chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 57: hướng ốc đảo xuất phát

thi là thi, là thi, là thi, có ai cũng đang học thi ko? :'(

Cảnh tượng trước mắt thật ko thể diễn tả được bằng lời, chúng tôi đều nhìn đến ngây người, tuy rằng trong bút ký của Văn Cẩm cũng có đề cập qua đến một ốc đảo như vậy, nhưng mà, ấn tượng trong tôi ko phải là kiểu như thế này.

Bồn địa vô cùng lớn, hơn nữa nhìn rất gọn gàng, Bàn Tử nói, thậm chí nhìn như miệng núi lửa. Từ vách đá nhìn xuống, chỉ thấy sương khói, cùng dày đặc tán cây, nhìn không ra tình huống cụ thể.

Đây chính là Tháp Mộc Đà, không thể nghĩ tới, chúng tôi lại là qua phương thức này mà tìm ra nó, có vẻ hơi đơn giản quá.

Phan Tử đem xe trở lại, chúng tôi vừa dùng ống nhòm soi xuống bồn địa, vừa cân nhắc đây là cái chuyện gì.

Phan Tử nói:"Xem ra núi đá ở thời điểm Định Chủ Trác Mã và Văn Cẩm tách ra quả thực đã biến mất, nơi này là khu vực nắp muối, khả năng khi đó là một tòa núi đá, sau vài thập niên, mưa khiến nó trở thành túi đất, nhưng, theo phương hướng lòng sông, vẫn có thể tìm tới nơi này."

Trên bút kí của Văn Cẩm ko nói chi tiết về nơi này, tôi cũng không biết phải làm sao, nhưng giờ đã phát hiện ốc đảo này, chúng tôi cũng vẫn là ko biết phải làm gì. Tôi liền hỏi Phan Tử, có tính toán gì không.

Phan Tử dự định xuống trước xem thử, hắn đã nghe tôi nói về bút ký cùng lời nhắn của Định Chủ Trác Mã, biết Văn Cẩm chắc chắn ở phía dưới, nói hiện tại không thể chờ chú ba hội hợp, trực tiếp vào trước xem tình huống. Văn Cẩm chính là sư mẫu, nếu bởi vì chờ chú ba, mà để sư mẫu đi mất, thì ko xong, thời gian cũng đã ko còn nhiều.

Lòng tôi nói đúng là thủ hạ tốt, nhưng tôi cũng nghĩ như vậy, quả thực thời gian đã ko còn nhiều, thiên cơ đã ngay trước mắt, liền hỏi vài người, đều không có ý kiến, bọn họ muốn tôi xem xem nên làm thế nào.

Trong bút kí của Văn Cẩm có miêu tả lại lộ tuyến, bọn họ năm đó thông qua một cái hẻm núi mà tiến vào bồn địa. Nhưng hiện nay cảnh quan đã hoàn toàn thay đổi, thông qua lộ tuyến cô ấy miêu tả xem ra là ko thể tìm được hẻm núi đó, chúng tôi chỉ có thể lái xe vòng quanh bồn địa để tìm kiếm, nhiều lần loanh quanh, rốt cuộc phát hiện một hẻm núi lớn.

Phan Tử đi một vòng lớn, cách bồn địa khoảng 4 km, tìm được khe núi, ban đầu một đoạn có thể lái xe vào, chúng tôi một mạch thẳng tiến, đi cho tới khi xuất hiện một tảng đá chắn đường mới thôi.

Sau đó xuống xe đeo trang bị rồi đi tiếp. Đến nơi có cây cối, mới dừng lại để nghỉ ngơi. Tôi cầm lấy bút ký của Văn Cẩm, đọc kĩ bên trong.

Sau khi xem các ghi chú, tôi không khỏi có điểm chột dạ, suy đoán từ những điểm ghi lại trong bút kí, thì hẻm núi này hết sức nguy hiểm. Đi vào hẻm núi phía trước, bởi vì độ cao thấp hơn so với mặt nước biển, thảm thực vật mọc bụi nhiệt đới, chướng khí tràn ngập, mặt nạ phòng độc của chúng tôi không có khả năng ứng phó vs hoàn cảnh ẩm ướt như vậy. Hơn nữa nơi này là cửa duy nhất thông vào cung Tây Vương Mẫu, từ những chuyện đã gặp trên đường, làm cho tôi cảm giác được cung Tây Vương Mẫu quỷ dị phi thường, có thể lường trước được đường này cũng chẳng dễ đi.

Nhưng so với những cái đó, khiến tôi lo lắng hơn là những chuyện ở sau hẻm núi này. Cuối hẻm núi chính là trung tâm ốc đảo, nơi này là chỗ các con sông hội tụ, dưới các tán cây rậm rạp tất cả đều là đầm lầy ẩm ướt, nơi này hình thành nên một rừng mưa nhiệt đới khác thường giữa lòng gobi. Tuy rằng chúng tôi biết vương thành Tây Vương Mẫu cổ nằm ở đâu đó trong đầm lầy, nhưng tìm tòi bên trong đó chính là liều mạng.

Chúng tôi ngồi dưới bóng cây mô tả ra đại khái lộ tuyến trong bút kí ghi lại, bởi vì chưa tiến vào đầm lầy, rất nhiều nơi ko thể hiểu rõ, hơn nữa Văn Cẩm còn đặt dấu chấm hỏi ở rất nhiều chỗ, không biết những dấu chấm hỏi đó đại diện cho cái gì, điều này làm cho chúng tôi cực kì khó khăn, cuối cùng chỉ có thể quyết định đi từng bước một.

Sau đó mỗi chúng tôi đều tự làm công tác chuẩn bị, thời điểm tìm tòi, biết con đường phía trước còn dài, chúng tôi phải khống chế được tiêu hao vật tư của chính mình. Bây giờ muốn đi vào đến hậu viện của Tây Vương Mẫu, tự nhiên cũng ko quan tâm quá nhiều, pháo sáng, pháo hoa lạnh, diêm, dược phẩm, mang được gì đều đeo theo cả.

Phan Tử từng chiến đấu trong cuộc chiến ở Việt Nam (mình đang tự hỏi ko biết lão này bao nhiêu tuổi), hiện tại thành cố vấn cho chúng tôi, anh ta nói xem ra tình trạng vách núi dưới đó cùng với vách núi ở rừng mưa nhiệt đới Việt Nam ko mất sai khác. Đây là loại đầm lầy ẩm ướt nguy hiểm nhất, phía trên là rừng cây gỗ cứng ban đầu, bao trùm gần như toàn bộ đáy cốc, trong thảm thực vật rậm rạp như vậy, phía dưới khẳng định ko thấy ánh sáng mặt trời, phía dưới tán cây một mảnh tối đen, chướng khí tràn ngập, là nơi rừng thiêng nước độc. Mặc dù nhiệt độ không khí nơi này vượt qua ba mươi độ, chúng tôi vẫn phải mặc quần áo dài, bằng không không quá một giờ, trên người tuyệt đối ko còn một chỗ lành lặn.

A Ninh nói tôi có thuốc đuổi muỗi, phải không?

Phan Tử nói dù có đuổi được muỗi, nhưng sẽ dẫn đến những điều khác, ở trong rừng mưa ko nên dùng các mùi quá nồng. Nếu không cho dù có cố ko đụng đến dã thú, chúng nó cũng sẽ theo đuôi tìm đến, chúng tôi lúc này chỉ đem một khẩu súng, cho dù gặp phải lợn rừng cũng ko chịu nổi.

Cuối cùng, anh ta nói, một khi tiến vào đầm lầy, nếu ko phải vạn bất đắc dĩ không nên lội nước, hoặc đi vào trong nước bùn. Anh ta có một chiến hữu, ở thời điểm bị phục kích chân bị mắc kẹt trong đầm lầy, mới qua ko đến một phút đồng hồ, thời điểm rút ra, toàn bộ đùi đều là các lỗ nhỏ, ko biết do con gì cắn. Ở trong hoàn cảnh như bây giờ, nếu xuất hiện loại chuyện này chẳng khác nào toi mạng, có lẽ còn không tốt bằng toi mạng.

Tôi nhìn trong ánh mắt Phan Tử cảm giác được hắn không phải đang nói chuyện giật gân, trong lòng đã có vài phần khác thường, vì thế đem ống quần buộc chặt.

Phải mất hai giờ, chúng tôi mới đem các thứ sắp xếp đóng gói xong, sau khi Phan Tử thét to một tiếng, chúng tôi liền xuất phát. Muộn Du Bình đi đầu, Phan Tử phía sau, xuyên qua những nhánh cây rậm rạp, hướng vào sâu bên trong hẻm núi. Chúng tôi vừa nhấc chân trước, thì trời bắt đầu u ám, có vẻ như sắp mưa. Tôi ở trong lòng cảm khái, sự ảo diệu của thiên nhiên thật sự là không thể lường trước, trong sâu thẳm của sa mạc khô cằn sài đạt mộc, lại có một ốc đảo mưa ẩm ướt, thật sự là trời tạo vạn vật ko theo bất cứ khuôn mẫu nào.

Hẻm núi này không giống như những hẻm núi được chạm khắc bởi gió trong quỷ thành, không phải do sức gió tạo hình mà thành, mà là từ sự nứt gãy do chuyển động địa chất, đáy cốc ko bằng phẳng, quái thạch lởm chởm, tầng tầng lớp lớp, vách đá như được khắc bằng dao. Nhưng, tôi đồng ý vs cách nói của Bàn Tử, địa hình nơi này thật sự là giống một miệng núi lửa, nơi này giống như bị nham thạch va vào trái đất tạo ra vết lõm, thời điểm sinh ra khả năng so với hiện tại còn sâu hơn nhiều, dần dần phong hoá, nâng dần lên. Như vậy hẻm núi dẫn vào đây hẳn là không phải duy nhất.

Hẻm núi rất rộng, sau khi tiến vào rừng rậm, bốn phía trở nên cực kì oi bức, chỉ một lúc trên người đã đầy mồ hôi. Tảng đá cùng trên cây nơi nơi đều có rêu xanh, không thể sống yên, chúng tôi dưới chân đã muốn nơi nơi là ẩm ướt rỉ ra cùng rắc rối khó gỡ rể cây, đang trách vật đâm tủa giống nhau rể cây võng lý hành tẩu, một cước một cái cạm bẫy, trên đỉnh đầu tán cây cũng dày đặc nhìn không tới ánh mặt trời. Lập tức trong đầu tôi sinh ra một quan điểm sai lầm nghiêm trọng, tôi hiện tại thật đang ở cao nguyên Tây Tạng mà không phải ở rừng nhiệt đới Amazon sao?

Vốn nghĩ rằng loại tình huống này chỉ có cuối hẻm núi mới có thể đụng tới, không nghĩ tới ở trong hẻm núi đã như vậy, tình hình trong cốc kia xem chừng còn xấu hơn hiện tại.

Bàn Tử vừa đi vừa thở hổn hển, nhìn tình hình phía trước, không biết bên trong ốc đảo này có loại động vật gì, con mẹ nó có thể đánh đc làm miếng, cũng coi như là 1 loại phúc lợi, bằng không cả đoạn đường đến đây là công toi.

Phan Tử nói trong hoàn cảnh rừng mưa phong bế hoàn toàn này động vật nói lớn cũng ko lớn, nói nhỏ cũng ko nhỏ, chỉ sợ ko có đã thú, sợ nhất vẫn là rắn và muỗi. Ở trong các loại đầm lầy này, rắn là hết sức thông thường.

Bàn Tử nói có rắn cũng tốt, ở Quảng Đông còn nếm qua bọ cạp nướng, dù sao chỉ cần là cái gì đó mới mẻ, ta cũng ko phải xoắn.

Tôi nghĩ đến trong bút kí của Văn Cẩm đã viết: "Vũng bùn nhiều rắn, gặp người không sợ." Xem ra Phan Tử nói không sai, không biết đó là rắn lớn hay nhỏ, trong nhiều bộ phim hollywood, có mãng xà còn to như cây đại thụ, bị ép là chết, nhưng ở nơi này chắc ko có kiểu như vậy.

Hơn nữa đây là môi trường sinh thái hết sức đặc thù, tách biệt khép kín ở một nơi, tôi nghĩ trừ chim chóc với con người, những thứ khác ko có khả năng tiến vào đây, sinh vật nơi này chắc chắn từ lúc hình thành ốc đảo đã có sẵn sinh sản đến bây giờ. Lúc ấy sài đạt mộc vẫn là một mảnh đất giàu có có nhiều con sông đi qua, rất phong phú, có lẽ chúng tôi có thể phát hiện ở đây những loại động thực vật đã được coi như là tuyệt chủng, có khả năng còn giá trị hơn những gì phát hiện được trong Tây Vương Mẫu cung.

Sau đó tôi nghĩ, nhưng lại thôi, ở trong sơn hải kinh về truyền thuyết Tây Vương Mẫu, Tây Vương Mẫu cung do một đám người thân chim xanh bảo hộ, chắc chắc là một loại ác điểu lớn, ko biết có phải là loại quái điểu công kích chúng tôi ở núi Trường Bạch ko, ko biết vẫn còn hay đã tuyệt chủng.

Bởi vì cây cối quá mức dày đặc, mà chúng tôi lại là ở trong hẻm núi, không có điều kiện đi đường vòng, chỉ có thể chặt bớt cây để tiến về phía trước. Việc này cực tiêu hao thể lực, Bàn Tử cùng Muộn Du Bình thay phiên thông đường nhưng cũng ko có nhiều khởi sắc. Cũng may bên cạnh hẻm núi kẹp một khoảng trời, giống như một đai lưng xanh da trời, cảnh sắc thập phần tươi đẹp, thỉnh thoảng còn có thác nước mưa đọng lại trút xuống, chúng tôi một đ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro