《Sa Hải 1》Lời Dẫn 1 - Trong Sa Mạc Ngoài Cát Ra Còn Có Gì Nữa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi quen biết Lam Đình ở trong một tiệc trà trên bờ biển, nội dung tiệc trà tôi đã hoàn toàn quên mất, chỉ nhớ đó là một diễn đàn về ngọc phỉ thúy, nội dung vô cùng buồn chán, tôi cũng không phải là người đam mê phỉ thúy, thu thập loại vật này chỉ là đơn thuần bỗng nhiên nổi hứng thú, cho nên khi tiệc trà tạm dừng liền chuồn ra ngoài, lúc đó những người lén chạy ra ngoài như tôi cũng không ít, cô ta cũng là một trong những người đó.

Ở bên ngoài phòng nghỉ nói chuyện phiếm, chúng tôi mới phát hiện đối phương đều là nhà văn, chỉ là hiện tại tôi đã đổi nghề làm xuất bản, mà cô ta vẫn còn tiếp tục với công việc này.

Lần đó trò chuyện rất ăn ý, đại khái là bởi vì chúng tôi đều có nhiều chuyện giống nhau, giống nhau không có thời niên thiếu tươi sáng, gặp phải những cảnh bất đắc dĩ như nhau, nếu nói hai người có hạnh phúc tương đồng không bằng hai người có gian khổ tương đồng, có thể sinh ra đồng cảm, chúng tôi rất nhanh bắt đầu thổ lộ tâm tình.

Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận, một nguyên nhân khác là Lam Đình hết sức có mị lực, giơ tay nhấc chân mang theo vẻ thong dong và bình tĩnh khó mà không làm cho người ta sinh hảo cảm. Đáng tiếc tôi không còn là tiểu nam sinh, loại mị lực này khiến cho tôi thích thú nhưng không thể làm tôi tiến thêm một bước thích cô ta.

Sau khoảng thời gian đó, chúng tôi trở thành hảo bằng hữu. Sau đó hầu như cứ cách hai tháng cô ta lại gửi cho tôi điếu chung thiêu từ Đai Loan, gửi không biết chán. Đồng thời yêu cầu tôi cùng tần suất gửi cho cô ta bánh đậu xanh Hàng Châu. Chúng tôi mỗi lần đều tận lực đổi nhãn hiệu khác nhau, sau đó trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau.

Quan hệ như vậy vẫn giữ vững ba năm, làm cho tôi rất cảm động, xã hội hiện tại, có rất ít người có thể cố chấp làm một việc trong thời gian dài như thế, tôi cho là chúng tôi vẫn sẽ duy trì loại giao lưu này lâu dài, thế nhưng, cuối năm đó, đồ cô ta thường gửi lần đầu tiên ngừng lại.

Điều này làm cho tôi có chút ngạc nhiên. Tháng đó tôi chạy đến bưu điện không biết bao nhiêu lần, nhưng đều là thất vọng mà quay về. Tôi hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện dù là internet hay điện thoại, đều không tìm được với cô ta.

Tôi vốn cho là cô ta đang trốn sự thúc ép nộp bản thảo của nhà xuất bản, cách này là cách thành phần trí thức hiện đại thường dùng, thế nhưng liên tiếp hai tháng, vẫn không có tin tức gì, tôi nghe một người bạn từ Đài Loan đã nghe nói lại, tháng 4 năm đó, cô ta đã được xác nhận là mất tích rồi. Có người trông thấy cô ta ra khỏi nhà, nhưng không thấy trở về.

Lúc đó cô ta còn hai hợp đồng xuất bản chưa hoàn thành, khi cảnh sát tiến vào phòng, máy tính của cô ta đã hoạt động được hơn hai tháng và phần mềm soạn thảo trong đó vẫn đang hoạt động. Rõ ràng đang viết giữa chừng thì đột nhiên rời đi.

Không có ai biết cô ta đi đâu, cô ta cứ như vậy mà biến mất.

Tôi không biết rốt cuộc cô ta đã xảy ra chuyện gì, dù lo lắng lại cảm thấy chẳng có cách nào, với quan hệ giữa tôi và cô ta, dường như cũng không có nhiều chuyện có thể làm được, chỉ có thể một mặt vừa chú ý tin tức, một mặt yên lặng cầu khẩn cho cô ta. Rất nhanh chuyện này đã bị tôi quên mất.

Cứ tưởng rằng sự tình cứ như vậy mà kết thúc, thật không ngờ, nửa năm sau, bỗng nhiên tôi nhận được một bưu kiện lớn từ cô ta. Bưu kiện gửi vào mấy ngày trước, bên trong là 6 hộp lớn điếu chung thiêu và xấp bản thảo vô cùng dày.

Tôi mừng rỡ, lập tức gọi cho cô ta và biết rằng cô ta đã trở về Đài Loan, hơn nữa rất an toàn. Khi được hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ta trong thời gian qua, cô ta từ chối trả lời một cách bí ẩn, chỉ nói tôi xem cuốn tiểu thuyết của cô ta. Tôi thấy rất kỳ lạ, cầm xấp bản thảo kia lên. Lúc này, từ trong khe hở giữa những trang giấy, vậy mà rơi xuống vô số hạt cát.

Đó chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy【Sa hải】

Đây là một câu chuyện nói về sa mạc, rất khó định nghĩa nó rốt cuộc thuộc về thể loại nào, bên cạnh tôi là bưu kiện, tôi vừa ăn điếu chung thiêu vừa đọc. Sau khi xem xong, tôi đã nhận định, đây đúng là một kiệt tác về bút ký lữ hành, bởi vì khi tôi đọc xong, vậy mà tôi cảm giác vô cùng khát nước, giống như ngay cả trong mũi vẫn còn mang theo mùi vị sa mạc

Sau đó tôi hỏi cô ta, có phải là cuốn tiểu thuyết về sa mạc này thực sự là từ trong sa mạc viết ra không? Lẽ nào cô ta thực sự đã đến cái sa mạc quỷ dị dưới ngòi bút của cô ta. Thế nhưng cô ta phủ nhận nó.

Như vậy, những hạt cát này là từ đâu mà đến? Chẳng lẽ là từ những con chữ này mang đến, từ trong tiểu thuyết cát vàng chảy ngược ra ngoài? Hình như tôi chỉ có thể cho là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro