy đi qua mà ko phát ra một tiếng động, cực kì cảm thấy ko thoải mái.

A Ninh ấn điều khiển từ xa, tua đoạn băng lại một lần nữa, tiếp theo dừng hình ảnh tại một đoạn, rồi nhìn chúng ta nói:"Đoạn sau không cần nhìn, vấn đề ngay tại chỗ này."

"Rốt cuộc là ý gì?" Bàn tử bối rối hỏi tôi: "Thiên chân vô tà đồng chí, người kia là ai?"

"Làm sao tôi biết được”-tôi nhất thời buồn bực nói, cứ tưởng rằng sẽ thấy Hoắc Linh xuất hiện lần nữa, nghĩ là thế nhưng lại không phải, cái này càng làm cho tôi thêm nghi hoặc , nhìn cái bộ dạng gù lưng kia, nếu quả thật là cùng một người gửi, thì trên băng hình chẳng lẽ là Hoắc Linh, nếu quả thực là Hoắc Linh, chẳng lẽ đã già đến mức không đứng lên nổi?

Bàn tử tiếp tục hỏi A Ninh, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, đoạn phim này là cái gì vậy?

"Các người có cảm giác là mình đã thấy cái gì?" A Ninh hỏi bọn tôi.

" Lại còn hỏi, nếu là tôi, thì thấy một người bò qua sàn phòng chứ sao?" Bàn tử nói.

A Ninh không để ý tới hắn, rất thâm ý, nhìn tôi, hỏi:"Anh thấy sao?". Dường như muốn thấy một điều gì đó ở tôi.

Ta xem biểu tình của A Ninh, kỳ quái nói:" chẳng lẽ không đúng?"

Cô ta có chút nghi hoặc và bất ngờ hỏi:" Anh ko thấy có cảm giác đặc biệt nào khác?"

Tôi bối rối, nhìn Bàn tử, hắn nhìn chằm chằm vào băng ghi hình, ở nơi nào phát ra tiếng “ừ”, lắc đầu: " Không có."

A Ninh nhìn chằm chằm tôi lúc lâu, mới thở dài, nói: “Vậy được rồi, chúng ta xem cuốn thứ 2, tôi hi vọng là anh đã chuẩn bị tinh thần."

Nói xong đưa cuốn thứ 2 vào trong đầu đĩa, lúc này A Ninh ko cho chúng tôi xem từ đầu mà tua thẳng đến thời điểm phút thứ 15, cô ta nhìn tôi, nói:"Anh...... Tốt nhất hít sâu một chút."

Tôi nghe cô ta nói có chút hoảng, Bàn tử cực không kiên nhẫn, nói: “nhìn lại mặt hàng đi? Cô còn chưa thăm dò đủ về bọn tôi hay sao, đồng chí tiểu Ngô lên núi tuyết, xuống đáy biển cũng đều từng trải qua, Bàn gia ta không tin còn có gì có thể dọa được hắn, cô đừng có biến thành kẻ tiểu nhân kích động người khác"

Tôi không để ý đến hắn, ở chính trong cửa hàng của mình, tôi ko tin mình còn phải sợ cái gì nữa.

A Ninh trừng mắt liếc Bàn tử một cái, cuộn băng bắt đầu phát, cảnh tượng vẫn là cái nội đường kia, nhưng ống kính máy ảnh có vẻ hơi rung,một người nào đó dường như đang điều chỉnh lại nó. Rung khoảng hai phút, màn ảnh mới thăng bằng trở lại, tiếp theo, sau đó một khuôn mặt từ dưới màn hình đi lên.

Vừa mới bắt đầu tập trung ko tốt, lại nhìn quá gần nên ko rõ ràng lắm, nhưng tôi có thể nhìn ra người đó ko phải Hoắc Linh. Tiếp theo, người nọ di chuyển, trên màn hình xuất hiện người mặc bộ quần áo khâm niệm, hắn ngồi trên mặt đất ko ngừng run rẩy, tóc rối bù.

Cùng lúc đó, Bàn tử liền kinh ngạc hét to một tiếng, quay đầu thật mạnh nhìn về phía tôi, mà tôi cũng nhất thời cảm giác một cơn ớn lạnh đi dọc sống lưng chạy lên tới gáy, đồng thời miệng há hốc, gần như nghẹt thở.

Trên màn hình, quay đầu lại nhìn, giống như 1 người điên, cảm thấy khuôn mặt đó quá đỗi quen thuộc, tôi mất vài giây trc khi nhận ra -- kia dĩ nhiên khuôn mặt của chính mình.(rợn cả người)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro