Q3 - C13: Bút ký mười một ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ được vớt lên quả thật là một cái túi mang phong cách như trước những năm 60 - 70. Có thể là trôi xuống từ thượng du của con sông ngầm nào đấy rơi xuống, khi đến đây thì bị mắc kẹt vào góc tường...
Điều này không chứng minh được rằng, liệu có ai đó đã sớm tới đây chưa...
Mạch nước ngầm nối liền các nẻo. Nếu chiếc túi bị rơi từ hồ nước hoặc con sông nhỏ nào đấy, thì rất có khả năng đã bị trôi đến đây.
Chiếc túi vuông có 2 móc khoá đồng. Lý Thiết Thành cắn đèn pin mở ra...
Trong túi có cất một con dao và túi chống thấm. Trong túi chống thấm lại đựng một quyển bút ký nhỏ. Ngoài ra, tại vách giữa phát hiện hai khối bánh quy khô...
Cạnh bìa của quyển bút ký bị ẩm ướt, có lẽ là do bị dính trong lúc lấy ra... Lý Thiết Thành tiện tay mở sổ. Tôi cũng thò đầu lại gần, dùng đèn pin chiếu sáng...
Trang thứ nhất, không viết ngày...
"Tôi và chú đẹp trai cùng đến Hồ Nam, Vĩnh Châu. Lần này có cảm giác sẽ ra kiện hàng lớn! Thôn dân ở đây không chú ý tới chúng tôi. Chú đẹp trai đã trả 20 đồng tiền để mua bao gạo của bọn họ. Ước gì ở đây có quán cơm, sẽ ra ngoài uống vài ly với chú."
Phía dưới bỏ trống khoảng chừng 2 hàng, là lại viết chi chít chữ.
"Tôi nói, hay là buổi tối mình lái xe tới chở tượng đá đi? Nghe nói đám nhà giàu Hồng Kông thường thích trưng bày những bức tượng cổ này trong sân sau lắm. Nhưng chú đẹp trai lại không đồng ý, tôi chỉ có thể nghe theo."
"Có tin chấn động! Tình huống mới, có khả năng xuất hiện thủy động! Không nói nhiều nữa, phải mau chóng xách bình xuống nước thôi. Tôi biết ngay mà, ở đây chắc chắn có vấn đề!"
"Chúng tôi xuống đó, ngày đầu tiên không phát hiện ra điều gì, chỉ toàn là hang động đá vôi tự nhiên. Kỳ quái thật, chẳng lẽ lần này mình cảm giác sai sao? Nặng quá, đùi bị cục đá làm xước rồi!"
"Ngày thứ 3, tôi có cảm giác nơi đây không đơn giản chỉ là hang động đá vôi tự nhiên. Chú đẹp trai nhặt được một bình hồ lô nhỏ làm bằng đồng thau, bên trong còn đựng đan dược. Chú đẹp trai nói đây là bình đựng đan dược tùy thân của các đạo sĩ thời đầu nhà Thanh."
Trang này viết đến đây là hết, Lý Thiết Thành lại lật sang bên...
"Ngày thứ tư, tôi có cảm giác không ổn. Vết thương trên bắp đùi đã chảy mủ vàng. Tổ sư gia phù hộ, xin đừng để con nhiễm bệnh. Cơ thể tạm thời còn chưa phát sốt, đáng tiếc là đồ ăn không còn nhiều, phải sử dụng tiết kiệm."
"Ngày thứ năm, tôi có cảm giác mình tiêu rồi! Đầu hơi nhức, bụng đói cồn cào. Sao dưới sông không có con cá nào vậy? Có một chuyện rất kỳ quái nhưng tôi không dám nói với chú đẹp trai. Buổi tối lúc tôi rửa mặt, đột nhiên trông thấy có mặt người... Không, phải nói là mặt của xác khô, mặc áo quan thời nhà Thanh, cứ như lũ cương thi trên phim điện ảnh. Tôi nghĩ, chắc do mình bị sốt nên mới xuất hiện ảo giác. Anh đây cũng xem như đã trải qua mưa to gió lớn, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu!"
"Ngày thứ 6, chân tôi đau tới mức không nhúc nhích nổi. Chú đẹp trai cõng tôi chuẩn bị trở về, bỗng nhiên lại phát hiện có bình đan dược bằng đồng đã bị vỡ. Tiền công đã chẳng đủ, lại còn phải chịu tội lớn như vậy, xem ra cảm giác lần này của tôi thật sự sai rồi!"
"Ngày thứ 7, ông trời ơi! Cuối cùng cũng tìm được cửa hang có chữ viết rồi!"
Xem đến đây, Lý Thiết Thành hơi thở căng thẳng, cai đầu cũng nhíu mày.
Không biết vì nguyên nhân gì mà đoạn này viết vô cùng qua loa.
"Ngày thứ 8, chú đẹp trai nói đi múc nước. Tôi đợi rất lâu mà vẫn không thấy trở về. Ông ấy bỏ rơi tôi rồi... Haiz, tội nghiệp vợ tôi, đành phải nhờ người khác chăm sóc. Đèn pin cũng sắp tắt rồi! Có ai không? Tới nói chuyện với tôi đi..."
"Ngày thứ 9, không động đậy nổi... Khát quá... Đói quá..."
"Ngày thứ 10. Suỵt, ở đây có quỷ! Tôi hình như đã thấy, thật sự là có quỷ đó! Chú đẹp trai đã biến thành quỷ, mất hết 2 cánh tay. Tôi không dám hé răng."
Tiếp đến, trong bút ký chỉ xuất hiện một chữ, lại còn không phải viết bằng bút xanh!
Chữ rất lớn, viết bằng máu người. Kết thúc, chữ viết đã biến thành màu đỏ sậm.
Tôi cố gắng hình dung xem nhưng vẫn không nhận ra đó là chữ gì. Tựa như đứa trẻ con tùy tiện bôi quẹt, dùng ngón tay dính máu để vẽ lung tung.
Lý Thiết Thành lại lật tiếp nhưng những tờ sau đều là giấy trắng.
Đậu Nha Tử nuốt nước miếng, nói: "Này... Cái này là do ai viết? Ông già họ Điền sao? Ổng xuống đây 11 ngày rồi à? Đâu có phải?"
Tôi nhíu mày cũng nghĩ không ra, chỉ thầm đoán 2 người này thuộc dân trộm mộ bên phía nam phái. Trong quyển bút ký không nghe nhắc đến tên thật, chỉ biết 1 người được kêu là chú đẹp trai, còn người kia thì "Tôi có cảm giác..." Nên tôi đã đặt biệt danh cho anh ta là "Anh cảm giác!"
Thành viên của nam phái thật sự rất đông. Đặc biệt là dân Quảng Đông có thói quen ghi chép sổ sách, giống như tôi đã nhìn thấy người Triều Sán ở trên sa mạc có một quyển bút ký nhỏ, chuyên ghi lại thu nhập chi tiêu.

Về phần ông "Chú đẹp trai" thì... Tôi nhớ, hình như không phải chỉ có người Quảng Đông mới gọi người khác là đẹp trai sao? Còn mắng người thì gọi là nắm tóc!

(Tiếng địa phương:    靓仔: tịnh tử - đẹp trai;    叼毛: điêu lông - nắm tóc)

Cai đầu đặt vấn đề rồi quay sang hỏi: "Sư đệ, anh Vương (Vương Quân Hoa) cũng thường xuyên tiếp xúc với người bên nam phái. Cậu nói anh ta mất tích ở huyện Đạo vào 2 tháng trước, liệu có phải là đây không?"

"Tôi không chắc." Tiết sư thúc lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói tới người nào được kêu là chú đẹp trai."

"Ừ..."

"Không đi nữa!" Cai đầu bảo chúng tôi: ""Kiểm kê lại đồ vật, nếu như không đủ thì đợi trời sáng sẽ về bổ sung thêm, không cần đi tiếp nữa."

"Coi rồi cai đầu, chúng ta mang theo đủ cho 2 ngày." Đậu Nha Tử báo: "Lúc ở nhà đâu có ngờ phải cần nhiều đến thế!"

Địa hình phía trước rất phức tạp, bóng tối âm u, đèn pin cũng không chiếu được quá xa. Cai đầu quan sát rồi phất tay nói: "Về đã, mai lại xuống."

Lý Thiết Thành nhíu mày: "Vương cai đầu, đồ ăn vẫn đủ cho 2 ngày mà, chúng ta sử dụng tiết kiệm thì cũng kéo được khoảng 7 ngày. Chỏ vừa mới xuống đây! Tôi là do anh Tiết kêu tới, anh đừng trách tôi ăn nói khó nghe, nhưng mà lá gan của anh cũng nhỏ thật đấy!"

"Hử..." Nghe vậy, nụ cười của cai đầu biến mất, ông nghiêm mặt nói: "Chính bởi vì tôi cẩn thận nên Vương Hiển Sinh này mới sống sót tới ngày hôm nay. Anh Lý, nếu anh không muốn nghe tôi thì cứ xin mời." Dứt lời, ông hất đầu ra trước.

Có thể là vì quá nóng lòng muốn tìm kiếm người tên Vương Quân Hoa kia nên Tiết sư thúc lập tức khuyên nhủ: "Hiển Sinh à, tôi cảm thấy tiết kiệm cũng đủ dùng mà."

Cai đầu nhíu mày nhìn Tiết sư thúc: "Sư đệ, cậu phải hiểu rõ được chuyện này! Tôi tới đây là để giúp cậu, nhưng với điều kiện tiên quyết là cậu phải nghe theo tôi, có đồng ý không?"

"Uầy... Ha ha, anh vẫn chẳng thay đổi gì cả! Thôi được rồi, tôi nghe anh. Anh nói cái gì thì cứ làm như thế đó." Tiết sư thúc cúi đầu nhận sai.

Chúng tôi bắt đầu trở về theo đường cũ. Đậu Nha Tử đeo túi xách có nhốt con vịt lại... Nó cũng ít cựa quậy lung tung. 

Lúc trên đường về, con vịt ló đầu ra khỏi bọc, hai hạt đậu đen cứ nhìn chằm chằm phía sau lưng. Tôi quay đầu nhìn, nơi đó không có gì cả, cũng không biết là nó đang nhìn ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro