《Sa Hải 1》Chương 10: Mồ Chôn Máy Ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh chiều tà buông xuống, hiện lên một vùng hoang mạc có nét giống với đại sa mạc được miêu tả trong【Sở Lưu Hương truyền kỳ】Dưới nắng chiều, cồn cát từ màu vàng kim hóa thành màu đỏ, những phần tối lại càng mờ nhạt, cồn cát liên miên hiện ra một quang cảnh với hiệu ứng lập thể vô cùng kỳ ảo. Đứng ở sườn núi cao nhìn ra xa, mặt trời lặn và sa mạc mênh mông tạo ra cái mỹ cảm lay động lòng người.

Nhìn cảnh sắc như vậy, cho dù là kẻ trần tục nhất, không muốn lĩnh hội cái đẹp nhất, cũng sẽ bị vẻ đẹp này xuyên thấu, khiến cho rung động.

Lê Thốc ngồi trên lưng lạc đà, nhìn những người trước mặt, tạm thời quên đi những chuyện đã xảy ra, chỉ chìm đắm trong bức tranh tuyệt mỹ này. Cho đến tận khi lạc đà phía trước dừng lại, trước mắt xuất hiện một vùng cây cỏ xanh biếc xung quanh một hồ nước nhỏ, cậu mới thoát khỏi mạch suy tư đó, chợt nhận ra rằng mình cơn bản cũng chẳng biết tại sao phải đến nơi này.

Cậu nghĩ lại một chút, chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này thật vô cùng kỳ lạ và đến quá nhanh, cậu thậm chí còn chưa kịp suy xét hết mọi sự. Nửa tháng trước, điều cậu lo lắng nhất chỉ là bị cha cho ăn đòn và cô giáo sẽ trách phạt cậu, giờ đây, những việc này lại chẳng còn đáng để bận tâm. Đầu tiên là sau lưng mình bị người ta khắc thành bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ, bây giờ lại bị ép đến cái nơi mà chim cũng không thèm tới.

Nhưng mà, vừa mới nghĩ xong cậu đã thấy vài con chim lạ hoắc vút lên từ hồ bay về phía ánh mặt trời. Nơi này vẫn có chim tới thật.

Tại sao mình lại đến đây, hơn nữa còn chẳng chút lo lắng khi cô giáo biết mình trốn học. Chính là vì lý do trốn học rất chính đáng, bị người ta bức ép.

Để cho cái khổ này dịu đi, biện pháp tốt nhất là chịu đựng một nỗi khổ lớn hơn. Mà nếu không phải tự mình trải qua, cái gọi là gian khổ, đối với Lê Thốc mà nói, quả thực là một sự thử thách trong đời cậu.

Đội khảo sát cuối cùng cũng dừng lại, chuẩn bị hạ trại. Vương Minh và người tên Mã Nhật Lạp kia rõ ràng chỉ là culi, ông chủ Ngô Tà chậm rãi đi tới bên hồ nước, vốc nước rửa mặt, sau đó ngồi xuống bờ hồ.

Lê Thốc thấy không ai cần mình giúp, cũng đi tới, bắt chước Ngô Tà rửa mặt. Vết thương trên lưng cậu rất ngứa, mà nước trong hồ là nước ngọt, nhiệt độ lại rất thấp. Lê Thốc nghĩ, nếu không có người khác thì cậu đã cởi hết mà nhảy xuống tắm cho thoải mái. Thế nhưng việc cấp bách hiện tại là phải tiếp tục tâm sự với ông chủ kia, tạo ít thiện cảm, có lẽ anh sẽ sớm ngày tha cho cậu, mà bản thân cũng có thể thông qua cuộc nói chuyện moi ra một chút thông tin, Lê Thốc thầm nghĩ.

Nhưng vừa mới ngồi xuống bên cạnh Ngô Tà, đã bị anh mắng: "Đứng lên, cậu ngồi ở chỗ này làm cái gì?"

"Nghỉ ngơi một chút."

"Lạc đà mới cần nghỉ ngơi, cậu nghỉ ngơi cái gì? Nơi này phong cảnh đẹp như vậy, đi chụp ảnh đi." Ngô Tà nói, "Nhiếp ảnh gia phải có dáng vẻ của nhiếp ảnh gia, đừng ở bên cạnh làm phiền tôi nữa."

"Nhưng tôi không biết chụp."

"Cứ tự chụp đi rồi sẽ biết." Ngô Tà nói, "Nhiệm vụ của nhiếp ảnh gia trong lần khảo sát này rất quan trọng, nhưng cũng đừng làm lộ liễu quá."

Lê Thốc hậm hực đi ra, trở lại bên cạnh lạc đà của mình, xách theo vali làm từ hợp kim, tìm một nơi kín đáo mở vali ra. Bên trong là một chiếc máy ảnh DSLR nhìn qua khá chuyên nghiệp, cậu cầm lên, loay hoay một lúc liền phát hiện thao tác thực chất rất đơn giản. Cậu nâng máy lên, quay cảnh sắc chung quanh, chỉnh tiêu cự, chụp mấy tấm ảnh phong cảnh, lại nhận ra ảnh chụp khá đẹp. Thì ra là dùng máy ảnh như như vậy, không cần kỹ thuật gì cũng có thể chụp ra những tấm ảnh đẳng cấp chuyên nghiệp.

Lê Thốc đi tới, leo lên một cồn cát, quay đủ các phương hướng, không ngừng chỉnh tiêu cự, chuyển động rất nhanh, chụp đến mất trăm tấm hình. Bỗng nhiên, cậu ngừng lại. Cậu phát hiện trước ống kính vừa lóe lên một vật. Cậu hạ máy xuống, nhìn về hướng đó, thấy chỉ có cát vàng một màu.

Cậu nhíu mày, bởi vì vừa rồi chụp ảnh thì có lia máy với tốc độ nhanh, tốc độ cắt của tiêu cự cũng rất nhanh, vì vậy kia chỉ là một cảm giác trong tích tắc. Nhưng Lê Thốc tin rằng mình không bị ảo giác, cậu lập tức ngừng lại, nhìn lại hướng đó một lần nữa, nhưng mặt trời đã lặn xuống sát đường chân trời, ở đây xa ánh sáng nên nhìn không rõ.

Lê Thốc cầm máy ảnh lên một lần nữa, kéo đến tiêu cự lớn nhất, đi tìm vật gì vừa lóe lên nhưng rốt cục không tìm thấy. Cậu muốn kiểm tra bộ nhớ máy xem vật kia đã chụp lại chưa. Vừa lúc đó, bên phía doanh địa có người hô lên một tiếng, cậu quay đầu nhìn lại liền thấy có người đang ở chỗ lùm cỏ kêu to:

"Mau tới đây xem, nơi này có gì lạ lắm!"

Những người khác đều chạy tới phía đó, có người hỏi: "Có gì mà phải gọi vậy?"

Lê Thốc cũng chậm rãi leo xuống cồn cát, đi tới nơi mọi người đang tụ tập, phát hiện thì ra là bọn họ đang đào hố cát để buổi tối liên hoan đốt lửa trại, tuy nhiên đang đào thì gặp chuyện gì đó.

Lê Thốc chen vào, thấy những thứ được đào ra từ hố cát có phần bất thường, đa số đều là từng mảnh từng mảnh nhựa và kim loại màu đen, ngoài ra cũng có một số mảnh có màu sắc rực rỡ lẫn trong đó.

"Đây là cái gì? Rác à?" Có người hỏi.

Ngô Tà đẩy mọi người ra, ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh lên nhìn thật lâu, mọi người cùng lúc liền nhận ra.

Đây là một chiếc máy ảnh bị phá hỏng.

Ngô Tà tiếp tục moi lên vài mảnh nhựa và kim loại, Lê Thốc kinh ngạc phát hiện, dưới mặt cát ở đây chôn rất nhiều máy ảnh bị hỏng, có đủ loại, có máy DSLR, có cả máy kỹ thuật số nữa.

"Đã có chuyện gì vậy?" Người bên trên xì xào bàn tán, "Tại sao có thể có nhiều máy ảnh bị phá hỏng như vậy?"

"Đào lên." Ngô Tà nói với Vương Minh ở sau lưng, "Đem đào hết toàn bộ chúng lên đi."

Tổng cộng có hơn bốn mươi xác máy ảnh đào được, các loại đều có. Đợi khi những cái máy ảnh này được lôi hết lên, xếp thành một hàng lên tấm bạt không thấm nước trên mặt cát thì trời đã tối mịt. Vì buổi tối ở sa mạc đặc biệt lạnh, nên tất cả mọi người trong đoàn khảo sát phải mặc thêm áo khoác để vây quanh quan sát đống máy ảnh này.

"Phải có từ hai đến ba đoàn du khách." Ngô Tà nói, "Tất cả máy ảnh của bọn họ đều ở đây. Khi bọn họ đi qua nơi này, đều tự phá hỏng tất cả máy ảnh của mình."

"Vì sao? Lẽ nào bởi vì thừa tiền nên muốn tìm chỗ đốt?" Có một giáo viên hỏi.

"Không rõ, đại khái có thể là là bởi vì bọn họ chụp phải cái gì làm cho họ không thoải mái." Ngô Tà nói, "Chúng ta kiểm tra thẻ nhớ xem còn dùng được hay không là biết bọn họ đã chụp phải cái gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro