Chương 4: Vương Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiêu

"Xảy ra chuyện gì?" Miêu Học Đông kỳ quái hỏi, không biết trả lời làm sao, đây là thanh niên địa phương, rõ ràng bọn họ không biết chúng ta ở đây để làm gì.

"Không phát sinh chuyện gì à?"

"Vậy các người để cửa này khóa làm gì, trong này làm có cái gì đáng tiền chứ." Bàn Tử nói.

"Này ông chủ, anh quan tâm thái quá rồi đấy. Ở đây chẳng lẽ còn có dã thú sao?" Miêu Học Đông đã đi qua được bụi cỏ, ngay sau đó đứng dậy bước tới khoảng sân rộng.

Tôi châm thuốc, nhìn cái dòng canh phòng nghiêm ngặt cháy rừng đâu đâu cũng có, trong lòng không có lấy một điểm hổ thẹn.

Thấy biểu cảm của Bàn Tử, vẫn chưa thả lỏng chút nào, Miêu Học Đông khó hiểu quay đầu lại nhìn chúng tôi không chịu nhúc nhích vẫn đứng yên ở cửa.

Tôi ngồi xổm xuống: "Bàn Tử, nếu như thật sự không có chuyện gì, chúng ta sẽ thành một đám bệnh nhân tâm thần nổi tiếng đấy."

"Thiên Chân, Bàn gia tôi nửa đời dùng súng, thị lực cũng thượng thừa, nhìn đông nhìn tây chỉ biết càng lúc càng nguy hiểm, nơi này có gì đó không đúng." Bàn Tử quay đầu lại, anh ta quen thuộc hết thủ hạ của tôi, liền kêu một tiếng:

"Khảm Kiên!"

Khảm Kiên cũng là lính, trong đội tôi có không ít thủ hạ từng xuất ngũ, đều tứ tán khắp nơi, nghe tới chuyện Phan Tử đối với tôi có chút thiện cảm, vậy nên tụ tập được bọn họ. Phan Tử ngày trước cũng vậy, cho dù đã mất nhưng bóng dáng của anh và những chuyện trải qua vẫn còn hiệu lực.

"Bàn gia, ngài bảo gì." Khảm Kiên cúi người.

"Trong lùm cây góc đông bắc, ba thước bên cạnh, cấm được đánh trượt." Bàn Tử nói.

Tôi và Tiểu Hoa cùng nhìn, nhiểu năm rồi nên biết, Bàn Tử mà đã nghiêm túc thì chớ được coi thường, chỉ thấy Bàn Tử vừa dứt lời, Khảm Kiên trở tay lấy cung, tay còn lại kéo dây cung đến cực hạn, "băng" một tiếng xé gió.

Cấu tạo và tính chất của loại cung này khiến nó có uy lực rất lớn, chợt nghe "Ai da", có người từ lùm câu Bàn Tử nói lăn ra, tay bịt cổ nhào xuống đất.

Người kia vừa chui ra, từ gốc cây đại thụ bốn phía cũng lập tức có động, xem ra vẫn còn núp không ít.

"Bắn thoải mái đi". Bàn Tử dở khóc dở cười nhìn Miêu Học Đông đứng chơ vơ ở giữa, bên cạnh là Khảm Kiên đang dùng cung bắn từng người từng người nấp sau bụi cây ra. Mỗi lần cung giương lên tên xé gió là lại một lần có tiếng kêu thảm, người trốn sau những nơi kia đều bị đánh cho đau tới nhảy lên nhảy xuống.

Tổng cộng là mười bảy người, đều bị đánh tan tác. Sau khi chui ra, có vài người còn muốn xông tới chỗ chúng tôi, nhưng bên cạnh tôi thủ hạ liền vung côn lên, những người đó lập tức thay đổi ý định, quay đầu chạy dọc theo bãi đất vào tít trong rừng, chạy nhanh tới mức lát sau một bóng cũng không thấy, chỉ còn mỗi mình Miêu Học Đông vẫn đứng ngây chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Chúng tôi mới đi đến cạnh Miêu Học Đông, hỏi: "Những người kia là ai vậy?"

Miêu Học Đông nhìn những người đã chạy xa, lắp bắp nói: "Không biết, không phải người ở đây." chợt nghe trong rừng có tiếng người gào lên:

"Ngô Tà, con mẹ nó, ngươi chờ đấy."

Tôi lập tức nhận ra, kia là ai.

"Tôi không thể có kẻ thù." Mấy năm qua tôi vẫn quán triệt những lời này, vì chuyện ở đây đã tới lúc cần sự hỗ trợ rất lớn, phá vỡ mọi trở ngại, tất cả người trong địa bàn đều được điều động, điều này dễ khiến tôi nghĩ rằng mình sẽ làm được điều không thể nào đó, do vậy mà trong nội bộ nghề nghiệp có sự đề phòng, lúc này mới là lúc hay gặp phải trở ngại nhất.

Tôi không có sức đâu mà quan tâm tới những người đó, vì cho tới giờ tôi vẫn không muốn gây thù chuốc oán gì cả, cũng hay điều động toàn bộ lực lượng, khiến tôi cảm giác mình là dạng người thích làm công to việc lớn. Cũng vì không muốn để ai phải chú ý.

Nhưng bất luận tôi có làm thế nào thì vẫn có một người coi tôi là kẻ thù.

Mà người này tôi lại không thể làm gì được hắn.

Tên hắn là Vương Minh, lúc thu nạp, hắn là nhân viên duy nhất trong cửa hàng tôi. Sau khi tôi trở về, hắn đã lấy chỗ tôi để dựng lên một cửa hàng quy củ đúng nghĩa, rõ ràng lúc đó hắn không ngờ tôi lại có thể trở về.

Giống như là người có vợ hoặc chồng tưởng là chết, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới thì người kia chết được một nửa đột nhiên lại xuất hiện, đối với hắn việc tôi trở về là không hề dễ chịu.

Ngô Tà không có ở đó một thời gian, Vương Minh đều đi tới chỗ bằng hữu của ông chủ "đã chết" xem xét tình hình, Ngô Tà trở về, Vương Minh không còn là ông chủ Vương nữa, lại phải trở về sau quầy hàng chơi dò mìn. Có điều trải qua nhiều chuyện như vậy, tên này cũng bắt đầu có dấu hiệu đấu tranh.

Hắn biết quá nhiều chuyện của tôi, biết lúc này, đám ô hợp kia không phải là tới tìm tôi trút giận. Thực chẳng biết hắn muốn làm gì.

Tôi quyết định không để ý tới hắn, đi bảo mọi người rút lại tên, hỏi Miêu Học Đông: giờ làm sao?

"Tất cả dưới kia đều là gỗ mục, đào từng tầng từng tầng một, lâm trường khai thác này nhiều năm bị chôn xuống như vậy. Cha tôi nói, ông ấy chắc chắn nhớ không rõ là từ khúc nào tìm được, nhưng ông nhớ là lúc ông tìm được mũi tên này là ở khu gỗ phía đông bắc."

Chúng tôi tới góc đông bắc đào, lúc bắt đầu cuốc, Tiểu Hoa nhìn theo hướng Vương Minh bỏ chạy, bỗng có chút sững sờ, nói: "Các người nhìn xem, ngọn núi này giống cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdị