Tổng hợp thông tin về couple Bình - Tà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình – Tà (P1)

BÌNH TÀ

“Bình Tà” là cách gọi tắt của “Muộn Du Bình và Ngô Tà”, hai nhân vật trong “Đạo Mộ Bút Ký”, hoặc viết tắt là PX (xuất xứ từ phiên âm pinyin Bình Tà /Píng Xié/)

“Đạo Mộ Bút Ký” của tác giả Nam Phái Tam Thúc chủ yếu viết về câu chuyện ly kỳ của một nhóm thổ phu tử.

“Bình” chính là Muộn Du Bình, biệt danh của nhân vật Trương Khởi Linh, còn “Tà” là Ngô Tà, nhân xưng “tôi” trong tác phẩm, cũng chính là người đặt ra cái tên “Muộn Du Bình”.

Thông tin cơ bản:

 

Muộn Du Bình.

Họ tên: Ban đầu độc giả vốn cho rằng tên anh là Trương Khởi Linh, nhưng đến tập 8 “Đạo Mộ Bút Ký”, tác giả Nam Phải Tam Thúc đã khẳng định “Trương Khởi Linh” chỉ là một loại chức vị trong dòng họ Trương (*), khi thừa kế chức vị ấy thì người ta gọi anh như vậy, cũng có nghĩa anh không có tên.

Biệt danh Muộn Du Bình, còn được gọi là Tiểu Ca hoặc “Trương câm điếc” (bây giờ gọi vậy e không phù hợp cho lắm), người Việt Nam gọi anh là A Khôn. (?)

(*) Note: Đạo mộ bút kí có phần xếp danh hiệu của các tay trộm mộ, gọi là “chín vị lão thành” – “lão cửu môn” gồm:

Thượng tam môn: 3 người đứng đầu – đời thứ nhất

Thứ nhất, Trương Khải Sơn – Trương Đại Phật gia

Thứ hai, Nhị Nguyệt Hồng

Thứ ba, Lý Tam Gia – Bán Tiệt Lý

Trung tam môn: 3 người đứng giữa – đời thứ hai

Thứ tư, Trần Bì A Tứ (đệ tử của Nhị Nguyệt Hồng)

Thứ năm, Ngô Lão Cẩu – Cẩu Ngũ Gia => Đây là ông của Ngô Tà

Thứ sáu, Hắc Bối Lão Lục

Hạ tam môn: 3 người đứng cuối – đời thứ ba

Thứ bảy, Hoắc tiên cô – Thất cô nương

Thứ tám, Kỳ môn bát toán – Kỳ Thiết Chủy

Thứ chín, Tiểu Giải Cửu 

Vũ khí: Hắc Kim Cổ Đao, sau này vì cứu Ngô Tà ở Xà Chiểu quỷ thành mà bị mất.

Đặc điểm ngoại hình: tóc ngắn màu đen, mặt vô cảm, đẹp trai (theo mô tả của Ngô Tà), mắt lúc nào cũng lờ đờ ngái ngủ, thường mặc áo khoác có mũ màu lam (giới thiệu trong tập 1), khi mặc Âu phục thì cực kì bắt mắt (Ngô Tà miêu tả, xem lại Đạo Mộ quyển 6), quần đùi có in hình hai con gà con (Bàn Tử mua, xem lại Đạo Mộ quyển 6), khi cơ thể nóng lên sẽ xuất hiện hình xăm Kỳ Lân, ngón giữa và ngón trỏ tay phải rất dài (nghe nói là Phát Khâu Trung lang tướng dùng hai ngón tay đó để thăm dò các cơ quan), là tộc trưởng cuối cùng cũng là người duy nhất sống sót của Trương gia.

Tính cách: âm trầm, hay ngủ, ít nói, bình thản, hay cứu Ngô Tà, ở dưới mộ thì lanh lợi cơ trí, khi sinh hoạt trên mặt đất thì như người bệnh nặng cấp chín.

Kỹ năng: súc cốt, dịch dung, diễn kịch (có thể sánh ngang với diễn viên đoạt giải Oscar), nói chuyện với bánh tông, máu có thể trừ tà và xua đuổi trùng bọ, thường xuyên mất tích, hay bị mất trí nhớ (căn cứ theo nguyên tác, trước kia anh cũng từng quên hết kí ức, sau này trong cuốn 6 của Đạo mộ cũng có một thời gian không nhớ được gì). Hai ngón tay dài khác thường chuyên dùng để đâm xuyên hầm mộ, thăm dò cơ quan, bức cung, hoặc làm cho “đóa cúc” của Ngô Tà nở hoa …vv…vv.. Có thể dễ dàng bẻ gẫy đầu bánh tông, mang dòng máu quí hiếm kì lạ có khả năng xua đuổi trùng bọ. Có tác dụng cứu thoát và trợ giúp Ngô Tà trong mọi trường hợp, quả thật là “thiết bị” không thể thiếu trong mỗi chuyến du lịch gia đình (của Ngô Tà only).

Giới thiệu: là một cao thủ trộm mộ thần bí, công phu tuyệt đỉnh, thường hay có thói quen đột ngột biến mất khi đang ở trong mộ. Tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại vô cùng quan tâm đến đồng bạn, khi gặp nguy hiểm thì âm thầm gánh vác, là chỗ dựa vô cùng vững chắc (của Ngô Tà again \m/).

Vì mất đi trí nhớ mà không ngừng bôn ba tìm kiếm những nơi ghi dấu kí ức của mình, nhưng sau mỗi lần tìm được thì kí ức đó lại bị xóa đi, vì thế hành trình tìm kiếm lại tiếp tục bắt đầu. Điều đáng nói là những ký hiệu anh lưu lại toàn là dấu hiệu tiếng Anh (theo như phán đoán trong truyện), trừ anh ra, không ai hiểu được.

Nhân vật chính Ngô Tà phát hiện Trương Khởi Linh trong tấm ảnh cũ hai mươi năm về trước và Trương Khởi Linh đồng hành hai mươi năm sau với mình dung mạo hoàn toàn giống nhau, dường như trong hai mươi năm đó anh không hề thay đổi chút nào. Rốt cuộc là vì sao? Ngay cả bản thân Trương Khởi Linh cũng không biết đáp án, bởi vì anh đã mất đi ký ức. Mà trong truyện có rất nhiều đoạn do thế hệ trước kể lại, miêu tả một người xăm hình kì lân, có hai ngón tay dài kì lạ, nghi rằng chính là Trương Khởi Linh.

Tác giả Nam Phái Tam Thúc trong một buổi nói chuyện đầu năm đã đùa rằng tuổi của anh phải lên đến ba con số.

Đạo mộ 8 đã kết thúc, Trương Khởi Linh tạm thời sống phía sau cửa Thanh Đồng, chờ đến năm 2015 sẽ gặp lại Ngô Tà trên đỉnh Trường Bạch.

Ngô Tà.

Tên gọi: Ngô Tà, nhân vật chính, người xưng “tôi” trong truyện. 

Biệt danh: Thiên Chân (Thiên Chân Vô Tà), cậu Ba.

Đặc điểm ngoại hình: tóc ngắn, tính cách ôn hòa nhã nhặn, có vẻ thư sinh nhưng không kém phần nam tính, đôi khi đeo kính “Nô bi ta” gọng đen.

Tính cách: miệng lưỡi lanh lợi, giao thiệp giỏi, có đầu óc con buôn, lạc quan, lúc nào cũng nghĩ theo hướng tốt nhất trước tiên (ngây thơ), có phần bị động, hiếu kì, khi bị ép buộc quá mức có thể trở nên vô cùng tàn nhẫn.

Kỹ năng: giỏi về phân tích kiến trúc, đọc và giám định cổ văn, giám định đồ cổ, phân tích vấn đề, may mắn đến không ngờ, máu cũng có tác dụng xua trùng đuổi bọ nhưng lúc linh lúc không, được Muộn Du Bình cứu.

Giới thiệu: 26 tuổi, là một anh chàng trạch nam đơn thuần chưa cầm tay con gái bao giờ. Ngô Tà tốt nghiệp ngành kiến trúc, là một con một sách thực thụ. Làm chủ một cửa hiệu đồ cổ gần viện Tây Linh ấn, Hàng Châu, có một kế toán tên Vương Minh. Sinh ra trong một gia đình theo nghề trộm mộ lâu đời cực kì hiển hách – nhà họ Ngô của Cẩu Ngũ Gia, người đứng hàng thứ năm trong “Lão cửu môn”. Đến đời cha của Ngô Tà thì bỏ nghề, nhưng vẫn còn chú Ba tiếp tục, cũng có chút thế lực. Là đứa cháu của nhà họ Ngô do con cả sinh ra, một “phú tam đại” tiêu chuẩn vô ưu vô lo. Thường tự xưng “tiểu gia” – “Ngô tiểu gia”

“phú tam đại”: tạm hiểu nôm na là “con ông cháu cha”, xuất phát từ cách nói “phú nhị đại” ý chỉ các thiếu gia công tử tiểu thư giàu có bên Trung Quốc nhờ bố mẹ làm ăn phát đạt.

Ban đầu chỉ là một người bình thường, đi trộm mộ cùng chú Ba vì tò mò, sau đó bị cuốn vào vô số bí ẩn nguy hiểm. Nhưng cũng nhờ đó mà gặp Trương Khởi Linh, thấy anh âm trầm không nói câu nào nên mới đặt cho anh biệt danh là “Muộn Du Bình”.

Cá tính khá ôn hòa nhưng lại có sự cẩn trọng của một thương nhân, là gà không hề có kinh nghiệm trong việc trộm mộ, thân thủ vô cùng bình thường. Khi gặp nguy hiểm trong mộ đều được người khác bảo vệ. Nhờ ăn Kỳ Lân kiệt nên máu cũng có khả năng khu trùng như Muộn Du Bình nhưng lúc được lúc không.

Ngô Tà nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt nhưng thực chất cậu chẳng hề bình thường. Bí ẩn của cậu ta không hề ít hơn Muộn Du Bình. Trong tập về “Tần Lĩnh thần thụ”, cậu ta đã mơ thấy chuyện xảy ra ở Tây Sa hai mươi năm trước, rồi lấy được một cuốn băng cũ, ghi hình mình đang bò bò trong một viện điều dưỡng, lại nhìn thấy nét bút của mình trong một phòng tài liệu ngầm đã bị niêm phong dưới lòng đất từ lâu. Mà dường như tất cả các nhân vật trong câu chuyện này đều đang giấu diếm cậu điều gì đó.  Có người nấp trong bóng tối dùng trăm phương ngàn kế để lôi cậu vào, lại có người dùng trăm phương ngàn kế để đảm bảo cậu không bị cuốn theo, cho dù gặp chuyện nguy hiểm cũng có thể biến nguy thành an, luôn ở vị trí được bảo vệ cao nhất, thân phận của Ngô Tà dường như không đơn giản như cậu ta nghĩ. (Tam Thúc trong một buổi nói chuyện đầu năm đã đùa rằng tuổi cậu ta phải lên đến bốn con số, nhân vật ngàn tuổi. Sau này Tam Thúc lại bảo lúc đấy mình uống rượu say nói lung tung).

Bình Tà vương đạo

1. Thể chất

Theo miêu tả trong truyện, Ngô Tà tiểu tam gia không quá khỏe mạnh, thân thủ bình thường, trong việc đổ đấu thì chỉ là một đứa “trẻ ranh” cần người khác bảo vệ; Tiểu Ca Trương Khởi Linh thì hoàn toàn ngược lại, xuất thân từ danh gia trộm mộ, trong mộ thì chém bánh tông, dưới biển thì giết Hải hầu tử trong nháy mắt, sau trận chiến ở nơi đấu giá thì danh tiếng càng lên cao, hai người họ ai mạnh ai yếu vừa nhìn là biết.

.

2. Khí chất

Tục ngữ đã nói: “Xem công thụ phải nhìn khí chất”, Muộn Du Bình dưới lòng đất chém giết bốn phía, khí thế sắc bén không thể làm ngơ, lên mặt đất cũng vẫn tỏa ra hào quang bức người. Ví như trong phần “Cung lung thạch ảnh”, Hoắc lão thái thái vốn là một trong số “Chín vị cao thủ lão thành đại danh đỉnh đỉnh” mà lại cam tâm quỳ gối trước anh, ngay cả Ngô Tà cũng phải thừa nhận: “Ngay sau khi lão thái thái quỳ xuống, dường như có một bàn tay đột ngột ghì xuống vai tôi, khiến đầu gối tôi run lên. Khó khăn lắm tôi mới nén được sự thôi thúc ép mình quỳ xuống theo.” –  Cung lung thạch ảnh chương 38: Kì lân gánh vác hết thảy;

Quay lại với Thiên Chân, chúng ta vẫn nói “nét chữ, nết người”, Thiên Chân cũng như kiểu chữ “Sấu kim thể” mà cậu hay dùng, thanh mảnh, mềm mại, một con người có tính cách ôn hòa, cẩn thận tỉ mỉ. So sánh hai người, công thụ quá rõ ràng.

 .

3. Phúc hắc

Ngô Tà được xưng là “tiểu gian thương”, tất nhiên là do cậu cũng có chút ít tâm cơ giảo hoạt. Tỉ như bóc lột sức lao động của kế toán Vương Minh, tỉ như dùng “Nước làm sáng da” (mà thực ra là nước bọt của cậu ta) lừa Bàn Tử một vố (xem Nộ hải tiềm sa chương 37 – Đường ngầm)… Nhưng so với Trương Khởi Linh thì chẳng qua chỉ là “múa rìu qua mắt thợ” mà thôi. Chỉ riêng trong “Nộ hải tiềm sa” khi Muộn Du Bình giả làm “Trương hói” xoay mấy người Ngô Tà như chong chóng, cũng có thể dễ dàng nhận ra tiềm lực thâm sâu của phúc hắc công, “Tiểu gian thương” mà đấu với “Vua điện ảnh Oscar” thì chỉ có nước ngoan ngoan bị công thôi.

.

4. Bảo vệ và được bảo vệ

Trương Khởi Linh từ đầu đến cuối đều xuất hiện dưới tư thế của người bảo vệ, những đoạn miêu tả Trương Khởi Linh cứu Ngô Tà rải như nấm sau mưa. Ví dụ, giữa trận “Hải đấu”, sau khi Ngô Tà bị Cấm bà tập kích thì thế này: “Giữa lúc hoảng loạn, Muộn Du Bình một tay túm lấy cổ áo tôi, lôi tôi về phía hắn” – Nộ hải tiềm sa chương 38: Cấm bà. Hay trong “Âm sơn cổ lâu” khi cứu Ngô Tà thoát hiểm thì Trương Khởi Linh “có phần hoảng hốt hiếm thấy”, đến khi biết Ngô Tà “không có việc gì thì tựa hồ thở phào nhẹ nhõm” – Âm sơn cổ lâu chương 9: Bố già Bàn Mã… Tất cả đều ám chỉ vai trò bảo vệ của anh. Bên cái hồ dưới đáy mỏ ngọc, một Trương Khởi Linh dù thương tích đầy mình vẫn nói với Ngô Tà rằng: “Tốt rồi, tôi không hại chết cậu.” Cho dù bị thương cũng muốn bảo vệ Ngô Tà, tình này không cần bàn cãi.

.

5. Sinh hoạt thường nhật

Ngô Tà trong suốt phần “Bút kí” đều thụ động chờ đợi Trương Khởi Linh xuất hiện, cho dù vẫn thường nghĩ “Cái tên Muộn Du Bình đáng chém nghìn đao đó, không biết bây giờ hắn đang làm gì nhỉ?” – Xả chiểu quỷ thành Chương 1: Tam Thúc tỉnh lại, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động đi tìm đối phương mà chỉ hứa một câu rằng: “Nếu như anh biến mất thì ít nhất sẽ có tôi nhận ra.” – Xà chiểu quỷ thành chương 18: Lời nhắn của Văn Cẩm. Trong “Âm sơn cổ lâu” lại vì kí ức của người kia mà bôn ba vất vả, toàn tâm toàn ý đứng trên lập trường của đối phương mà suy nghĩ, bản sắc “Vợ hiền” hiện lên quá rõ nét. Nếu Trương Khởi Linh trong sinh hoạt hàng ngày chẳng khác gì người bệnh nặng độ chín, thì ngược lại Ngô Tà không hề bài xích việc trong nhà, thậm chí còn có cảm khái “Thì ra làm chủ gia đình lại thú vị đến mức này.” – Cung lung thạch ảnh chương 40: Sống chung dưới một mái nhà, đúng là rất có thái độ tự giác của kẻ đi làm vợ người ta.

Nguồn: Baike Bình Tà

Mời tham khảo thêm bài phân tích tính đam mỹ trong Đạo mộ bút ký của bạn Rika Aki:”>

Đón xem kì sau: Tổng hợp hint Bình Tà trong Đạo mộ ~

Bình – Tà (P2)

TRÍCH DẪN TRONG NGUYÊN TÁC

1.

Muộn Du Bình nói: “Anh không thấy kỳ lạ sao? Sau khi đến nơi này, dường như tất cả chúng ta đều trở nên nóng nảy, ngay cả Ngô Tà cũng nổi giận.”

[Vân Đỉnh thiên cung (hạ) chương 7]

2.

Đi thêm được một lát, Bàn Tử đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “Cậu nói thật cho tôi biết, cậu với Tiểu Ca kia có quan hệ đặc biệt gì vậy?”

Tôi bị câu hỏi của Bàn Tử làm sặc cả nước, không biết trả lời như thế nào, sau mới nhận ra mình hiểu nhầm rồi, cậu ta hỏi một đằng, tôi lại tưởng một nẻo. (Fg *chớp* nghĩ gì thế anh ;))

[Vân Đỉnh thiên cung (hạ) chương 39]

3.

Trong đầu tôi đột nhiên nảy lên một ý nghĩ kỳ quái, chẳng lẽ đó là nhà của Tiểu Ca? Lẽ nào hắn biết mình không thể quay về được nữa nên mới nhờ người đem chìa khóa nhà gửi cho tôi? Coi như để lại tài sản cho tôi?

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 6]

4.

Đây là nơi nào? Chẳng lẽ đúng là một cái hầm ngầm? Muộn Du Bình bảo tôi sang đây để xem dưa cải hắn muối đã ngấm đến đâu rồi chắc?

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 9]

5.

Đúng lúc đó, bên cạnh bỗng có thứ gì nhúc nhích, thần kinh của tôi đã đến mức cực hạn, suýt bị hù chết. Vừa định cử động, chợt có một bàn tay vươn ra, miệng tôi lập tức bị bịt kín, cơ thể cũng bị kẹp chặt không thể động đậy. Tôi cố gắng dùng sức vùng vẫy mấy cái nhưng thứ đang giữ lấy tôi quá mạnh, làm tôi không nhúc nhích được chút nào, đồng thời lại nghe bên tai có người nhẹ giọng quát: “Yên nào!”

Tôi vừa nghe tức khắc giật mình, không giãy dụa nữa, lòng rối như tơ vò.

Tuy chỉ nói có vài chữ, nhưng tôi đã nhận ra ngay người kia là ai.

Giọng nói ấy chính là của Muộn Du Bình.

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 43]

6.

Nhưng sự thật là hắn đang bịt miệng tôi, trong bóng tối, tôi muốn rên cũng rên không nổi, muốn cựa cũng cựa không xong, hơn nữa lại có cảm giác khí lực của hắn không chút lơi lỏng. Rõ ràng hắn không định buông ra mà cứ tiếp tục ôm ghì lấy tôi như vậy. Tôi đương nhiên không thoải mái tí nào, nhưng vừa cố sức giãy ra một cái thì hắn lại càng đè chặt hơn, làm tôi suýt nghẹt thở. (SM, SM, SM *gào rú man dại*)

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 44]

7.

Chiếc xe kia căn bản không có ý định chờ tôi, cửa xe dường như sắp đóng lại đến nơi nhưng không ngờ lại có ai đó cản giữa chừng, nhờ vậy tôi mới miễn cưỡng nhảy lên được.

Hắc Nhãn Kính cười khan hai tiếng, dựa vào cái đệm nỉ, ngồi đó châm thuốc rồi nhìn Muộn Du Bình nói: “Anh đây là tự chuốc lấy phiền phức đấy nhé. Lúc nãy không cho cậu ta lên xe có phải xong rồi không? Bây giờ anh bảo phải làm thế nào đây?”

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 15]

8.

Im lặng hồi lâu, Muộn Du Bình uống một ngụm trà Tô Du đã nguội ngắt, rồi chợt nói với tôi: “Ngô Tà, cậu đi theo làm gì? Đúng ra cậu không nên để mình bị cuốn vào, chú Ba của cậu đã vì cậu mà làm không biết bao nhiêu việc, cái vũng lầy này cậu không bước qua được đâu.”

Tôi bỗng nhiên lặng đi một chút, vô thức đếm đếm một hồi, bốn mươi mốt chữ, hắn mà lại nói một câu dài đến như vậy, quả là hiếm có. Tôi nhìn vẻ mặt của hắn, nhìn hoài nhìn mãi cũng không thấy được gì thêm.

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 18]

9.

Hắn tiếp tục nói: “Tôi là một người không có cả quá khứ lẫn tương lai, tôi làm tất cả mọi chuyện cần làm là vì muốn tìm cho ra mối liên hệ giữa tôi với thế giới này, tôi từ đâu tới đây, tôi vì sao lại ở nơi này?”, hắn nhìn tay mình, thản nhiên nói, “Cậu có thể tưởng tượng, nếu trên thế giới này có một người giống như tôi đột ngột biến mất, sẽ không có ai phát hiện, giống như ta chưa từng tồn tại trên thế giới này, một chút dấu vết cũng không lưu lại phải không? Nhiều khi tôi nhìn vào gương vẫn thường hoài nghi chính mình có thật sự tồn tại hay không, hay chỉ là một ảo ảnh mang dáng vẻ con người.”

Tôi nói không nên lời, suy nghĩ một lát mới đáp lại: “Anh đừng có nói khoa trương như vậy, nếu anh biến mất, ít nhất còn có tôi phát hiện ra.”

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 18]

10.

Tôi lần mò qua giữ anh ta lại, không cho anh ta cử động, anh ta liền tránh xa tôi một chút nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ca bị cắn, tôi phải lập tức đi cứu cậu ta, cậu đợi ở đây ngàn vạn lần đừng có cử động, khi nào gặp lại nói sau!”

Tôi nghe xong trong đầu tựa như có một tiếng nổ lớn, thầm nhủ không thể nào, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Bàn Tử đã bước ra ngoài. Toàn thân tôi cứng đờ tại chỗ, cảm thấy trời đất dường như đảo lộn.

[Xà Chiểu quỷ thành (hạ) chương 23]

11.

Tinh thần vừa sực tỉnh, bấy giờ chúng tôi mới nghe được thanh âm Bàn Tử truyền lại từ đằng xa, mắng: “Hai người khanh khanh ta ta làm gì ở đó? Có biết tôi đây kêu hết mấy lần rồi không? Các người rốt cuộc có muốn ăn cơm hay không hả?”

[Xà Chiểu quỷ thành (hạ) chương 27]

12.

Muộn Du Bình nằm ở đó, Bàn Tử tiêm cho hắn ít thuốc an thần, lát sau hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tôi nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bã, khó chịu muốn chết.

[Mê Hải quy sào chương 17]

13.

Chỉ thấy một ánh đèn pin rọi tới chỗ đó, chúng tôi nhìn theo, thấy Muộn Du Bình trong dáng vẻ hoảng hốt hiếm có. Hắn thấy tôi không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, kế bên hắn là ông lão.

[Âm sơn cổ lâu, chương 9]

14.

Cảm giác không thể suy nghĩ thấu đáo trong lòng càng lúc càng nặng nề, vừa nghĩ đến Muộn Du Bình, trong lòng liền hạ quyết tâm. Không phải đã nhận lời giúp hắn sao? Nếu hắn biến thành ma nước, cùng lắm tôi chết đi cũng thành ma nước như hắn, nhóm ba con ma nước ở với nhau cũng sẽ không đến nỗi quá cô đơn. Nếu không nhờ hắn cứu tôi mấy lần thì tôi đã chết từ lâu rồi, bây giờ vì hắn mà mạo hiểm một chút, sao lại không được? Mạng của tôi đáng giá đến vậy sao? (Này là hẹn ước sao ;)) cơ mà hai con thôi, hai con thôi >”<~)

[Âm Sơn cổ lâu chương 33]

15.

Vừa định nói gì đó, đột nhiên trong khe nứt truyền ra một thanh âm như tiếng trẻ con, sắc lạnh vô cùng. Đồng thời, một đôi tay nhỏ xíu vươn ra chụp mạnh lấy cổ tôi.

Tốc độ quá nhanh, không ai phản ứng kịp, tôi bị kéo về phía khe nứt, người đập mạnh vào vách đá.

Muộn Du Bình phản ứng còn nhanh hơn Phan Tử, lập tức lao sang chụp lấy tôi, một tay vung dao găm đâm vào khe nứt, đâm thăng vào cổ tay của đôi qay kia, đâm đến cái thứ ba thứ đó mới chịu buông tay.

[Âm Sơn cổ lâu chương 47]

16.

Hắn khẽ dựa vào thạch bích sau lưng, thản nhiên nói: “Tôi với anh ta không đi được nữa.”

“Anh lại mơ mơ màng màng nói bậy cái gì thế hả?”, tôi mắng.

Hắn bỗng nhiên nhìn tôi cười cười: “May mà tôi không hại chết cậu…”

Tôi sững sờ. Người hắn run lên, phun ra một ngụm lớn  máu tươi.

“Anh…”, đầu óc tôi ông một tiếng.

Hắn vẫn nhìn tôi cười, đầu dần dần hạ xuống. Hắn ngồi ở đó giống như là đang nghỉ ngơi. Nhưng, bốn phía lại hoàn toàn yên tĩnh.

[Âm Sơn cổ lâu chương 49]

17.

Đang suy nghĩ bây giờ nên làm gì, bỗng nhiên Muộn Du Bình từ phía sau bóp nhẹ lên vai tôi.

Cũng vừa đúng lúc, tôi thoải mái rụt cổ lại, thầm nói tên này còn có lương tâm phát hiện mà giúp tôi mát xa, chợt nghe hắn nhẹ giọng nói: “Cậu nhìn xem.”

[Âm Sơn cổ lâu chương 55]

18.

Muộn Du Bình không trả lời cô, ngược lại quay sang nói với tôi: “Đưa tôi về nhà!”, nói rồi đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại. (chẹp, chỉ thiếu “của hai chúng ta” nữa là trọn ý ;))

[Cung Lung Thạch Ảnh chương 15]

19.

Muộn Du Bình vẫn không tỉnh lại. Tôi cõng hắn lên lưng, cột chặt vào trên người.

[Đại Kết Cục (hạ) chương 4]

20.

“Dậy đi, về đến nhà rồi!”, tôi vỗ vỗ mặt hắn.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất buồn cười. Tôi quay sang Bàn Tử, cười toe toét: “Anh nhìn Tiểu Ca xem!”

[Đại Kết Cục (hạ) chương 3]

21.

Rất thích thuyền nghĩa là sao? Là nhãn hiệu máy tính nào à? Tôi liền nói: “Được rồi, ngoan, chúng tôi đi ra ngoài sẽ mua cho anh…”

[Đại Kết Cục (hạ) chương 10]

22.

Lúc tôi đã gần như tuyệt vọng, chợt nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, kế đó, tôi không ngừng vùng vẫy, rồi cả người bị kéo ra khói hố tuyết. Tôi há miệng thở dốc, chỉ thấy Muộn Du Bình đang túm cổ áo tôi, gắng sức kéo tôi ra khỏi đống tuyết.

Mắt tôi vẫn bị phủ lên một mảng màu hồng, tương đối mơ hồ. Tôi nhìn hắn, không phải là hắn vẫn luôn quanh quẩn gần đây chứ. Tôi hỏi: “Sao anh quay lại đây?”

Hắn nhìn tôi, lại nhìn đỉnh vách núi rồi nói với tôi: “Tôi nghe thấy tiếng cậu kêu cứu.”

[Đại Kết Cục (hạ) chương 28]

23.

Muộn Du Bình vì cứu tôi mà bị gãy xương cổ tay, tôi hiện giờ không có quá nhiều lựa chọn.

Nếu tôi không thể cùng hắn trở ra thì chỉ có thể cùng hắn đi vào trong đó, đi mãi đi mãi cho đến khi nào hắn đánh ngất tôi mới thôi. Nếu không việc này thật không biết giải quyết thế nào.

[Đại Kết Cục (hạ) chương 28]

24.

“Chuyện này tùy ý anh thôi. Nếu anh thực sự đánh ngất tôi, tôi cũng chẳng có gì để nói, nhưng tôi muốn anh biết một điều, nếu anh cần một người cùng anh đi đến cuối đường, tôi sẽ không từ chối.”, tôi nói, “Tôi muốn đi cùng anh, đây là điều tôi tự mình quyết định, vậy nên anh đừng có nhiều lời.”

[Đại Kết Cục (hạ) chương 28]

25.

Tôi nhận lấy quỷ ấn, hắn tiếp lời: “Mười năm sau, nếu còn nhớ đến tôi, cậu có thể mang theo vật này đến trước cửa Thanh Đồng, cửa sẽ tự động mở ra. Sau cánh cửa đó, cậu sẽ gặp lại tôi.” (Hẹn ước 10 năm là đây ^^~)

[Đại Kết Cục (hạ) chương 29]

26.

Muộn Du Bình gật gật đầu, tôi liền hỏi hắn: “Chuyện này có gì đó không đúng, theo lời ước hẹn thì bây giờ đúng ra phải đến lượt ai?”

“Cậu”, Muộn Du Bình đáp.

[Đại Kết Cục (hạ) chương 29]

27.

“Vậy là anh…”, tôi rất ít khi cùng hắn trò chuyện nghiêm túc như vậy nên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đành phải theo hắn câu được câu chăng mà hỏi.

“Tôi tới từ biệt cậu”, hắn nói, “Sau khi mọi chuyện đã kết thúc, tôi chợt nhận ra cậu chính là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này.”

[Đại Kết Cục (hạ) chương 25]

(Ahhhhhhh, quyển 8 hạ đúng là cái ổ hint cực bự mà ~)

TRÍCH ĐOẠN ĐỒNG NHÂN

Mọi việc đều thành dĩ vãng (编辑本段)

Tác giả: Tiểu Đoạn Tử (小段子)

Giữa tiết trời mùa hè, nhiệt độ không khí Hàng Châu vẫn cao như mọi năm. Hoa sen nở rộ thành từng đám giữa Tây Hồ, từng đóa hoa mềm mại khẽ rung động, khung cảnh tươi đẹp như mang đến một tia gió mát lành trong ngày hè nóng bức.

Một thanh niên rảo bước ven bờ hồ sen, dường như không hề có chút hứng thú nào với cảnh đẹp xung quanh. Cậu ta vừa vội vàng bước đi, vừa liên tục nhìn đồng hồ trên tay, hướng thẳng đến khu chợ gần đó.

“Tiểu Tà, lại ra mua hoa quả à?”

Vừa vào chợ, ông chủ hàng hoa quả liền đon đả chào mời cậu.

“Dạ vâng”, chàng thành niên – Ngô Tà đáp lời: “Cho cháu một cân dưa hấu, hai cân táo.”

“Vẫn là táo với dưa hấu à? Đây cháu.” Ông chủ quầy nhanh tay chọn những quả tốt cho Ngô Tà, “Hai mươi ba đồng, thôi cháu đưa hai mươi đi”.

Ngô Tà sửng sốt: “Vậy sao được, mua nhiều trả nhiều, mua ít trả ít, chú đã bớt cho cháu nhiều lần như vậy rồi, lần này bớt nữa không được đâu”, Ngô Tà nói rồi lấy tiền đưa cho ông chủ.

Ông chủ từ chối vài lần không được đành phải nhận, “Ai, cái thằng nhóc này sao lại cứ bướng bỉnh như vậy… Đúng rồi, Tiểu Tà, bạn cháu đã tỉnh lại chưa?”

Ngô Tà đang chỉnh lại mấy cái túi, khựng lại một chút, ngẩng đầu trả lời: “… Vẫn… Vẫn chưa.”

Ông chủ thở dài: “Cũng đã hơn nửa năm rồi, mỗi ngày đều phải chăm sóc cậu ta, cũng thật khổ cho cháu.”

Ánh mắt Ngô Tà thoáng ngẩn ngơ, lại lắc đầu cười nói: “Sao lại khổ ạ? Cũng chỉ mới nửa năm. Những chuyện cháu nợ anh ấy chỉ sợ cả đời cũng không trả hết được…”

Cậu lại nhìn đồng hồ, nói với ông chủ: “Cảm ơn chú, cũng không còn sớm nữa, cháu phải về đây”, nói rồi xoay người rời khỏi.

Ông chủ thoáng nhìn vào trong quán, lại thấy Ngô Tà định đi, vội vàng kêu lên: “Tiểu Tà, chờ một chút!”. Ông chạy vào trong quán lấy ra vài thứ: “Con gái chú học cắm hoa còn dư lại, ông già như chú cũng chẳng dùng tới mấy cái này, tặng cho cháu vậy.”, nói xong dúi mấy thứ kia vào lòng Ngô Tà.

Ngô Tà cúi đầu nhìn chỉ thấy một mảng màu rực rỡ trước ngực mình, một bó hoa Hướng Dương to thật to ánh sắc vàng rạng rỡ dưới những tia nắng mặt trời, làm sáng bừng cả gương mặt nhợt nhạt của cậu.

“Bạn cháu chẳng phải vẫn còn nằm trong bệnh viện sao, cháu lại thường tới mua hàng cho chú, thôi thì cái này coi như là quà tạ lễ, cũng để tặng cho bạn cháu, chúc cậu ấy mau chóng tỉnh lại.”

Ông chủ cười híp mắt nói tiếp: “Được rồi, mau quay về bệnh viện đi.” Rồi ông khẽ đẩy Ngô Tà lúc ấy còn đang đứng ngây người.

Ngô Tà như vừa giật mình tỉnh mộng, vội vã xách túi hoa quả rời khỏi sạp hàng.

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bíẩn