chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 33: hoàn toàn hỗn loạn

Ba người chúng tôi ngồi trong chừng 10 phút, hoàn toàn tĩnh lặng, Bàn tử vẫn còn chằm chằm nhìn tôi, nhưng ko một ai nói gì cả.

Hình ảnh trên màn tv bị A Ninh cho tạm dừng , đóng băng trên hình 2 màu đen trắng là gương mặt quen thuộc, nhếch nhác, mặt của tôi, lần đầu tiên tôi bị khủng bố tinh thần bằng cách thức quỷ dị này, vì thế tôi quay đi ko dám nhìn.

Thật lâu sau, A Ninh mới lên tiếng, nhẹ giọng nói:"Đây là lí do tôi buộc phải tới tìm anh."

Tôi không nói lời nào, cũng không biết nói như thế nào, đầu óc trống rỗng, căn bản không biết phải phản ứng ra sao.

Bàn tử há miệng thở dốc, định phát biểu nhg lại ko thể phát ra tiếng nào, mãi mới phun ra: "Tiểu Ngô, kẻ đó thực sự là cậu?"

Tôi lắc đầu, cảm thấy một sự bùng phát chóng mặt, đầu óc căn bản không thể tự suy nghĩ, dùng sức nhéo nhéo cái mũi, xua tay vs bọn họ, ý bảo bọn họ đừng hỏi gì tôi, để yên cho tôi bình tĩnh lại.

Bọn họ quả nhiên cũng không nói chuyện, tôi thật sự hít sâu mấy hơi, cố gắng làm cho trong lòng bình tĩnh trở lại, mới hỏi A Ninh nói: "Cái này gửi từ đâu tới?"

" theo hồ sơ ghi chép, là từ thanh hải Cách Nhĩ mộc gửi tới."

Tôi hít sâu một hơi, quả nhiên là từ cùng nơi ấy phát ra. xem ra độ tuổi của cuốn băng này vs cuốn có hoắc linh là giống nhau, chắc ko quá gần vs thời điểm hiện tại. Hai cuốn băng kia cùng 2 cuốn mà tôi nhận được hẳn là có mối liên hệ.

Nhưng trong đầu tôi tuyệt đối không nhớ có mặc qua loại quần áo như vậy, hay từng trải qua sự việc như thế, điều này quả thật lạ lùng, lòng tôi rất khó tin tưởng người trên màn hình lại chính là mình. Tôi nhất thời liền cảm giác đó là một âm mưu.

"Ngoài cái này, ko còn manh mối nào khác sao?" ta lại hỏi A Ninh. Cô lắc đầu, “Manh mối duy nhất chính là anh, cho nên tôi mới đến tìm anh."

Tôi cầm lấy điều khiển từ xa, tua trở về, lại nhìn một lần nữa quá trình, điều khiển từ xa bị niết đến độ phát ra âm thanh ‘ba ba”. Nhìn lại cận cảnh đó, tôi mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng là trong lòng vẫn chùn xuống một chút.

Màn hình đen trắng cơ hồ mơ hồ ko rõ, nhưng người ở bên trong, tuyệt đối là tôi không sai.

Bàn tử còn muốn hỏi, liền bị A Ninh ngăn lại , cô ta đi ra ngoài nói vs Vương Minh câu gì đó, không lâu mượn bình rượu trở về, A Ninh đem nước trà trong tay tôi đi, đặt vào một chén rượu.

Tôi cảm kích cười khổ một chút, tiếp nhận, uống một ngum lớn, vị cay nồng tràn vào khí quản, lập tức liền ho khan đứng lên, một bên Bàn tử thì thầm vs tôi:" Trước mắt cứ bình tĩnh, đừng nóng vội, chuyện này cũng không khó giải thích, cậu xác định, người này thật sự không phải cậu sao?"

Tôi lắc đầu:"Người này khẳng định không phải."

" vậy cậu có anh em gì đó hay người có bộ dạng rất giống mình ko?" Bàn tử nhếch miệng hỏi ta: “Cha ngươi bên ngoài ko có làm điều gì ko phải, phải không? --"

Bản thân tôi cảm thấy buồn cười, đây ko phải loại âm mưu thường xảy ra trong các loại tiểu thuyết hay sao? Thế quái nào lại có thể xảy ra ở trong hiện thực, tôi cười khổ lắc đầu, lại mồm to uống một ngụm.

A Ninh nhìn tôi, lại nhìn thật lâu, rồi ms hỏi tôi:"Nếu không phải anh, thì anh có thể giải thích đây là loại chuyện gì ko?"

Trong đầu tôi nghĩ ngươi hỏi ta, ta biết phải hỏi ai, thực sự cảm thấy hỗn loạn ko muốn trả lời cô ta , sự tình đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi mà tôi có thể lí giải, tôi ko thể trong thời gian ngắn tìm ra lí giải hợp lí. Điều quan trọng là, tôi đang cực kì bối rối, trong lòng đồng thời có một cảm giác kì quái, nhưng lại ko thể nắm bắt rằng nó là gì. Chuyện này làm tôi cảm thấy cmn vô cùng điên tiết.

Một bên Bàn tử lại nói:" nếu thực sự ko phải, thì có lẽ là kẻ nào đó mang mặt nạ khuôn mặt của cậu...... Xem ra có kẻ nào đó rất hài lòng vs diện mạo của cậu, cậu hẳn là cảm thấy vui mừng , kẻ trong đoạn băng cũng thực biết trêu đùa?"

Tôi thầm mắng một tiếng, mặt nạ da người, đó là một cách giải thích tốt, nhưng cái gọi là mặt nạ da người, để giả danh thành một người khác dễ dàng, nhưng đóng giả là người nào đó vs các đặc điểm đặc trưng là điều nan giải, có thể nói cơ hồ là không có khả năng. Nếu có ai đó làm mặt nạ da người có hình dạng khuôn mặt tôi, thì phải là người cực kì thân thuộc vs tôi, hơn nữa phải hiểu các loại biểu cảm khác nhau của tôi, nếu không cho dù làm ra mặt nạ giống đến đâu, chỉ cần cười hoặc mở miệng, lập tức sẽ bị lòi đuôi ngay.

Đoạn băng ghi hình này, khẳng định có bí mật ẩn giấu. Cho dù thật là có kẻ mang mặt nạ của tôi, cũng sẽ xuất hiện nhiều câu hỏi: Tỷ như này người rốt cuộc là ai? Hắn từ đâu mà biết tướng mạo của tôi? Hắn dùng “mặt” của tôi để làm gì? Tại sao lại xuất hiện trong cuộn băng? Nó được quay vào thời điểm nào? Băng ghi hình này cùng Hoắc Linh có liên hệ gì?

Sự tình không phải đơn giản như vậy .

Tôi thậm chí có ảo giác, nếu người này không phải đeo mặt nạ da người, mà chính tôi ms đang đeo mặt nạ.

Tôi sờ sờ mặt mình, muốn kiểm chứng xem mình có thực sự là Ngô Tà, nhưng mà nhéo vào mặt thấy đau điếng, hiển nhiên mặt ta là hàng xịn , chính mình cũng bất giác bật cười.

Băng ghi hình của Hoắc Linh, cùng với băng ghi hình của “tôi”, Trương Khởi Linh lấy tên cậu ta và tôi trên danh nghĩa gửi thứ này đến cho tôi và A Ninh, hành vi này rốt cuộc có ý gì. Mọi thứ đều ko thể tin được, một lần nữa bao phủ lên tất cả, cái mà tôi tưởng đã thoát khỏi, sự thật ẩn sau lời nói dối của chú ba, lần nữa nhảy vào trong tâm trí tôi.

Buổi tối, vẫn tại lâu ngoại lâu, ta mời Bàn tử ăn cơm.

Toàn bộ buổi chiều tôi hoàn toàn trầm mặc, A Ninh sau lại chờ không nổi nữa, liền để lại một số điện thoại cùng địa chỉ, rồi quay về khách sạn. Nếu tôi có nghĩ ra bất cư điều gì thì gọi cho cô ta, cô ấy sẽ quay lại vào ngày mai.

Tôi phỏng chừng cả một buổi tối, cũng sẽ không có cái ý tưởng gì, cũng chỉ là muốn ứng phó trong vòng vài tiếng, liền đem cô ta đuổi đi . Bàn mập vốn tính  buổi tối hôm nay trở về, nhưng lại gặp chuyện này, hắn cũng có hứng thú, chuẩn bị ở thêm vài ngày, nhìn xem sự tình phát triển. Hắn ở lại nơi tôi sắp xếp, hơn nữa giữa trưa không như có chỗ ăn cơm, liền lưu lại tiếp tục ăn chực chỗ tôi.

Người bán hàng kia nhìn thấy tôi cùng Bàn tử lại tới nữa, nhưng lại ko có A Ninh, khả năng chắc nghĩ đã bị chúng tôi bán đi mất, vẫn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt là lạ. Nếu bình thường tôi khẳng định lôi nàng ta ra vui đùa tiếp, nhưng hiện giờ thực sự ko có tâm trạng.

Lúc ấy A Ninh mới vừa đi, Bàn tử liền hỏi tôi:"Tiểu Ngô, chị lớn đã đi rồi, rốt cuộc sao lại thế này, cậu có thể kể được chưa?"

Tôi nhìn hắn cười khổ, nói thật là tôi cũng ko biết, không phải do có A Ninh ở đó nên giả hồ đồ.

Bàn Tử tỏ vẻ không tin, theo quan điểm của hắn, chú ba tôi là kẻ hết sức không thành thật, nhưng tôi chẳng qua cũng chỉ là tiểu hồ ly, băng ghi hình kia khẳng định chính là tôi, chẳng qua vì có nỗi khổ riêng nên ko thể nói.

Tôi thật sự không muốn giải thích, thuận miệng thề độc, hắn mới miễn cưỡng bán tín bán nghi. Lúc này rượu và thức ăn đã bày lên, Bàn Tử nhấp chén rượu, liền hỏi ta:"Tôi nói tiểu Ngô, tôi xem chừng chuyện này không đơn giản, cậu cả một buổi chiều không nói chuyện, rốt cuộc nghĩ đến cái gì? ko cho phép ngươi gạt Bàn gia ta."

Tôi lắc đầu, nhíu mày nhìn hắn nói:"Thật sự không nghĩ tới cái gì, chuyện này tôi ko có khả năng nghĩ đến mà hiểu được, tôi thậm chí ko biết nên nghĩ từ đâu, cmn thực sự không biết, hiện tại điều duy nhất tôi nghĩ tới là rốt cuộc, cuộn băng kia do ai gửi?."

Buổi chiều tôi nghĩ thật lâu, cái làm cho tôi thực sự để ý là, thứ nhất, theo nội dung xem được," tôi" cùng Hoắc Linh giống nhau, cũng biết đến sự tồn tại của camera, cho nên hiển nhiên,"tôi" cũng không kháng cự lại chuyện đó.

Thứ hai, Hoắc Linh trong cuộn băng kia, thời gian quay chụp hiển nhiên rất sớm, vào thập niên 90 thế kỉ XX, nếu hai cuốn băng này quay cùng 1 thời điểm thì “tôi” trong cuộn băng của A Ninh cũng phải sống trong khoảng thời gian đó. Mà vào thời điểm đó, tôi nhớ rõ, tôi còn đang học trung học, không chỉ ko quay phim, cho dù bộ dạng cũng là thực không giống nhau. Tôi là nhà lí luận âm mưu, nhưng nếu thơ ấu của tôi là sai, thì hình ảnh chụp từ nhỏ đến lớn phải giải thích ra sao? Còn cả bạn học, rồi các bằng hữu phải giải thích ntn?

Hiện tại xem ra, tôi không thể nghĩ ra , là ai đã gửi các thứ này cho A Ninh, mục đích của hắn là cái gì. Chẳng lẽ hắn chính là muốn làm tôi sợ nhảy dựng? Thật sự là không có khả năng.

Bàn Tử vỗ vỗ tôi, xem như an ủi, lại lẩm bẩm:"Giả mạo cậu gửi chúng cho A Ninh, hay cũng chính là tiểu ca?"

Tôi thở dài, trong lòng ko rõ, nhớ tới lúc A Ninh đem phiếu ra giải thích, trong lòng lại có nghi vấn, nếu bưu kiện gửi cho A Ninh là mạo danh, thì biết đâu bưu kiện của tôi cũng là mạo danh tiểu ca để gửi. Lẽ nào người gửi đoạn băng cho tôi ko phải anh ta mà là kẻ khác.

Dù sao tôi cảm giác hắn thật sự không có lí do để gửi băng hình này. Giữa hắn và băng hình này cũng cảm thấy ko thích hợp.

Nhưng không phải hắn thì là ai đây? Nội dung cuốn băng cùng nhóm ng đến Tây Sa có liên quan, chẳng lẽ là nhóm người ở Tây Sa kia? Bọn họ là vì mục đích gì?

Tôi hỏi Bàn Tử :"Đúng rồi, Bàn Tử anh đầu óc ko giống người khác, giúp tôi tự hỏi một chút, việc này là sao, phải dựa vào trực giác của anh."

"Trực giác?" Bàn Tử gãi gãi đầu, "ngươi con mẹ nó không phải muốn làm khó Bàn gia ta sao? Bàn gia ta ngay cả ảo giác đều không có, còn có thể có cái gì trực giác."

Lòng tôi nói cũng là, muốn Bàn Tử xác thực lại điểm ko chính xác, dù sao hắn cùng Muộn Du Bình không quá thân thuộc, đối vs tây sa cũng ko biết gì nhiều,ít nhất là so vs tôi.

Nói đến Muộn Du Bình, tôi đây thực sự cũng ko biết gì nhiều. Tôi vừa cân nhắc vừa uống ít rượu.

Muộn Du Bình cho tôi cảm giác, chính là người này không giống như là người thường, hắn như là một cái ký hiệu đơn giản. Ở trong đầu tôi, ngoại trừ hắn cứu tôi vài lần, còn nhg lúc khác, ta đều thấy hắn đang ngủ. Thậm chí, ta chẳng có tí manh mối nào để đoán biết tích cách con người  này.

Nếu là người thường, luôn có thể theo điệu bộ nói chuyện, hoặc là một ít động tác nhỏ đến phán đoán ra tính cách con người, nhưng hắn nói rất ít cũng ko có các hành động nhỏ dư thừa, chỉ cần hắn có động tác, liền tất nhiên có chuyện phát sinh, đó là lí do khi mặt hắn biến sắc thì mọi người cũng tự động đổ mồ hôi lạnh.

Nghĩ rồi, ta lại nhìn Bàn Tử nói:"Vậy không cần trực giác, anh cứ nói, đối việc này có cảm giác gì đó, hay thấy có cái gì không thích hợp? Chẳng sợ một chút cũng tốt, coi như hỗ trợ."

Bàn Tử liền thở dài, nói vs tôi :"Con mẹ nó, cậu thực làm cho giai cấp vô sản chúng ta mất mặt, tôi cảm giác là không có, nhưng thật ra có một cái, cậu vừa rồi nói, ta thực sự chú ý tới có cái chi tiết, không biết cậu có để ý ko?"

"chi tiết nào?" tôi hỏi hắn nói.

"Cậu không phải nói, băng ghi hình tiểu ca đưa cậu có 2 cái phải ko? Trong đó một cái có nữ nhân chải đầu, một cái khác trống rỗng , cái gì cũng đều không có."

Tôi gật đầu, quả thật là như thế này.

Bàn Tử lên tiếng:" này con mẹ nó không đúng rồi, nếu cái đó trống, hắn gửi cho cậu làm gì. chẳng phải cứ gửi mỗi cái đầu tiên là xong sao”

Tôi thở dài, lúc trước tôi cũng lo lắng vấn đề này, nhưng vì toàn bộ đều là những việc kì quái, cho nên những chi tiết này căn bản ko còn để tâm suy xét cẩn thận về nó nữa, lúc ấy cảm giác, hẳn là đối phương có dụng ý khác, chính là tôi cũng không biết hắn dụng ý gì mà thôi.

Bàn Tử nghe xong liền lắc đầu, nói không đúng:" việc này nếu quả đúng như cậu nghĩ, cũng có điểm ko thỏa đáng , chúng ta sống trong thế giới thực, chứ ko phải trong tiểu thuyết huyền bí, không nên có những chuyện ko đầu ko cuối như vậy phát sinh, tôi nghĩ chúng ta đã đánh giá sự việc quá phức tạp, có lẽ đối phương gửi băng ghi hình đến, có lí do cực đơn giản."

Tôi đầu óc có điểm kháng cự, nhưng lại ko muốn nghĩ đến, nên tùy ý để cho hắn phát biểu ý tưởng của mình.

Bàn Tử nói:" cũng là không phải ý tưởng, chính là cảm giác phương thức cậu đưa ra ko đúng, tựa hồ làm cho người ta nhiễu loạn hồ đồ , chúng ta đi trực tiếp, đối phương gửi 2 bản băng hình cho cậu, một cái có nội dung, một cái không, nói cách khác, trong đó một cái hoàn toàn có thể không cần gửi, mà đối phương lại vẫn gửi, là đúng hay không?"

Tôi gật đầu, Bàn Tử tiếp:" căn bản ko phải như thế, mọi chuyện thực ra hết sức bt, bởi vì người gửi làm cho người ta có cảm giác không thể tưởng tượng, cho nên chúng ta chủ quan liền cho rằng hắn làm bất cứ chuyện gì khả năng đều có thâm ý. Nhưng con mẹ nó, nếu cậu không nghĩ như vậy, giả thiết là do một người ht bình thường gửi, cậu cho rằng một người bt trong tình huống như vậy có khả năng sẽ làm chuyện gì nhất? Ta nghĩ, nếu gửi băng hình cho người khác, việc gì phải gửi thêm một cái trống ko nữa? đó chẳng phải ko hợp lí sao? Tôi cảm giác căn bản ko có cái đạo lí này."

Tôi gật gật, Bàn Tử luôn làm cho người khác phải thấy ngạc nhiên, quả thật vấn đề này tôi ko nghĩ sâu đến thế, dựa vào ghế, nghĩ tới nhg điểm Bàn Tử nói, liền chìm vào trầm tư.

Một người bình thường, ở dưới tình huống đó, mà dùng phương thức ấy? Một băng có nội dung, một băng không có nội dung, là dụng ý gì?

Không cần đem vấn đề phức tạp hóa lên, tôi tự nói vs chính mình, dùng trực giác suy nghĩ, ngẫm lại chính trước kia đi mượn băng đĩa,sẽ làm điều gì?

Nhất thời liên tưởng đến việc trước kia, trong lòng nhảy dựng, cảm giác trước kia mình cũng từng làm điều tương tự.

Bàn tử đang ăn, xem bộ dạng của tôi, lại hỏi:" như thế nào? Nghĩ đến cái gì ?"

Tôi quanh co nghiêng đầu, làm cho hắn đừng nói nữa, chính mình trong lòng vừa rồi nghĩ đến gì đó, nhớ lại trước kia, tôi trầm ngâm một lúc, đột nhiên ý thức được chuyện đang xảy ra,đứng mạnh lên, nhìn Bàn Tử nói:"Đã nghĩ ra, nguyên nhân đơn giản như vậy! Đừng ăn nữa! Chúng ta lập tức trở về!" nói xong chạy ra ngoài.

Bàn Tử thịt ăn một nửa, cơ hồ phun tới, kêu to: "Lại không ăn? Giữa trưa cũng chưa ăn! Ngươi con mẹ nó mời khách như thế sao?"

Tôi vội vã muốn quay về khảo nghiệm suy nghĩ của mình, nói: "Vậy anh ăn xong rồi qua đó."

Bàn Tử tại chỗ vòng vo, cũng thấy không có biện pháp vs tôi, đành phải đi theo, trước khi đi nhìn người bán hàng kêu to: “này đồ ăn trên bàn ko được dọn! Bàn gia ta trở về còn ăn tiếp!" nói xong đi theo tôi ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro