chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 56: cơn mưa đầu tiên

(làm được 1/4 thì treo máy mất hết, chíu khọ quá đi mất)

Trong một giây, tôi mơ mơ màng màng nghĩ rằng mình sắp chết, lòng cũng đã muốn buông xuôi, hóa ra chết chính là cảm giác thế này, cũng không tệ lắm.

Ý thức hết sức hỗn loạn , loại trạng thái mê man ko biết đã diễn ra trong bao lâu, chậm rãi, tôi cảm giác có thứ gì đó chạm vào mặt, loại cảm giác cực kì xa xôi, nhưng, sau một lúc dần rõ ràng hơn.

Tiếp theo ý thức bắt đầu trở lại, tôi dần dần khôi phục ý thức. Ngay từ đầu chính là mông lung cảm thấy thân thể đã quay trở lại, sau đó là ý thức dần tỉnh táo, cảm giác về xung quanh đã trở về.

Điểm đầu tiên chính là lạnh, vô cùng lạnh, cả đoạn đường trong quỷ thành, áp lực tinh thần cùng cảm giác tầng mây ép chặt xuống làm tôi hết sức khó chịu, bây h bốn phía lạnh lẽo liền thoải mái đặc biệt, giống như đang ngâm người trong bồn tắm toàn nước đá.

Tiếp theo cảm giác môi khô nứt đã ko còn, trên môi rất lạnh, còn cảm thấy như có thứ gì lành lạnh chui vào miệng. Tôi liếm một chút, một chút, lại thêm một chút, liền phát hiện chính là nước!

Chẳng lẽ có người đến cứu tôi! Trong lòng vui mừng như điên, cơ thể liền phản ứng lại, tôi mút mạnh vào, dùng một lực để cử động môi, từng chút từng chút, liền cảm giác một làn sóng lạnh lẽo tiến sâu vào lục phủ ngũ tạng.

Được uống nước, tôi nặng nề rơi vào giấc ngủ, ý thức lại mất đi trong nháy mắt, chợt cảm giác nghe thấy vài âm thanh nói chuyện quen thuộc, nhưng chẳng phân biệt được rõ ràng, cũng không có đủ khí lực mà chú ý.

Lần sau tỉnh dậy, cảm giác như đã ngủ rất rất lâu, các loại tri giác kéo nhau trở về, thính giác, xúc giác, khí lực cũng bắt đầu khôi phục, ý thức càng ngày càng tỉnh táo, cuối cùng tôi rốt cục mở mắt.

Cái đầu tiên đập vào mắt là một khuôn mặt thô lớn, hết sức quen thuộc, nhìn tôi cười khúc khích.

Tôi nhìn khuôn mặt này, lập tức liền cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng lại ko hiểu vì sao. Ai đây? Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, tìm tòi trong đám lái xe người Tạng, là cậu xe 876? Không phải. Là cậu lái xe chở nước? Cũng không phải.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng ko nhớ đc là ai trong đội ngũ, lập tức tôi liền giật mình một cái, ý thức được tại sao, không đúng, không phải người trong đội ngũ, đây là...... Ah? Đây ko phải mặt của Bàn mập hay sao?

Vương Bàn Tử? Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này? Không có khả năng đó? Hắn đã về Bắc Kinh rồi cơ mà.

Chẳng lẽ tôi đang nằm mơ? Thấy ảo giác?

Lại mở to mắt, vẫn là khuôn mặt to béo quen thuộc kia, so với thời điểm ở Bắc Kinh có già đi đôi chút, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lại nhắm mắt, cảm giác không bình thường, không đúng, không có khả năng là Bàn tử, tôi cho dù có nằm mơ cũng sẽ không mơ thấy hắn.

Tôi dùng sức cắn chặt răng, mở to mắt lần thứ ba, lúc này, đầu óc đã vô cùng rõ ràng, quả thật chính là Bàn Tử, hắn châm một điếu thuốc, quay đầu ra sau nói cái gì đó. Lỗ tai của tôi còn chưa rõ ràng, ko nghe đc hắn đang nói gì. Tiếp theo, lại một khuôn mặt khác xuất hiện, cũng vô cùng quen thuộc, chính là Phan Tử.

Sao lại thế này, tôi nhíu mày, lòng nói chẳng lẽ mình chưa từng vào sa mạc, vẫn là đang ở Hàng Châu? Những gì đã xảy ra, chẳng qua đều là nằm mơ?

Nhớ lại chuyện trc đó, trí nhớ cũng đã rõ ràng nhiều, chúng tôi gặp bão cát, xe bị vùi lấp, người mất tích, trầm thuyền trong thôt khâu...... Hết thảy đều vô cùng chân thật, tuyệt đối không có khả năng là nằm mơ.

Lúc này lỗ tai của tôi đã khôi phục thính giác, tôi nghe được Phan Tử nói một câu:“Tiểu tam gia, cậu cảm thấy thế nào?”

Tôi dùng sức cúi đầu một chút, muốn ngồi dậy, Phan Tử liền tiến đỡ. Tôi ngồi xuống, thở phào một cái, nhìn tình hình xung quanh, nơi này hình như là một cái sơn động, bên trong đốt lửa trại, tôi nhìn thấy vài cái ngủ túi cùng trang bị để 4 phía, ngoài động một mảnh tối đen, trời đã tối.

Tôi nhìn thấy Muộn Du Bình ngồi ở bên cạnh lửa trại, đang ở nấu cái gì đó, mà A Ninh vẫn còn đang nằm trong túi ngủ, chưa tỉnh lại.

Tôi dần ý thức được chính mình không phải đang nằm mơ. “Đây là chuyện gì?” Tôi day day huyệt Thái Dương, hỏi Phan Tử: “Các người sao lại ở trong này, tôi không phải đang nằm mơ đúng ko? Tôi không phải đã chết sao?”

“Không phải đã chết, mà là thiếu chút nữa đã chết.” Bàn Tử ở bên cạnh nói,“Nếu không phải Bàn gia của ngươi mắt sắc, nhìn ko ra thứ này, có khi bây h các người đã bốc mùi.”

Tôi xem Bàn Tử đùa bỡn mấy đồng tiền, biết là ký hiệu của A Ninh, nhưng căn bản tôi vẫn chưa hiểu rõ.

“Vậy nhóm các anh sao lại ở đây?” Tôi kỳ quái nói.

“Chúng tôi vẫn luôn theo sao đội ngũ của các cậu.” Phan Tử nói, chỉ chỉ Muộn Du Bình,“cậu không biết thôi, kỳ thật sau khi các cậu tiến vào sa mạc, đội ngũ của tam gia lập tức theo sau, các cậu cắm trại ở đâu, tiểu ca đều lưu lại ký hiệu chỉ dẫn cho chúng tôi, chúng tôi liền duy trì đc khoảng cách, luôn luôn ở phía sau.”

“Cái gì?” Tôi một chút liền ko hiểu ý của Phan Tử, “Ký hiệu? Ở phía sau chúng tôi...... Hắn......”

Phan Tử nói:“Đây là kế sách của tam gia, tiểu ca cùng kính đen đều là tam gia an bài, mục đích vì trà trộn vào trong đội ngũ. Bởi vì tam gia nói sự tình đến bước này, ko còn khả năng tự mình tìm hiểu ra mục đích thực sự của Cừu Đức Khảo, ông ấy chỉ có thể thông qua phương thức này, giống như Cừu Đức Khảo năm đó, gài người vào trong để tìm hiểu. Thật sự không nghĩ tới, cậu cũng trà trộn vào. Sớm biết thế này tam gia đã trực tiếp hỏi cậu.”

Tôi vẫn còn chỗ muốn tìm hiểu:“như vậy, cái gì, chú ba tôi? Anh nói đây đều là kế hoạch của chú ba? Kia...... Các ngươi?”

“Chúng tôi từ lúc ở Cách Nhĩ mộc đã chuẩn bị tốt, người của chúng tôi ở Đôn Hoàng cũng chờ gần nửa tháng. Đội ngũ các cậu xuất phát, bọn tôi lập tức theo sau, lúc ấy tiểu ca truyền tin ra, nói cho chúng tôi biết cậu cũng ở trong đó, tam gia còn bị dọa đến nhảy dựng. Tiểu tam gia cậu cũng thật là, tam gia không phải ko muốn cậu tiếp tục sao? Sao cậu còn làm thế?”

Tôi dùng sức hít một hơi, đột nhiên cảm giác thực bất lực, tôi dựa người, lòng nói lần này thật sự ko nghĩ tới...... Cái tên kính đen kia một đường tới đây luôn chiếu cố tôi...... Xem ra vẫn là nể mặt mũi của chú ba......

Phan Tử tiếp tục nói: “Cậu ở bên trong, tam gia không thể không băn khoăn an toàn của cậu, liền ko cho cậu biết. Lần này phô trương rất lớn, đi trước Cừu Đức Khảo một nước cờ, từ lúc đưa tam gia ra khỏi, không nghĩ tới chúng tôi đã sớm chuẩn bị kế hoạch này.”

“Chú ba tôi đâu?” Tôi nhìn bốn phía, không thấy được bóng dáng ông ấy.

“Tam gia ở phía sau chúng tôi, kém một chút, lần này tới đây mang theo ko ít người, nhiều người cùng vào sẽ dễ bị lộ. Tôi cùng Bàn Tử tiên phong, ở phía trước mở đường, vẫn đi theo sau các ngươi, ven đường lưu lại ký hiệu cho tam gia, chỉ là không nghĩ tới, các cậu đến nơi này liền xảy ra chuyện.”

Lúc này tư duy của tôi mới dần rõ ràng, một chút liền nghĩ tới, đêm đó nói chuyện cùng với Muộn Du Bình, hắn nói là đứng về phía tôi, nên tôi không cần lo lắng, hóa ra là vậy. Vì kế hoạch của chú ba.

Lần này, tôi đúng là ko ngờ tới, xem ra lão hồ li vẫn cứ là lão hồ li, đấu cùng chú ba, tôi thật sự không đủ tư cách.

“Coi như các người mệnh lớn, chúng tôi vẫn luôn đi cùng, bằng không hiện nay các người đã nằm phơi nắng.” Bàn Tử ở bên cạnh nói.

Tôi hỏi Phan Tử :“Sao hắn cũng cùng ở đây?”

Phan Tử nói sau vụ Trường Sa, cao thủ đều chạy theo người khác, hiện tại tam gia phải thuê người mới, kinh nghiệm cũng không đủ, cho nên mời thêm hắn, vẫn giá cũ.

Bàn Tử nói: “Sao? Đang khinh ta đó hả? Nói cho cậu biết, cái mạng của cậu là do ta cứu về đấy.”

Tôi xua tay, chợt thấy an tâm, người của chú ba rốt cuộc cũng như người nhà, là người cùng một nhà, tôi không cần phải đề phòng. Hơn nữa cùng những người có kĩ năng hợp tác, vui nhất là Muộn Du Bình lại ở phía chúng tôi, mọi sự đúng là đại cát.

Vừa rồi là Bàn Tử cho tôi uống nước, tôi dần dần khôi phục khí lực, liền tự mình uống, bọn họ cũng không cho tôi uống nhiều, nói là để bổ sung từ từ.

Tôi xem A Ninh vẫn không có phản ứng, không biết tình hình ra sao, liền hỏi Phan Tử cô ấy có việc gì hay ko?

Phan Tử nói: “Cậu yên tâm đi, thân thể người yêu của cậu rất tốt, đã tỉnh lại trước đó rồi, hiện tại sau khi ăn liền ngủ. Nơi này không phải sa mạc, các cậu bị mất nước rồi rơi vào hôn mê, không phải do phơi nắng, bổ sung thêm nước muối, ngủ nhiều chút thì sẽ ổn thôi.”

Phan Tử trêu chọc tôi, đại khái là do quần áo của tôi cùng A Ninh xộc xệch, tôi cũng không có sức mà phản bác lại anh ta, nên ko thèm để ý(cũng đẹp đôi mà hình như cuối cùng chị lại chết, quá buồn, tác giả toàn để mầm mống hủ sinh sôi thôi^^). Lúc này thân thể mặc dù có điểm suy yếu, nhưng là nhân tinh thần đã tương đối tốt, tôi đứng lên ăn một chút, hỏi nơi này là đâu, bọn họ sao lại tìm được chúng tôi.

Phan Tử nói cho tôi biết, nơi này vẫn là ở quỷ thành, là một động trong núi đá, do Bàn Tử phát hiện. Sau khi xảy ra chuyện, bọn Trát Tây chạy trốn ra đến nơi đậu xe, chờ chúng tôi rất lâu nhưng chưa thấy ra. Trát Tây cũng biết tôi cùng A Ninh ko biết đọc dấu hiệu từ đám đá chỉ đường, hiện tại cũng không biết chúng tôi gặp nạn, chỉ đoán là lạc đường.

Lúc này Muộn Du Bình dùng gương phát tín hiệu cho bọn Phan Tử, để chạy trốn, kính đen vẫn lưu lại với đội ngũ, Muộn Du Bình dẫn theo Phan Tử tiến vào tìm chúng tôi.

Tôi hỏi tại sao ở cả vùng rộng lớn này mà họ vẫn tìm được, Phan Tử nói nơi này có điểm tà môn, trình tự các núi đá có vẻ được thiết kế, bọn họ cũng chỉ là đi theo cảm giác, kỳ thật lộ tuyến hoàn toàn giống chúng tôi, cuối cùng thấy được dấu hiệu của A Ninh, liền tìm đc chỗ chúng tôi.

Nói đến đây trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, gật đầu: “Quả thật, cái nơi chó chết này, giống như đi như thế nào cũng ko ra đc rìa, lại không biết lối ra, không hiểu là như thế nào.” Một chút trong lòng tôi nhộn lên, hiện tại chúng tôi vẫn còn ở trong quỷ thành, không phải là sẽ ko đi ra được chứ?

“Chúng tôi ko ngốc như các cậu đâu, đi tới đâu đều lưu lại kí hiệu đến đó, cứ yên tâm đi.” Phan Tử bảo.

Bàn Tử cũng nói: “Lão tử đặt ký hiệu, tất cả đều là tảng đá lớn như vậy, cách một dặm vẫn còn trông thấy được, hơn nữa nguyên nhân tại sao đi mãi ko ra lão tử cũng đã nhìn thông.”

“Oh.” Tôi nhẹ nhàng thở ra, hỏi, “vì sao?”

Phan Tử đã nói: “Ngay từ đầu chúng tôi cũng không biết, vẫn là Bàn Tử lợi hại, quả thật là hắn nhìn ra. Tôi nói thật cho cậu biết, chúng ta hiện tại ko ở trung tâm quỷ thành, nơi này cách đó ít nhất 150 cây số. Đây là một nhóm địa hình tuyệt vời, từ mười mấy cái quỷ thành loại nhỏ hợp lại giữa sa mạc, mà giữa chúng đều có núi đá liên kết, đầu đuôi nối tiếp, hình thành một quỷ thành liên hoàn cực lớn. Các cậu chính là đi theo cái chuỗi này, thì phải là 3600 km2, liệu các cậu có thể đi ra được sao?

Tôi lắc đầu :“Không có khả năng đó, làm sao lại có sự trùng lặp? Tôi tùy tiện tìm một phương hướng để đi, một chút cũng ko có chếch?”

Bàn Tử lên tiếng: “Nói ngươi ngốc ngươi còn ko thừa nhận, dọc theo hướng cậu đi, là do người ta thiết kế tốt. Bởi vì trong quỷ thành có rất nhiều tảng đá, những tảng đá được đặt rất cụ thể, thường là vòng qua một tòa núi đá, một bên đá cao, một bên đá thấp, nhưng là bởi vì các tảng đá lộn xộn, trong nháy mắt ý thức của cậu ko thể phán đoán được hướng nào dễ hay hướng nào khó đi, cảm giác không mấy khác biệt. Nhưng ở trong tiềm thức, cậu lại luôn thiên về cái phía có ít đá, nên theo phản xạ mà chọn hướng đó, kết quả là luôn đi vào cái phương hướng đã được người ta thiết kế trước. Hơn nữa, hầu hết các đầu đường đều diễn ra tình huống tương tự, thậm chí tại một đầu đường mà cậu phán đoán sai, thì đến điểm kế tiếp luôn có cơ hội sửa lại thành đúng. Chiến thuật này khá phổ biến trong thời cổ đại, kêu là kì môn độn giáp.” Nói xong, liền nhìn về phía Muộn Du Bình, “Tiểu ca, tôi nói có đúng ko?”

Chúng tôi ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình, nhưng hắn ko để ý, mắt nhìn lửa, giống như có tâm sự.

Tôi bật cười, nói: “Anh từ lúc nào biết kì môn độn giáp?”

Bàn Tử nói tôi ko biết sự tình, biểu tình rất chi đắc ý. Lòng tôi nói phỏng chừng người này lại sắp khoác lác, liền thu hồi đề tài, hỏi Bàn Tử:“Vậy ý anh nói, trong quỷ thành này, có người làm gì đó với đá sỏi, làm thành thủ thuật che mắt?”

Bàn Tử gật đầu: “Chính là có chuyện như vậy, nhưng cũng ko phải trận pháp cao thâm, gặp người có mắt nhìn, hoặc là năng lực quan sát đặc biệt cẩn thận, khẳng định có thể phát hiện ra. Những tảng đá ở đây cũng rất cổ rồi, phỏng chừng nơi này lúc ấy là chiến trường, Tây Vương Mẫu hẳn là bậc thầy chiến thuật, đá này chắc dùng phòng thủ.”

Nói tới đây, trong túi ngủ bèn truyền ra tiếng của A Ninh, cô ấy nhẹ giọng nói: “Anh nói không đúng, Tây Vương Mẫu căn bản chính là người sáng tạo ra kỳ môn độn giáp, năm đó hoàng đế được thiên bẩm thần thư, chính là do Tây Vương Mẫu cho hắn, còn về kì môn độn giáp, bà ấy chính là tổ tông.”

Hóa ra cô ấy ko hề ngủ, chúng tôi nhất thời sốc, tôi lập tức nhớ tới truyền thuyết Cửu Thiên Huyền Nữ (vị tiên trong tt tàu giúp Hiên Viên đế đánh bại Xuy Vưu), cảm thấy hoảng sợ. Quả thật là như thế này, năm đó truyền thuyết cùng một ít lịch sử cũng ghi lại, đều nói lúc ấy hoàng đế thống nhất được Trung Nguyên là do có sự tương trợ lớn từ Tây Vương Mẫu quốc.

Nhớ tới cổ thuyền kia, lòng thầm khẳng định nơi đó trc đây là hồ nước cạn, những tảng đá một mặt lộ ra ở trên mặt nước, một mặt khác ở dưới nước đánh đắm thuyền, địa hình như vậy càng dễ làm cho người lái thuyền đưa thuyền vào nơi có đá ngầm, rất dễ dàng lạc đường, chắc cũng do khả năng này mà cho tới nay người ta vẫn ko khám phá ra được về Tây Vương Mẫu Quốc này.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên nheo mắt, nhìn Phan Tử nói: “Anh nói quỷ thành này vốn dĩ là một vòng tròn?”

Phan Tử gật đầu, tôi hỏi: “Sao mà anh biết được?”

Phan Tử liền lắc đầu: “Đây là do người dẫn đường nói. Làm sao vậy?”

Tôi hưng phấn vẽ một vòng trên mặt cát: “Anh không biết, tôi từng xem qua bút ký của Văn Cẩm, cô ấy nói Tây Vương Mẫu quốc nằm dưới sự bảo hộ của một bức tường vô hình, ko ai nhìn thấy, nhưng nếu đụng phải, thì đi lòng vòng vẫn sẽ quay trở lại. Ở trong đây, mấy ngàn năm trước, hẳn đều là nước, nói cách khác, nơi này có một vùng nước, tương tự như những con hào, làm thành một vòng.Nếu chúng ta giả định hào bảo hộ này là để cho người khác ko thể tiến vào, che dấu cổ thành của Tây Vương Mẫu nhiều năm, như vậy, Tây Vương Mẫu quốc hẳn là ngay trong các vòng này, cũng chính là tại trung tâm của quỷ thành.”

Tôi nói xong, tất cả bọn họ thờ ơ nhìn tôi, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Tôi bối rối, buông tay nói: “Tôi nói không đúng sao?”

Phan Tử vỗ vỗ bả vai tôi: “Tiểu tam gia, những gì cậu nói, không cần xem bút ký của Văn Cẩm chúng tôi cũng đoán được. Chính là nói, nếu tình huống thực sự đơn giản như vậy, thì cổ thành Tây Vương Mẫu đã sớm bị phát hiện. Nơi này là bồn địa Sài Đạt mộc, không phải tháp khắc lạp mã, tuy rằng ko thể tiếp cận, nhưng do trải qua vô số khảo sát địa chất, cho nên, nếu quỷ thành ở nơi như cậu nói, thì tình huống cũng nhất định hết sức đặc thù, có khả năng toàn bộ đã bị chôn vùi dưới cát sa mạc, hoặc là ở một nơi người khác rất khó phát hiện. Cậu cho rằng tới đó là có thể nhìn thấy, thực ngốc, thực thiên chân.”

Tôi bèn hỏi bọn họ, vậy rốt cuộc kế hoạch của họ là gì?

Phan Tử nói bọn họ vốn là tính đi theo đội ngũ của A Ninh, tới Tháp Mộc Đà rồi tính tiếp, hiện tại đến nơi này liền xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy. Tuy nhiên, dựa theo lời nói của Định Chủ Trác Mã, ở phía tây quỷ thành, đi theo lòng sông cổ hai ngày chính là khẩu động năm đó bà ấy cùng nhóm Văn Cẩm chia tay, đường sau đó, bà ấy cũng ko biết. Anh ta định đợi chúng tôi hồi phục, tìm nơi nào đó nghỉ ngơi, chờ đội ngũ của chú ba. Sau, tính là đi theo hà đạo, bởi vì cổ thành khẳng định là ở phụ cận hà đạo, đội ngũ năm đó cũng khẳng định là như vậy mà đi, chúng tôi cũng có thể theo đó thử thời vận.

Tôi nhìn Phan Tử nói: “Nhưng mà đường sông cổ đó vs sa mạc cơ bản đã xen lẫn vào nhau, sao có thể rõ ràng được.”

“Cái đó không cần lo lắng.” Bàn Tử nói, nói xong chỉ chỉ một mảnh tối đen bên ngoài.

Chúng tôi ở trong đáy động, không biết là hắn có ý tứ gì, liền bước ra bên ngoài, vừa đến cửa động, bỗng nhiên một cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt chạm vào mặt, tiếp theo tôi chợt nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc.

Bên ngoài một mảnh tối đen, cũng không rõ lắm rốt cuộc là tình trạng gì, nhưng tình hình này cực kì quen thuộc, trong nháy mắt tôi đã có điểm không thể tin vào những gì mình đang nghĩ tới.

Chờ tôi ra đến cửa động, trên mặt trong nháy mắt bị bọt nước đánh tới, tôi mới phản ứng lại, lòng nói, bên ngoài trời đang mưa.

Nhưng điều này sao có thể? Nơi này là sa mạc đó, khả năng cả năm chỉ có một trận mưa, hơn nữa tuyệt đối không phải vào mùa này.

Tôi đi trở lại, nói: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, sao trời lại mưa?”

Phan Tử nói :“Tiểu tam gia, cậu nên cảm ơn trận mưa này, bằng không cậu chẳng đợi được chúng tôi tới, đã thành cá muối rồi. Thời điểm chúng tôi tìm được các cậu, mưa đã bắt đầu ngớt, hiện tại bên ngoài đều là nước, ko ra ngoài đc, bằng không chúng tôi đã đem 2 người ra, ở trong này đợi cũng không thoải mái. Sau cơn mưa này, đường sông cũ chắc chắc đã đầy nước, cho dù chúng ta nhìn không thấy hà đạo, nhưng nhìn nước là có thể biết, cho nên cậu yên tâm đi.”

Tôi nghĩ đến lần nói chuyện với Định Chủ Trác Mã: Thời gian sẽ nhanh đến, bỏ lỡ bây h cũng chỉ có thể đợi thêm năm năm, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là chỉ trận mưa này?

Càng nghĩ càng không thông, nhưng nhìn Muộn Du Bình không nói gì, hẳn là không có vấn đề, tôi an tâm không ít.

Sau đó, tôi đi nghỉ ngơi nhưng ko ngủ được, thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại, tôi lại một lần nữa nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

Trong sơn động, nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, thân thể tôi cùng A Ninh đều đã khỏi hẳn. A Ninh cùng Bàn Tử đã quen thuộc, bọn người Phan Tử lại cứu cô ấy, cho nên cô ấy cũng ko ý kiến gì, chỉ là đối với tôi lập tức trở nên rất lạnh đạm, có thể là cho rằng tôi cũng do chú ba an bài vào, để lừa gạt cô ấy.

Tôi cũng không để ý, chẳng so đo chuyện đó. Ngày thứ ba chúng tôi liền xuất phát, theo ký hiệu, chúng tôi lội nước đến mắt cá chân, mưa biến mất trong 2 ngày, đi ra bên ngoài, liền gặp lại kính đen. Người bên ngoài đã muốn tuyệt vọng, nhìn thấy chúng tôi bình an đi ra, cũng không dám tin vào hai mắt của mình.

Ở bên ngoài Phan Tử quyết định nghỉ thêm một ngày, hắn đề nghị tôi ở lại đây, chờ chú ba đến, sau đó mới quyết định đi vào hay ko.

Nhưng mà tôi cảm giác ko có chuyện gì mà phải gặp mặt chú ba, hơn nữa Định Chủ Trác Mã đã cho tôi lời nhắn, làm cho tôi đã hạ quyết tâm muốn tìm đến Văn Cẩm. Tính ra chúng tôi đã không còn bao nhiêu thời gian, liền cố ý muốn cùng với Phan Tử tiên phong.

Một bên A Ninh cũng an bài đội ngũ của chính mình, đại bộ phận mọi người đều muốn trở về, tình trạng cậu da trắng cũng rất ko ổn định, bác sĩ nói chờ đội ngũ chú ba đến, mượn được xe phải lập tức trở về. A Ninh sắp xếp mọi chuyện, liền nói với Phan Tử, cô ấy cũng muốn tham gia vs chúng tôi, nói như thế nào thì đội ngũ của cô ấy cũng đã tiên phong.

A Ninh gia nhập cũng không có vấn đề, Phan Tử cũng không lay chuyển được tôi, huống hồ bây h chúng tôi có xe, cũng không phải đoạn đường nguy hiểm gì. Tôi cùng Bàn Tử, Phan Tử, Muộn Du Bình, A Ninh vừa đủ một chiếc xe, kính đen ở lại chờ chú ba.

Sau hai ngày, chúng tôi đi theo mực nước dần tăng của lòng sông, tiến sâu vào sa mạc. Bởi vì bị mưa sói mòn, trong lòng sông xuất hiện thêm nhiều nhánh, chúng tôi theo một cái đi tìm, nhưng mà, thế nào cũng ko thấy tòa nham sơn kia. Ống nhòm của tôi đã nứt ra, cuối cùng thì bắt đầu hoài nghi, phải chăng tòa nham sơn kia đã trải qua một cuộc biến đổi lớn.

Mưa ngừng lại, chúng tôi cuối cùng nghỉ ngơi ở bên cạnh lòng sông, lốp xe bị mài mòn vô cùng kinh khủng, sau lại có một cái còn bị thủng, chúng tôi chỉ có thể sau một đoạn lại phải xuống bơm hơi, sau đó ms tiếp tục đi, khổ không nói nổi.

Bàn Tử đã nói: “chẳng lẽ lão thái bà kia nói bậy, căn bản là không có tòa núi đá kia? Hoặc kia căn bản không phải núi đá? Có lẽ nào là thổ khâu, đã bị gió thổi bay mất?”

Tôi cảm giác không phải, Định Chủ Trác Mã trông thế nào cũng ko giống một kẻ lừa đảo, có lẽ hướng đi của lòng sông cổ đã đổi khác.

“Vậy sao giờ? Lại đi tiếp sao, xăng sắp hết, chúng ta còn phải quay về.”

“chỗ dòng nước hội tụ, là nơi thấp nhất, nơi đó hẳn là có một cái hồ, chúng tôi đầu tiên nên tìm cái hồ đó? Sau đó lần theo từ hồ tìm dấu vết của đường sông cổ, như vậy ít nhất có thể thu nhỏ phạm vi.”

Ngẫm lại cũng chỉ có thể như vậy, chúng tôi tiếp tục chạy đi, thời điểm đi lên một cái sườn dốc, bỗng nhiên, Phan Tử mắng to một tiếng, một cước phanh lại.

Chúng tôi toàn bộ đều đụng vào ghế trước, Bàn Tử mắng to, còn chưa mắng xong, vài người đều ngây ngẩn cả người.

Bên kia sườn dốc, hóa ra là một vách đá, đầu xe đã muốn lao ra ngoài, hai lốp xe gần như bay lên ko trung.

Chúng tôi sợ hãi rời khỏi xe, đi đến bên cạnh vách núi đen, phát hiện trước mặt xuất hiện một lưu vực lớn, sương khói lượn lờ, một ốc đảo trong sa mạc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro