Chương 7: Khe Nứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiêu

Từ chân núi leo thẳng lên đỉnh, đối với người thường mà nói thì cực kỳ trắc trở, nhưng đối với Tiểu Hoa, chuyện đi lên vách núi hay thậm chí là từ núi này bay qua núi kia, đều chỉ như một trò đùa không hơn không kém.

Mười phút sau Tiểu Hoa đã bỏ xa một mình leo lên trước, đoàn người bên dưới nhìn hắn đi như tản bộ du xuân, trong lòng vô cùng oán hận.

"Thằng trẻ con này có cái eo tốt đấy." Bàn Tử thở hổn hển nói, thể lực của anh ta cũng không được như trước kia, "Nhớ năm xưa tôi đảo đấu ở phía đông bắc, một quả núi như này ngày trèo lên trèo xuống bảy lần, không mất lấy một giọt mồ hôi."

"Bàn gia, ngài ngày trước đã qua đông bắc lăn lộn rồi sao?" Khảm Kiên muốn đỡ Bàn Tử một chút, bị anh ta kéo tay đẩy ra. Khảm Kiên lại hỏi: "Vậy ngài có biết tứ đại thư thản ở đông bắc là gì không?"

"Cái đó ai mà không biết chứ." Bàn Tử đáp: "Con mẹ nó, không phải là đi giày rộng, đánh rắm to, ngồi xe bò, xem hát xướng sao? Tao nói cho mày biết, những cái khác tao không biết, chứ cái việc đánh rắm to, có một lần thiếu chút nữa làm cho cửa của tiểu quán bị đánh bay đấy. Nhưng Bàn gia tao vẫn phải quán triệt cái cách mạng truyền thống này."

"Trâu bò, Bàn gia quả nhiên kiến thức rộng rãi." Khảm Kiên mở một chai rượu đế, "Tôi cũng từng lăn lộn ở đông bắc, tôi và đại ca coi như tâm đầu ý hợp, phải uống một ly, tới đây nào."

Rượu rất thơm không biết là hiệu gì, Khảm Kiên vác hơn nửa trang bị từ bên chỗ Bàn Tử, tiện tay đưa ly cho Bàn Tử. "Bàn gia nhất định uống."

Tôi có ý khen ngợi mà liếc nhìn Khảm Kiên, Bàn Tử nhấp một ngụm rượu, tự nhiên giật mình, qua nói với tôi: "Cậu so với chú Ba nhà cậu quả là lợi hại hơn, cậu xem... Thủ hạ này của cậu, ai cũng rất chất lượng. Khảm Kiên, chờ khi tìm được đồ tốt rồi Bàn gia tao cho mày, đảm bảo là so với ông chủ mày sẽ không tồi đâu."

Vừa nói xong những người khác lập tức lao tới, người dâng thuốc lá, người nhận xách ba lô.

Tiểu Hoa trên kia hô lên một tiếng, chúng tôi lập tức tăng tốc, đi tới gần đỉnh núi, từ trong thân cây nhìn ra, đúng lúc mặt trời lặn, ánh nắng vãn chiều, toàn bộ sơn cốc phủ một tầng sáng mờ ảo, chiếu lên trên cánh rừng rậm rạp, dường như trên mỗi tán cây chiếc lá, đều có những con đom đóm phát ra ánh sáng màu vàng kim. Dập dìu như sóng gợn lăn tăn.

– Bên kia vầng trăng vừa mọc, nhiệt độ không khí giảm sâu, đầy người mồ hôi bỗng chốc cảm thấy se lạnh.

Từ vị trí này quan sát, có thể thấy một quỹ đạo rõ ràng, biết khối đá lớn dưới chân núi kia lăn xuống như thế nào, va chạm những đâu. Vì sơn thể cách một khoảng lại có những hố trũng, rõ ràng là do tảng đá kia lăn xuống mà thành.

"Trong sơn cốc này tơ hồng phát triển mạnh như vậy, có thể vì ở đây từng có chuyện máu chảy thành sông, tất cả đất bên dưới đều là xác người Mông Cổ." Khảm Kiên nói.

"Dừng lại.". Tôi nói: "Con mẹ nó, đây chuyện mấy nghìn năm rồi đem ra nói lúc này, tất nhiên còn có nguyên nhân khác nữa, chúng ta chủ yếu là tiếp tục thăm dò bên dưới, luôn có gì đó để phát hiện."

Trên vị trí sườn núi chỗ chúng tôi đều là đá vụn và cát sỏi, cây cối mọc không cao, Bàn Tử nhìn tôi gật đầu, trước chúng tôi từng ở gần khu Vân Đỉnh Thiên Cung thấy qua địa chất như vậy, nếu như Vạn Nô vương từng ở đây đóng quân, vậy lần đóng quân đó hẳn là còn lưu lại trên tầng đá vụn dưới chân chúng tôi.

Rút ngòi nổ và thuốc nổ, tôi ở xa xa, Bàn Tử thực sự rất thích cái trò phá núi này, đến bây giờ kỹ thuật dùng thuốc nổ đã tiên tiến hơn so với trước, mấy tên thủ hạ nhỏ tuổi xung quanh đều rất phấn khích, giống như là xem bắn pháo hoa mừng năm mới vậy.

Tôi và Tiểu Hoa tính toán nửa ngày, đi vào trong rừng, tới nơi an toàn nhất, tôi liền quát: "Cẩn thận đá núi lăn xuống chôn sống hết bây giờ."

"Ai da yên tâm, hiện tại phải xác định vị trí nổ, làm nổ trong vị trí đó, khiến cho đá vụn bắn tung, nổ ra một hố sâu luôn." Bàn Tử: "Kỹ thuật của Bàn gia tôi các cậu còn không biết sao?"

Tôi và Tiểu Hoa lui tới tận sát bìa rừng, tôi gãi đầu vẫn cảm thấy Bàn Tử sẽ gặp chuyện không may, Tiểu Hoa vỗ vỗ vai tôi, tôi quay đầu nhìn lại, lập tức hét lớn bảo Bàn Tử ngừng tay.

Chúng tôi vội lùi về phía sau, bất giác lui tới sát mép khe núi, khe núi này ở trên mỏm đá, cao như vậy, vừa nhìn là biết có nguồn gốc khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdị