Chương 5: Xe Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiêu

Tôi nhìn theo hướng Tiểu Hoa, chúng tôi đang ở sườn núi, có thể thấy khe núi đối diện sơn thể cao ngất, vì trước kia là lâm trường khai thác, cây cối chung quanh đó từng bị chặt một lần, giờ chỉ toàn cây thấp bé. Nhưng ngọn núi này cũng không lớn, chẳng nhìn ra có gì kỳ lạ. Lập tức tôi lại thấy Tiểu Hoa nói ngọn núi khác kia.

Là ngọn núi trước mặt tôi, ở rất xa, một tòa thực lớn, núi ẩn hiện trong mây mù, có thể thấy trên đỉnh tuyết trắng phau.

Ngọn núi này nhìn cách chúng tôi vô cùng xa, tục ngữ có câu vọng sơn bào tử mã (núi xa tới ngựa chạy đến chết), nhìn xa như vậy thật, nhưng thực tế khoảng cách có thể còn xa hơn, hình dáng núi rất giống một cái ấn tỷ (ấn vua), đó là nguyên nhân hấp dẫn chú ý Tiểu Hoa.

"Ngọn núi này và núi chúng ta muốn tới ở cùng một hướng đúng không?"

Nếu như ngọn núi này ở cạnh núi Tam Thánh Tuyết, có lẽ cũng cùng một dãy, hình dạng này chắc không thể chỉ là trùng khớp.

Tiểu Hoa lấy điện thoại ra chụp lại, hỏi Miêu Học Đông kia là núi gì, Miêu Học Đông lắc đầu: "Giờ người bản địa đều đi ra vùng ngoài hết, ai còn quan tâm tới núi làm gì, nơi này phải hỏi thợ săn già mới biết được, nhưng mà bây giờ không thể tìm thấy đâu."

Mười năm có thể thay đổi điều gì? Năm đó chúng tôi đi tới nơi này, vẫn có thể tìm được thợ săn cao tuổi, hơn 89, 90 tuổi, còn có thể hỏi ra một ít, giờ mười năm, tôi biết nếu bảo là thợ săn già, chắc chẳng còn ai cả.

Nếu có thời gian, có thể đi tìm một vòng ở trong xem, phải tới gần ngọn núi đó mới thấy được rõ ràng.

Bên kia đã đào ra, trên mặt đất quả thực đã bị xẻng xới tung, đào hơn một thước xuống bên dưới, bắt đầu xuất hiện gỗ mục, những khối gỗ nát vụn và bùn đất trộn vào với nhau. Gỗ tuy rằng đã mềm oặt, nhưng muốn đào ra cũng rất vất vả, còn hay gặp phải mấy chỗ chưa phân hủy gỗ rất cứng.

Sau đó không lâu, những người kia đều rơi vào tình trạng kiệt sức, chúng tôi cũng được coi là những người thành phố có thể lực rất tốt, nhưng chỉ mỗi thể lực thì vẫn còn vượt cả sức tưởng tượng của chúng tôi.

Kết quả là đào tới khi trời tối đen, chỉ mới nhìn thấy một cái hố to nông toèn toẹt.

Nhớ tới ngày xưa Tần Thủy Hoàng đào hoàng lăng mà vận tới bảy mươi vạn nhân lực, cũng là bất đắc dĩ thôi.

Lại gọi thêm đội khác tới, hạ trại xuống đó làm chỗ ngủ, nổi lửa trại lên, người bên cạnh còn giống như đãi vàng, dùng sàng mà lọc những đất với gỗ ra.

Đào được tầm sáu thước, bên dưới không còn gỗ nữa, lại đào sang bên cạnh, tới lúc hừng đông, có người lay tôi dậy từ trong túi ngủ, bảo tôi xem cái này.

Được một mũi tên rồi, vẫn còn ẩm, hẳn là vừa đãi ra, tôi bước khỏi lều ra chỗ trời sáng quan sát, đúng là giống y như cái trong bình tro của ông tôi.

Toàn bộ lâm trường khai thác đã bị đào cho không ra hình dạng gì, mũi tên kia được phát hiện từ dưới mười thước đất. Đồng thời còn đào được rất nhiều quả tùng, chứng minh rằng kia là gỗ tùng.

"Chí ít thì chúng ta cũng biết mũi tên được bắn vào vùng cây nào, có rất nhiều lá tùng rụng. Theo như địa thế nguyên thủy của rừng rậm với một lượng lớn lá tùng rụng, khả năng chúng ta sẽ khoanh vùng để giảm bớt một nửa phạm vi tìm kiếm, chỉ cần tìm trong hai trăm năm sẽ xong." Bàn Tử nói: "Bàn gia tôi từ giờ trở đi mỗi ngày thức dậy đều tập đánh thái cực quyền, có thể giúp cậu được ba mươi năm, số năm còn lại cậu tự nỗ lực!"

Tôi liếc anh ta một cái, cầm lấy cái sàng lọc các quả thông và đá cuội, "Nếu biết được con đường chặt cây năm đó, có thể thu hẹp được phạm vi hơn nữa.". Thực sự không được, chỉ có thể đi theo đường cũ, mà đường đó thì tôi chỉ nhớ mang máng, có điều nếu như vậy giờ chúng tôi phải xuất phát ngay, vì trời nếu đổ tuyết, địa thế sẽ thay đổi thất thường, không thể nhận ra được.

"Đường sắt." Tiểu Hoa bỗng nói.

Chúng tôi quay đầu nhìn hắn, hắn tiếp: "Tất cả đường đi lâm trường khai thác, đều dọc theo đường sắt, phía trước đường sắt có nối một đoạn ray, phía sau hình thành một đội người theo chặt cây, tất cả gỗ đều theo xe lửa nhỏ mà đi ra ngoài."

Xe lửa nhỏ ở đây chủ yếu được dùng đầu tàu kéo hàng vận chuyển, so với tàu hỏa bình thường nhỏ hơn nhiều.

Khảm Kiên hạ lệnh một tiếng, nhóm thủ hạ kia lập tức xuất phát tìm đường ray.

Rất nhanh họ liền tìm ra, đường ray kia đã bị rỉ, vẫn còn tà vẹt, bên dưới tà vẹt là sỏi. Cũng mọc đầy cỏ dại, nhưng vì bị ảnh hưởng bởi sỏi đá nên chúng thưa thớt hơn.

Đường ray chạy qua bãi đất, thông tới một dãy nhà gạch rách nát bay mất nóc. Dọc theo bên kia là nơi Vương Minh bỏ chạy.

"Chuẩn bị không?" Khảm Kiên hỏi tôi.

Tôi tắc lưỡi một tiếng, hỏi Tiểu Hoa:" Cậu tài cao khí mạnh, biết ở đâu có bán xe lửa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdị