Q3 - C12: Không gian đá vôi rộng rãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ ban ngày ở huyện Đạo sẽ rơi vào khoảng bảy độ ở tháng giêng, còn ban đêm thì chỉ chừng 3 hoặc 4 độ nên không thể đóng băng mặt hồ.

Những người chuyên môn đào thủy động bên phía nam phái gần như đều trang bị sẵn cho mình một bộ đồ dưỡng khí riêng. Rất nhiều trang bị lặn cao cấp đều là tuồn về từ nước ngoài, đợi đến tay bọn họ thì đã là hàng nước ba, nước tư...

Trong số chúng tôi, chỉ có bộ của Tiết sư thúc là hàng cao cấp. Giữa lớp vải ngoài cùng và da người sẽ được giữ một khoảng trống mỏng. Sau khi xuống nước, khoảng trống sẽ nhanh chóng được lấp đầy bằng cách để nước tràn vào lớp không gian này, mục đích là giữ ấm cho cơ thể, vô cùng thích hợp để dùng trong mùa đông hoặc dành cho những người thường xuyên lặn xuống nước.

Nếu người nam phái muốn mua loại hàng này khi thì vào cửa tiệm sẽ la to: "Ê, anh trai! Có hàng của Bosideng không? Lấy cái nào vừa người đi!"

Từ sau vụ án trộm mộ "Bạc chìm ở Giang khẩu" vào năm 2011, thương hiệu quần áo Bosideng bỗng nhiên trở nên nổi tiếng! 

Ban đầu, nhóm người này rất nghèo nên không mua nổi loại quần áo này. Về sau, khi lần đầu tiên bọn họ mò được hàng, bán hơn mười mấy vạn thì lập tức đổi qua sử dụng nó. Từ năm 2011 đến cuối năm 2014, hàng ngày bọn họ đều ngâm mình dưới nước bảy tiếng, thay đổi bình dưỡng khí liên tục, mò ra không biết bao nhiêu là hàng ngon... Sau này, chỉ vì mua bán món đồ có đẳng cấp quá cao là "Ấn hổ Đại Kim" mà toàn đội bị tiêu diệt.

Những thứ đã bị tuồn ra mấy năm nay khẳng định không thể thu hồi về. Tôi đã từng tận mắt trông thấy một thỏi bạc nguyên bảo nặng năm mươi lượng, Trường Sa phủ Thiên Khải năm thứ nhất, chắc chắn là được vớt từ dưới dòng sông đen kia...

Sau khi xuống nước, tôi bám theo Tiểu Huyên lặn xuống phía hạ du. Trong đoàn, tôi là người bơi chậm nhất. Lúc sắp bị bỏ rớt lại phía sau, Tiểu Huyên bỗng nhiên quay đầu lại nhìn rồi chỉ vào người mình, ra dấu kêu tôi nắm chặt.

Mặt nạ Oxy thổi khí ùng ục, sau khi bắt lấy Tiểu Huyên thì tốc độ của tôi tăng nhanh không ít. Những ánh đèn chiếu xạ khắp lòng sông, đám cá nhỏ lắc lư bơi qua người, chỉ có Đậu Nha Tử là phồng má bơi nhanh nhất.

Gần tới đáy hồ sẽ thấy khắp nơi đều là bùn, rong rêu thối rữa ẩn hiện giữa lòng sông. Đậu Nha Tử nhổ vài cọng rong rêu, làm lộ ra miệng hố hình bầu dục dài hơn 1m, cao hơn nửa thước. (~1m6)

Nhìn theo hướng nước chảy, có thể đoán hố đen này là thông suốt, nhưng thông đến đâu thì không ai biết.

Cai đầu bơi tới, vỗ vào vai Đậu Nha Tử. Anh chàng khép hờ mắt, ra dấu OK, khẳng định bản thân không sao.

Con vịt thoải mái bơi lội trong nước tựa như chốn không người. Cai đầu túm dây thừng kéo nó lại, rồi chỉ vào trong cửa hang, cú đầu nó.

Con vịt lập tức khép cánh lao thẳng vào trong với tốc độ cực nhanh. Dây thừng trong tay Đậu Nha Tử nháy mắt xả ra hơn mười mấy mét, còn đang có xu hướng tăng thêm...

Đợi hơn nửa phút sau thì dây thừng không xả ra nữa, cai đầu mới kéo nó về. Rất nhanh, con vịt lại xuất hiện, lắc lư trước mặt chúng tôi, nghiêng đầu quạt cánh.

Cai đầu ra dấu, biểu hiện không thành vấn đề!

Đậu Nha Tử nhún chân, vịn vào mép hố bơi vào trong. Con vịt ở phía trước dẫn đường, những người khác bám sát theo sau.

Sau khi bơi được vài mét, tôi bỗng có cảm giác nhiệt độ hạ thấp xuống. Vốn theo lẽ thường, dưới đáy hồ phải có nhiệt độ cao hơn mặt hồ chứ! Điều này thật bất thường, tôi không rõ liệu đây có phải là do mạch nước ngầm dưới lòng đất gây nên không?

Trước tiên là lặn xuống rồi bơi... Dọc theo con đường, có thể bắt gặp vô số thạch nhũ. Lúc tới đáy, không gian bắt đầu thu hẹp lại, một lỗ hổng tự nhiên xuất hiện ở phía trước. 

Sau khi chui qua đó, diện tích đã mở rộng hơn nhiều. Đến đây, Đậu Nha Tử đột nhiên đỏ mặt, nhanh chóng bắt đầu đạp nước ngoi lên.

"Phù... Phù..."

Cả bọn lần lượt ngoi lên...

Đậu Nha Tử lau mặt, thở từng ngụm khí to.

Cả đám chỉnh đèn rồi nhìn xung quanh... Hiện tại, chúng tôi đang ở trong một dòng sông ngầm, hai bên bờ rất hẹp, độ rộng còn chưa đến 1m.

"Hộc... Hộc..."

"Thấy... Thấy không? Lần trước tôi bơi đến chỗ này nè!" Đậu Nha Tử lớn tiếng chỉ vào bờ.

Chúng tôi leo lên bờ cởi mặt nạ, cai đầu soi đèn pin xem xét xung quanh: "Chất đá ở đây cũng giống trong động Âm dương. Anh Điền quả đoán không sai, lý do hồ nước này quanh năm không cạn là do có thông với mạch nước ngầm."

"Hắt xì!"

"Ai da, lạnh chết tôi rồi! Mau đưa cái gì cho tôi lau đi!" Đậu Nha Tử xuýt xoa lau người, thay quần áo. Con vịt cũng đứng đó vỗ cánh vẩy nước.

"Sư đệ, cậu thấy sao?" Cai đầu hỏi Tiết sư thúc.

Tiết sư thúc đánh giá xung quanh, nhíu mày nói: "Không bắt gặp dấu vết mở đường nhân tạo. Tôi từng trải qua kiểu động ngầm này ở Quý Châu, bình thường đều sẽ là càng đi càng hẹp, đến cuối cùng thì tắt đường."

Lý Thiết Thành nói: "Tôi thấy mấy tảng đá xung quanh đây cũng giống với động Hoàng Long."

Tôi hỏi anh ta, động Hoàng Long ở đâu? Lý Thiết Thành đáp nơi đó là chỗ du lịch, mùa đông thường không có ai đi.

"Ừm..." Cai đầu đồng ý nói: "Tôi đoán, chỗ chúng ta đang đứng hẳn phải cách sườn núi của Quỷ Tể Lĩnh khoảng chừng từ 300 ~ 500 mét theo đường thẳng. Mất bao nhiêu công sức xuống đây rồi, chúng ta tham quan thử đi."

"Hẹp đấy, xếp hàng, cẩn thận coi chừng trượt té." Cai đầu dặn dò mọi người.

Lý Thiết Thành nhét con vịt vào bao rồi cùng Đậu Nha Tử đi phía trước, Tiểu Huyên và cai đầu đi ở giữa, còn tôi và Ngư ca đi cuối cùng.

Lối đi này không thể xem như là đường, bởi vì có những chỗ địa hình trông như sườn dốc bị nước sông mài mòn dần trở nên bóng loáng. Chúng tôi vịn chặt vách đá, cất từng bước cẩn thận.

"Đẹp thật..." Tiểu Huyên bám vào vách đá đi về phía trước khoảng 100 mét, nhìn mặt nước thanh tịnh mà cảm thán buông lời...

Đây cũng là lần đầu tiên tôi được trông thấy loại nước trong suốt đến thế! Dưới đáy sông không có cá, ánh đèn soi trên mặt nước sẽ phản chiếu ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, tựa như tấm gương...
"Từ từ đã..."
Cuối sông là một sườn dốc to bóng loáng. Lúc này thật ra, tôi đã có chút nhụt chí. Tôi cứ tưởng sau khi xuống đây thì sẽ nhìn thấy gạch xanh hầm mộ gì đó, nào ngờ lại chẳng có gì. Xung quanh chỉ toàn là khung cảnh đất mẹ thiên nhiên...
"Hở? Này mẹ nó, là ai ăn?"
Đậu Nha Tử nhặt được vỏ mì ăn liền gia đình tiểu khang.
Cai đầu nhìn thấy vậy, nhíu mày lẩm bẩm: "Họ Điền này? Rốt cuộc anh đang tìm cái gì..."
Đi ở đây phải cực kỳ cẩn thận, hơn nữa còn rất hao phí thể lực. Sườn dốc này bóng loáng nên không dễ bò, Ngư ca trèo qua trước rồi lần lượt kéo chúng tôi. Lúc đến phiên Tiểu Huyên, chỉ bởi vì cánh tay cô ấy ngắn nên cuối cùng vẫn là do tôi cõng qua...
"Hiển Sinh, có lẽ nơi này không liên quan đến đám tượng đá ở Quỷ Tể Lĩnh đâu. Trông cứ như mấy chỗ địa hình đá vôi quen thuộc ở Hồ Nam vậy!"
Cai đầu chưa kịp đáp lời, đã nghe được tiếng Lý Thiết Thành la to: "Mau tới đây xem! Có phát hiện!"
"Hình như là... Tôi không thấy rõ lắm, hình như là ba lô có phải không?"
"Ba lô... hay đá dưới nước?"
Tôi cũng không thể xác định. Trông thứ này ngay ngắn gọn gàng, còn có 2 quai dây, cứ như là một chiếc ba lô vuông.
Đậu Nha Tử nói muốn xuống vớt thử, nhưng Lý Thiết Thành lại bảo chỉ có cậu không mặc đồ lặn, để đó cho tôi đi...
Nước không sâu nên cũng không cần bình dưỡng khí, Lý Thiết Thành nín thở nhảy xuống dòng sông.
Chúng tôi đứng đó nhìn anh ta quạt tay, bơi đến gần mục tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro