Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor Tiêu

Nhiệt độ dần lên cao.

Tôi đã cai thuốc lá được một thời gian, nhưng lúc này không kìm chế được lại châm lấy một điếu. Mặt trời đã mọc, sương sớm và cảm giác oi bức khiến tôi có phần hơi nóng lòng. Thuốc sẽ làm tôi bình tĩnh lại.

"Hay là cậu ta đã sớm đi ra rồi." Bàn Tử ở bên cạnh cũng rút thuốc ra, "Cậu cũng biết tính tình của cậu ta mà, chỉ là chúng ta quá đơn giản nên mới hay bị người ta lừa thôi."

"Vậy thì anh ta sẽ đắc tội lớn với tôi." Tôi suy nghĩ một chút, không phải không có khả năng này, nhưng tôi không biết điều đó thành sự thật thì tôi sẽ tức giận hay là mừng cho anh ta nữa.

Bia mộ Phan Tử từ từ hiện rõ trong nắng sớm, những dòng chữ vừa rồi còn mờ nhạt, mỗi đường mỗi nét tôi đều rất quen thuộc, chính tôi đã tự tay viết lên đây. Sơn đỏ phía trên đã bong ra từng mảng.

Suốt một thời gian dài tôi còn chưa thực sự chấp nhận được rằng Phan Tử đã không còn ở bên cạnh mình nữa. Hôm nay, rốt cục thì tôi cũng chấp nhận điều đó, mười năm rồi, cho dù không có anh, tôi ngồi trước bia mộ cũng không còn bất kỳ chút rung động nào.

Có người liều mạng muốn từ một tảng đá mà thành người, còn tôi, lại vô tình biến mình thành một tảng đá.

Bàn Tử đặt trước bia Phan Tử một xấp tiền giấy lớn, dùng bật lửa đốt lên, tôi móc từ trong túi ra mấy điếu Bạch Sa (thuốc lá), đặt lên trên xấp tiền giấy.

"Mẹ nó, có tiền như vậy sao cậu không gửi cho Đại Phan ít hàng xịn xịn vào." Bàn Tử nói.

"Đây là chuẩn bị cho tôi." Tôi nói với anh ấy, nếu như lần này bất thành, mấy điếu thuốc này là tôi gửi Phan Tử cầm hộ. Nói đùa một câu, nếu chú Ba cũng ở dưới đó, đoán chừng hai người họ đã lật cả Diêm Vương để chờ tôi xuống cùng hưởng vinh hoa phú quý. Tôi chuẩn bị ít đồ mang theo có gì sai.

Bàn Tử lẩm bẩm mấy câu trước bia mộ Phan Tử, đại thể tôi cũng nghe được anh ấy nói gì. Nhiều năm qua, cũng lười nghe lười quan tâm.

Một xấp tiền giấy phải đốt mười lăm phút mới xong, tôi đứng lên, Bàn Tử cũng đứng lên, chúng tôi nhìn nhau.

Tóc mai Bàn Tử đã thành màu hoa râm, nhưng tinh thần của anh ấy vẫn không hề thay đổi, bản thân tôi lại thay đổi ít nhiều.

Dù nói thế nào thì ai đã trải qua tất cả những chuyện như vậy, đều không thể bỏ lỡ giờ khắc này.

"Đi đi, đừng nhiều chuyện nữa." Bàn Tử vỗ tôi, "Cậu phải cố gắng tìm lại cảm giác của cậu trước kia, đây là lần cuối cùng, chúng ta phải vui vẻ mà làm."

Chúng tôi ra bên ngoài nghĩa trang, mấy người giúp việc đang gọi điện thoại không ngừng, thấy chúng tôi đi tới liền nghênh đón, tôi xua tay, bảo bọn họ quay lại xe của mình.

Phía ngoài đã bị đoàn xe vây chật như nêm, tôi đi qua bọn họ, đèn xe lóe lên, có thể thấy từng đôi mắt trong mỗi chiếc xe, đều tràn đầy hy vọng.

Ngay bây giờ, vào lúc này, những người ấy vẫn có đôi khi phạm sai lầm, đội ngũ tập hợp đông đủ ở đây như vậy, sẽ rất dễ khiến người khác phải chú ý.

Có bao nhiêu người, thực sự tôi cũng không nhớ rõ, tất cả đã ở bên cạnh tôi trong mười năm này, sẵn lòng trợ giúp tôi, tất cả đều ở đây, trên con đường này. Đây là toàn bộ tài sản của Ngô gia Tiểu Tam Gia.

Tôi cùng Bàn Tử lên xe Jeep, Ách tỷ ngồi bên cạnh tài xế đưa bộ đàm cho tôi. Tôi bấm tần số, hô to: "Toàn bộ người trong địa bàn Ngô gia, bấm còi xe nói với Phan gia một tiếng: Chúng ta đi."

Khắp núi khắp đồng, cả những nơi tôi không nhìn tới, đồng thời vang lên tiếng còi ô tô rung trời.

"Xuất phát, chúng ta sẽ đi tới một nơi mát mẻ để tránh cái nóng ở đây." Tôi ném bộ đàm trả lại Ách tỷ.

Tiếng động cơ khởi động của đoàn xe nổ vang, Bàn Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại di động của tôi reo lên, cầm lên, là tin nhắn của Tiểu Hoa. Đoàn xe ở Bắc Kinh và Trường Sa đã xuất phát từ trước.

Tôi hít sâu một hơi, tay xoa lên khuôn mặt vô cảm của mình.

Đã mười năm.

Vậy là cũng tới rồi, Phan Tử, anh yên tâm, ai cũng nhớ anh, với tôi anh chưa chết, anh vẫn sống trong các câu chữ của tác giả, sẽ có người thay anh bảo vệ Tiểu Tam Gia, thay anh chăm sóc Tiểu Tam Gia khi cậu ấy gặp chuyện, thay anh ngồi bên cạnh nhìn cậu ấy khi cậu ấy bị thương tới hôn mê bất tỉnh, sau đó nói với cậu ấy: "Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi."

Nhưng người như anh có muốn cũng không bao giờ thay thế được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdị