Chương 2: Mũi Tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiêu

Đoạn đường này đi từ Hàng Châu ra vốn đã tương đối quen thuộc, rất nhanh sau đó tôi liền mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác mệt mỏi trong tôi giờ đã không còn giống trước, như thủy triều khiến tôi tưởng có thể qụy xuống không đứng dậy nổi nữa. Càng giống như một căn bệnh mãn tính, nếu bạn nhớ rằng có người vẫn ở trong đó, nhưng bạn lại không muốn nghĩ tới người ấy nữa, lúc đó dường như mọi chuyện cũng không còn quan trọng.

Toàn chuyện tôi vẫn cố gắng làm nó nhẹ bớt đi, theo như sự tình trước đây không ngừng biến hóa phức tạp thì tới bây giờ, tôi chỉ chuyên tâm vào mục đích cốt lõi của mình. Tôi từng không chỉ một lần tự hỏi bản thân rằng, ngươi rốt cuộc muốn gì, ngươi muốn câu trả lời hay là muốn người bên cạnh ngươi được bình an.

Tôi hiện tại đã muốn kết thúc mọi chuyện. Triệt để kết thúc cái âm mưu vô hạn bất tuần hoàn tồn tại mấy nghìn năm trước này. Vì thế mà những truyện trải qua, tôi đã gieo thương tổn lên nhiều người vô tội.

Chỉ cần kết quả tốt, tôi nguyện ý trở thành người cuối cùng giống như chú Ba vậy. Cho dù có phải tự căm thù bản thân mình đi chăng nữa. Được cái là, chỉ cần trực diện đối mặt, cát bụi cũng sẽ về với cát bụi thôi . Cuối cùng tài xế cũng cua một đường, đã sắp tới trạm cuối rồi, trái lại có thể vừa ngắm cảnh vừa nghe nhạc được.

Sau một tuần tới Nhị Đạo Bạch Hà, tôi có thế kéo dài thời gian, làm vậy mọi người đều được nghỉ ngơi tốt, cũng có thể giảm bớt dục vọng trong lòng họ.

Nhị Đạo Bạch Hà vô cùng náo nhiệt, rất nhiều thanh niên tụ tập ở đây, gần như cảnh núi Trường Bạch đã có chút thay đổi, so với thời kỳ đầu, Trung Hoa dân quốc bây giờ càng ngày càng ít những khu không người, đường cái được xây dựng nhiều hơn, hầu hết mọi người đã đi tận vào những vùng đất hoang vu, sâu bên dưới kia, nơi còn ẩn chứa thứ mà Uông Tàng Hải cất giấu, chỉ sợ rằng sẽ không duy trì được bao lâu nữa.

Đội tiên phong nghỉ ngơi một ngày đêm, sau đó liền cho xuất phát vào trong ngọn núi, có một khách sạn tên là Trường Bạch Tùng, quản lý và chúng tôi có quan hệ không tệ, Bàn Tử trực tiếp sắp xếp một đội chỉ huy ở lại đó, vì người trong đoàn thực sự nhiều lắm, Tiểu Hoa mấy người bọn họ phải để lại quanh khách sạn. Đêm hôm đó nướng dê ăn mà tổng thiệt hại lên tới hơn ba mươi con.

Mùa hè phương Bắc tương đối mát mẻ, trong nông gia Lạc Lộ Thiên, chủ nhà có giới thiệu chỉ có mùa hè ở đây mới có thứ lão nha và ngưu mao nghiễm (hai loại rau), Bàn Tử cảm thấy kỳ quái: "Mấy cái đấy không phải là cỏ dại trong sân sau nhà Tôi sao? Có thể ăn chúng được ư?"
"Sao lại là cỏ dại chứ, phải trồng mới có, lão ăn ngon là đằng khác.". Chủ nhà là một đại tỷ, "Tới khi đại ca ngươi trở về, ngươi chớ có ăn nói lung tung, cẩn thận không anh ta sẽ đuổi ngươi đó. Là anh ấy trồng mà."

"Giờ là thời đại kinh tế thị trường, sao nói đuối là đuổi khách đi ngay được vậy?". Bàn Tử vẫn không muốn. Suy nghĩ một chút nhất quyết không ăn, chỉ xé một miếng đùi dê. Da dê giòn tất nhiên là được tẩm ướp hồ tiêu và hương vị, Tôi nhìn anh ấy ăn mà chảy nước miếng.

"Đuổi khách là đặc trưng của Lạc nông gia chúng ta.". Đại tỷ vui vẻ nói, nếu như không phải vì cô ấy có hơi mập thì so với Ách Tỷ, đại tỷ này dễ chịu hơn, Bàn Tử lau mỡ trên miệng, nhìn tôi nói:" Đại tỷ này có chồng rồi, chúng ta sau này không tới đây ăn nữa, đổi sang nhà nào có tiểu cô nương ấy."

"Thịt dê dương khí cực lớn, dám liếc người nhà thì đại ca chắc chắn sẽ đuổi ngươi.". Tôi nhìn cũng vui vẻ, Tiểu Hoa từ ngoài cửa bước vào, mặt áo da màu đen, cầm theo hai bình rượu nho. Hỏi tôi thế nào rồi bằng giọng đông bắc.

Dọn ghế cho hắn ngồi xuống, Tiểu Hoa liền nhẹ giọng nói:

"Tiên phong có phát hiện"

Nói rồi tiếp theo đặt lên trên một món đồ.

Bàn làm từ phế liệu gỗ sam, bốn chân bằng sắt tương đối đơn giản, ghế tựa bằng nhựa, là loại người ta hiện nay vẫn thường dùng. Bàn Tử phải dùng hai cái chồng lên nhau mới có thể yên tâm ngồi xuống.

Kia là một mũi tên có hình dạng kỳ quái, giống y như mũi tên tôi phát hiện ra trong hũ tro cốt của ông nội. Mũi tên này đã nằm trong cơ thể ông nội rất nhiều năm, ông cũng chưa từng nói chuyện đó với bất kỳ ai. Chúng tôi nghi ngờ những mũi tên kia là đến từ một cổ mộ vô danh nào đó. Mà cổ mộ ấy, nhất định là có một cơ quan ngầm.

Tôi nhớ kỹ khi mở bình tro của ông nội ra tinh thần mình lúc ấy, với hôm nay nhìn thấy mũi tên này lòng vẫn đầy áp lực, mũi tên gỉ vô cùng rỉ, mặt trên còn có rất nhiều vỏ cây mục, chắc là được lấy ra từ trong thứ gì bằng gỗ. Tôi nhìn về phía Tiểu Hoa, muốn nghe hắn nói ngọn nguồn sự việc. Mũi tên này là được lấy từ đâu ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdị