Chương 8: Cá Nheo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiêu

Bàn Tử qua xem khe đá, nó phải rộng bằng hai người, khá là lớn, đá núi bên trong hiện ra. Khe đá như này ngoại trừ động đất thì không thể có khả năng khác hình thành được.

Vì đã xuất hiện lâu rồi, nên vách đá hai bên khe có rất nhiều bụi cây nhỏ, bên dưới còn rất sâu nữa, thả cục đá xuống, có thể nghe được cả tiếng va ở xa tít.

Đây còn được gọi là vết thương của núi, dường như là thông tới tận trung tâm.

Nhìn theo khe lên trên, càng lên cao càng rộng, nhìn tới đỉnh núi, xem ra cái khe này còn phát triển tiếp, có thể biến thành một đường lên trời luôn vậy. Trong khe hở bùn và phân chim tạo thành – một thảm thực vật phong phú, nơi càng rộng, thảm thực vật càng lớn. Có những cây tùng to bằng miệng chén sống trong khe đó.

Trở lại với nơi phát hiện khe đá, Tiểu Hoa thận trọng bám vào đường vân trên đá, leo xuống dưới, hắn di chuyển rất nhanh, xuống tới nơi giao giữa tối và sáng, hắn mở đèn pin lên.

"Nước!" Hắn thất vọng hô. Đồng thời cũng thấy mặt nước phản xạ lại ánh sáng.

Tôi hít sâu một hơi, có nước thì rõ ràng là bên dưới bị ngăn chặn, có thể là lá rụng và bùn cát trộn vào với nhau, sau đó nước mưa từ trên trút xuống tạo thành vũng trong khe đá.

Bất kể nơi này có đường đi xuống hay không thì chắc chắn cũng không thể tiến vào.

"Là nước sống hay chết?" Bàn Tử chen vào

(Ý là ao tù hay nước có nguồn)

"Là sao?" Tiểu Hoa hỏi lại

"Cậu gãi gầu vào mặt nước xem, có phải nó chảy chậm hay không".

"Tôi không có gầu". Tiểu Hoa cả giận nói

"Nói nhảm ít thôi, là người thì phải có gầu, không ai chê cười gì cậu đâu," Bàn Tử bật.

Im lặng giây lát, Tiểu Hoa bỗng nói vọng lên:" Nước vẫn chảy."

Bàn Tử nhìn về phía tôi, nhẹ giọng thì thào: "Nước chảy vậy tức là có nước ngầm, ở đây suối nước nóng rất phổ biến, khắp nơi đều có mạch nước ngầm, lần trước chúng ta đi vào hoàng lăng có thấy đào hào bảo vệ thành, nghĩa là trước kia ở trong cái miệng núi lửa khổng lồ ấy có một con sông ngầm tồn tại, đó là một manh mối."

Tôi gật đầu, biết anh ta muốn làm gì, vẫy tay bảo người khiêng tới một thùng gỗ. Trong thùng có hơn mười con cá nheo, trên mỗi con đều gắn một dụng cụ định vị GPS. Đều lấy ra từ tám mươi cái đồng hồ điện tử mua lại tại Hoa Cường Bắc (Thẩm Quyến, Trung Quốc), đã được bao kín bằng sáp. Treo nó xuống khe, để Tiểu Hoa đổ hết chúng vào nước.

"Tiếc thật." Bàn Tử có phần không đành lòng, tôi lấy làm kinh ngạc, bao nhiêu tuổi rồi, có phải lại dễ mềm lòng đi một ít không. Bàn Tử lại nói: " Thêm ít ớt và tỏi vào xào lên, mùi vị chắc rất ngon."

Hôm đó sẽ không phá núi, sợ là khe mở rộng thì toàn bộ núi sẽ rạn nứt mà sụp xuống mất, Tiểu Ca còn chưa ra, trước hết tôi phải nghỉ lại đây đã, thiệt thòi quá.

Ở dưới chân núi chặt ít cành khô và tơ hồng đốt lên, chờ ngày thứ hai xem kết quả.

Bàn Tử muốn tìm hiểu xem vì sao cây tơ hồng ở đây lại tốt như vậy, đáng tiếc là không có kết quả. Tôi vẫn nhắm mắt dưỡng thần, cả ngày không nói gì, sáng sớm hôm thứ hai, tôi đoán thời gian cũng gần đúng, mới mở máy vi tính ra, xem tung tích lũ cá nheo.

Ngoài dự liệu của tôi là vẫn bắt được toàn bộ tín hiệu của bọn chúng, đều phân bố ở trong một khu vực hẹp dài, như một con rết vậy, chúng nằm nơi cách chúng tôi hơn mười cây số.

GPS chỉ lộ thiên mới có thể bắt được, phân bố ở một nơi hẹp dài, có thể là trên mặt sông nào đó.

Bàn Tử nghĩ vô ích thôi, phải kiên trì ở đây mà phá núi, tôi và Tiểu Hoa cùng tính toán, bất kể là thế nào cũng phải đi xem.

Vì vậy mà chia làm hai đường, tôi và Tiểu Hoa dẫn theo Khảm Kiên đi tới tận lúc chiều tối, tìm vị trí tín hiệu GPS

Vượt qua đỉnh núi tôi còn tưởng sẽ thấy một hồ nước hoặc một con sông nhỏ.

Kết quả cái tôi thấy chính mà một cánh rừng, thảm thực vật ở đó vô cùng dày đặc, không có bất kỳ mạch nước nào.

"Kỳ quái". Tôi nhìn lại tín hiệu trên ipad, cá nheo ở trong cánh rừng rậm này, ngay đây thôi, chắc phải có rất nhiều vũng nước thông với mạch nước ngầm.

Mặt trời lặn trước khi chúng tôi đi vào rừng, bụi cây bên trong rậm rạp sum xuê cùng với cây tùng mọc cao trên mặt đất, còn có cả cây tơ hồng, như trải thảm khắp dưới chân, khó mà đi nhanh được, Khảm Kiên dùng dao mở đường. Tôi càng cảm thấy kỳ quái, đi sâu vào bên trong, cây khô càng ngày càng nhiều, tơ hồng chằng chịt thành tầng tầng lớp lớp, gần như bao phủ hết nền đất của cánh rừng, mà chúng tôi cũng nhìn thấy trong tầng tơ hồng ở đây là từng miệng từng miệng giếng cổ rách nát, phân bố đầy rẫy trong rừng, chúng cách nhau hơn một trượng, (một trượng bằng 10 thước, 1 thước bằng hơn 1m), số lượng trăm nghìn cái, như những phần mộ mọc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdị