Chương 3: Lâm Trường Khai Thác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiêu

Tiểu Hoa nói cho tôi biết, cái này được tìm ra trong một nhà cũ ở thôn. Sau khi ăn xong, theo thói quen, đầu tiên tôi tới căn nhà cũ đó thu thập đồ đạc, từ trong những thứ lấy được đó, có thể nhận ra rất nhiều sách báo, đều là về tình hình kinh tế của nơi này trước kia, cũng chưa biết có gì hữu dụng để lại không. Rất nhiều mảnh vụn đều có thể hợp lại thành manh mối.

"Người này tên là Miêu Học Đông, cha là công nhân làm việc trên lâm trường. Mũi tên này được lấy ra từ trong một khúc gỗ mục . Là cha hắn khi đang cưa gỗ thì phát hiện được. Hắn nói mũi tên như thế này, trước đây rất hay tìm được khi hắn đi vào lâm trường làm công, chúng đều đã nát vụn thành cám rồi."

"Khai thác lâm trường?" Bàn Tử quay đầu hỏi đại tỷ: "Đại tỷ à, lâm trường ở đây vẫn khai thác à?"

"Vùng đông bắc này sao lại không khai thác lâm trường chứ?" Đại tỷ không buồn ngẩng đầu đáp.

"Còn được chặt nữa sao? Không chừa cho hậu thế chút cây được à?" Bàn Tử cả giận nói: "Mấy người không biết cây cối có thể sản sinh dưỡng khí? Không có dưỡng khí Bàn gia tôi sống thế nào?"

"Cậu muốn thì lên chỗ lâm trường khai thác mà gào, cũng đâu phải tôi chặt cây đâu." Đại tỷ phát cáu nói.

Bàn Tử thì thầm, quay lại nhìn Tiểu Hoa: "Đại tỷ này biết lâm trường khai thác ở đâu, lát nữa bảo cô ấy đưa chúng ta tới đó, A Hoa cậu mau nói tiếp đi."

"Tôi không phải A Hoa." Tiểu Hoa sờ sờ tấm biển.

Tôi châm thuốc, bảo Bàn Tử đừng có nói leo nữa.

"Dưới lâm trường khai thác có rất nhiều gỗ khô, đào ở khu vực đó phải tới tầng tầng gỗ mục." Tiểu Hoa tiếp. "Là do đội quân kiến thiết từ trong núi chở về, chất gỗ có vấn đề chắc là do ban điều hành không cho gia công trước khi chuyển ra ngoài, chồng chất quá lâu sinh ra mục nát. Miêu Học Đông còn nói, những khúc gỗ này chắc chắn còn những mũi tên như vậy nữa."

Trong thân cây có mũi tên, không biết là từ thời nào nổ ra chiến tranh bắn vào chúng, cách chế tạo mũi tên có thể là sử dụng từ thời người Mông Cổ và quân đội Vạn Nô vương khởi chiến trận cuối cùng. Nếu như đa số cây đều có thì tất cả chúng hẳn là đến từ một chiến trường cổ đại.

Chỗ đó nhất định phải có manh mối. Mang theo nhiều người như vậy trước khi đi vào con đường đầy tuyết kia, cũng không phải là quá sáng suốt. Tôi lại càng hiểu tình hình ở đây. Không phải vội, cách ngày ước định vẫn còn lâu lắm, thậm chí tôi còn có thể ở đây nghỉ hè nữa.

Mang theo người, bảo đại tỷ dẫn đường, tới công trường khai thác mà Miêu Học Đông nói với chúng tôi.

Lái xe đã lâu, vòng qua đường núi càng đi càng hẹp, tới thời đại này rồi nên không dùng đường đất, đường xi măng chạy tới sườn núi thì bị chặn lại bởi một cửa sắt lớn, cho xe tiến vào, bên trong là một vùng khai phá bằng phẳng rộng lớn, trên mặt đất chất vài khúc gỗ lốm đốm, Miêu Học Đông nói, gần đây cũng không chặt được nhiều cây.

Đường ở đây có thể may mắn mà đi tiếp, xe jeep tiếp tục chạy về phía trước, tới một đoạn bùn đất cùng cỏ mọc thành bụi, rất nhanh liền tới được cửa sau của lâm trường khai thác, chúng tôi thấy ở đó có một cửa sắt cũ nhỏ hơn, nó đã bị rỉ hoàn toàn, mặt trên bò đầy cây tơ hồng*. Một bên cửa sắt có một trục xoay đã rỉ tới gãy ra, một cánh treo lủng lẳng. Mặt trên có bốn chữ (theo tiếng Trung): Canh phòng nghiêm ngặt cháy rừng. Bên kia chằng chịt tơ hồng đóng vòng quanh tường gạch, dường như có một phần đã bị vụn như miếng xốp.

"Mặt sau là rừng già." Miêu Học Đông nói: "Đồ ở chỗ đó."

Chúng tôi đi tới kéo dây tơ hồng xuống, chiếc khóa kia đã lâu không động tới, tuy rằng rỉ còng rỉ cóng hết cả, nhưng vẫn còn chắc chắn, thấy lâm trường khai thác không có ai, chúng tôi dùng quần áo quấn vào tay rồi gạt hết dây tơ hồng qua. Bên cạnh có người đem dụng cụ tới.

Bước vào cỏ mọc quá đầu gối, chúng tôi có thể thấy bên trong là một khoảng sân rộng toàn là cỏ dại, không có cây gỗ nào, chỉ có mấy nhà xưởng be bé.

"Có chuyện."

Tôi vừa định đi về phía trước, liền thấy Bàn Tử ngồi thụp xuống.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi

Bàn Tử nhìn sang Miêu Học Đông đang bò bò dưới đất, hỏi:

"Lâm trường khai thác này có chuyện gì xảy ra sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdị