《Sa Hải 1》Lời Dẫn 2 - Lam Đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện xảy ra vào một buổi chiều đầy nắng trong một quán cà phê kiểu Tây Tạng bên sông Giang Nam.

Tên của quán cà phê này là "Khả Khả Tây Lý", các bức tường được dán bánh xe cầu nguyện và một số bức tượng Kim Cang cao nửa người, giống như để cứu Đức Phật. Một bên đốt một lư hương lớn, có một loại nhang Tây Tạng bay ra, dù là về thị giác hay khứu giác, đều làm ta có cảm giác một hương vị Tây Tạng rất mạnh.

Tuy nhiên, tôi không thích đặc biệt ở đây. Bên ngoài cửa sổ là Công viên kênh đào trên sông Giang Nam, có thể nhìn thấy các tòa lầu gỗ kiểu Hán. Từ cửa sổ của nột quán cà phê kiểu Tây Tạng nhìn ra là các tòa lâu kiểu Hán, làm tôi có cảm giác không thoải mái. Đây có thể là do tôi làm nhiếp ảnh, nên yêu cầu đối với sự kết hợp phong cách có hơi biến thái một chút.

Nhưng rõ ràng là chủ nhân của bữa tiệc này không bận tâm đến sự kết hợp kỳ quái này.

Đây là một bữa tiệc gồm bảy người, với hai nhà phê bình lâu năm, một nhà xuất bản, một nhà văn nữ, tôi và hai phóng viên. Tất cả đều là những người nổi tiếng địa phương. Thời gian tập hợp đã được ấn định hai tháng trước, chủ yếu để lên kế hoạch cho một cuốn sách mới về sa mạc mà nhà văn nữ chuẩn bị viết -- trong thời đại này, viết văn không còn là một công việc khó khăn cá nhân, đều là ngay khi nhà văn bắt đầu viết, các mặt công tác cũng theo đó bắt đầu, thậm chí, trước khi nhà văn bắt đầu viết hai tháng phóng viên, nhà báo đã bắt đầu lấy tin tức và thổi phồng chúng lên.

Sự phân công, nhà xuất bản không cần nói, hai nhà phê bình lâu năm phụ trách cho ý kiến, hai phóng viên phụ trách truyền thông, tôi phụ trách chụp một bộ ảnh để làm ảnh tuyên truyền. Tất cả những công việc này được phối hợp dựa trên phương án đã được vạch sẵn trước đó.

Bữa tiệc bắt đầu lúc 9 giờ sáng và tiếp tục nói chuyện cho đến chiều. Tôi thực sự không biết cuối cùng chúng tôi đang nói bàn về cái gì nữa. Nhà xuất bản, nhà văn, phóng viên, nhiếp ảnh gia, đều là những người không đáng tin cậy, nói một lát chủ đề đã lạc đến 1.200 dặm.

Thực ra, tôi chẳng tham gia bao nhiêu vào cuộc thảo luận. Thứ nhất, công việc của tôi rất đơn giản và kế hoạch không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ làm tròn nghĩa vụ là ngoan ngoãn ngồi nghe mà thôi. Thứ hai, trong khoảng thời gian dài miên man này, toàn bộ sự chú ý của tôi đều đặt trên người nhà văn nữ kia. Bởi vì cô ta có chút bất thường.

Lam Đình, nhà văn tự do.】Danh thiếp cô ta đưa tôi viết như vậy.

Có rất ít nhà văn tự làm cho mình một tấm danh thiếp, điều đó khiến tôi khá buồn cười. Tuy nhiên, cái tên này quen thuộc với tôi. Trong những năm gần đây, cái tên này luôn xuất hiện trên nhiều tờ báo khác nhau, hình như rất được ưa chuộng. Coi nhưmột ngôi sao đang lên. Tôi cứ nghĩ tên cô ta và Lan Đình Tự* có liên quan đến nhau. Kết quả phát hiện là hai từ khác nhau.

* Tên nhà văn nữ là Lam Đình (蓝庭: Lán tíng) phát âm giống với Lan Đình trong Lan Đình Tự (兰亭序: Lántíng xù) (bài văn được Vương Hy Chi - một nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn)

Lam Đình khá xinh xắn, với mái tóc xoăn dài tự nhiên và một chiếc váy mang phong cách boximiya. Khi cô ta tỏ ra mong chờ, có một loại vẻ đẹp thanh tao hiếm có, một chút cũng không giống nhưng hai con ma già xấc xược ngồi bên cạnh. Tôi quen biết không ít nhà văn, không xấu thì tàn, nhưng đều là đàn ông -- xem ra nhà văn và nhà văn nữ là hai khái niệm khác nhau.

Cô ta thu hút sự chú ý của tôi là vì cô ta trông có hơi không thoải mái. Chúng tôi nói chuyện rất thoải mái, thỉnh thoảng còn lớn tiếng cười với nhau, nhưng cô ta rất trầm tĩnh và hiếm khi bày tỏ ý kiến. Tôi thấy tay cô ta không ngừng nghịch tóc trong vô thức. Điều này chắc chắn không phải vì tôi đẹp trai mà cô ta mới làm vậy.

Những người học nhiếp ảnh phải nắm vững kiến thức tâm lý, phải có khả năng sử dụng ngôn ngữ để kiểm soát cảm xúc của người mẫu. Cái loại động tác nhỏ này, phán đoán theo kinh nghiệm của tôi, thường là do căng thẳng và lo lắng.

Nhưng trong hoàn cảnh này, cô ta lo lắng về điều gì?

Cảm giác đầu tiên là cô ta có thể có chút mờ ám với ông chủ nhà xuất bản của chúng tôi, vì vậy trong tình huống này, không biết cách duy trì hình ảnh của mình và nắm bắt khoảng cách với anh ta, nhưng sau đó tôi nghĩ lại, đã là thời đại nào rồi, rất ít phụ nữ vì mối quan hệ này mà căng thẳng, huống chi đây là trai chưa vợ gái chưa chồng.

Hay là vì cho cuốn sách của cô ấy? Nhưng với sự nổi tiếng hiện tại của cô ấy và loại tuyên truyền lớn thế này, cuốn sách này nhất định bán tốt, vì vậy không cần phải lo lắng.

Tôi thấy rất tò mò. Vì vậy, tôi tiếp tục quan sát cô ta, nhưng cô ta không thể hiện bất cứ điều gì ngoài những động tác nhỏ này.

Sau khi đã nhìn đến mòn con mắt, tôi nghĩ, các nhà văn luôn có một số biểu hiện không giống người thường. Nabokov chỉ viết lên những tấm thiệp rộng ba inch và dài năm inch. Giáo hoàng chỉ có thể sáng tác khi đặt một hộp táo thối bên cạnh. Hiến pháp cũng không nói rằng các nhà văn nữ không thể lo lắng khi không có lý do. Vì vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù sự lo lắng của cô ta có ảnh hưởng đến tôi một chút (tôi dễ bị ảnh hưởng bởi người khác), nhưng tôi không tiếp tục quan tâm đến điều đó nữa.

Chúng tôi nói chuyện từ sáng đến tối, và sau bữa tối, mới chính thức có một số kết quả theo từng giai đoạn. Bởi vì nó là một nhóm toàn là người trưởng thành, nên sau khi trò chuyện chi tiết, kế hoạch nhanh chóng được quyết định.

Cuối cùng, đến tiết mục nói chuyện phiếm. Không có gánh nặng tâm lý, chúng tôi cũng thư giãn và bắt đầu bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Vì đã đến buổi tối, người trong quán ngày càng đông, bầu không khí bắt đầu sôi nổi, và tinh thần của tôi trỗi dậy, nói nhảm một lát, chủ đề câu chuyện đến tới sa mạc.

Đó là một chuyến đi rất thú vị. Mặc dù sa mạc không đông dân, nhưng đó là thiên đường của nhiếp ảnh gia. Bầu không khí tự nhiên làm cho bất cứ thứ gì đặt ở đó điều có hương vị đặc biệt. Vào thời điểm đó, người phụ trách trung tâm của chúng tôi nói rằng: "Sa mạc làm cho con trai biến thành đàn ông, làm cho phụ nữ biến thành con gái." Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời.

Khi đó, tôi trải qua toàn bộ hành trình này, gần như chạy tới chạy lui hơn 1000km trên biển cát, phần lớn thời gian, đều là tự mình một chân nông một chân sâu đi ra đi vào bốn năm cái di tích thành cổ, chụp được hơn 2000 bức ảnh. Trong hơn hai tháng này, bên tai không có một tiếng ồn hay bất cứ ham muốn. Có cảm giác như cả người được mang đến đây rửa sạch, đến lỗ chân lông cũng đều sạch sẽ.

Tất nhiên, cảm giác này đã biến mất ngay khi tôi trở lại thành phố rồi. Cơ thể được thanh lọc trong vòng hai tháng đã được tái nhiễm chỉ sau vài giờ. Không thể không nói rằng thành phố rất khốc liệt. Nói về những trải nghiệm đó làm tôi cao hứng, thao thao bất tuyệt nói rất nhiều. Bữa tiệc kéo dài đến 7 giờ tối chúng tôi mới giải tán. Ngay chính lúc đó, sự tình tôi không tới là sẽ xảy ra, dã xảy ra rồi.

Lúc đó, đang nghĩ làm sao để có thể ghép xe cùng nhau về nhà. Nhà xuất bản có một chiếc BMW 7 có thể đưa nhà văn xinh đẹp trực tiếp trở về khách sạn. Hai ông già và phóng viên lại đi đến câu lạc bộ khác nữa. Tôi nói chuyện cả một ngày có chút mệt rồi, nên cứ đi bộ dọc theo bờ sông Giang Nam về nhà, để gió lạnh thổi cho tỉnh tái một chút.

Bầu trời đêm đông đã rất tối rồi, bờ sông Giang Nam khá yên tĩnh, tôi lặng lẽ đi vài bước, và đột nhiên nghe thấy phía sao có ai đó đang gọi tôi.

"Thầy Quan."

Nhìn lại, hóa ra đó là Lan Đình.

"Sao thế, xe của boss cô bị hư rồi à?" Tôi nửa thật và nửa đùa hỏi.

Cô ta mỉm cười bất lực trước cơn gió, và hơi ngại ngùng nói: "Không phải, tôi không muốn đi xe, tôi muốn đi với anh một đoạn, được không?"

Cô ta khá cao, có vẻ xấp xỉ với tôi. Cô ta mặc một chiếc váy dài đi dưới ánh đèn đường, tạo nên cảm thấy hơi gầy và quyến rũ. Tôi ngước mắt lên nhìn phía sau,chiếc BMW của nhà xuất bản đã bắt đầu chạy đi, có thể thấy được khá là không vui. Tôi không thể không nghĩ liệu tôi có bị trả thù hay không. Mặc dù nói độc giả như cha mẹ cấp phát thực phẩm quần áo, nhưng thực phẩm quần áo cũng đâu phải đưa trực tiếp đến tay, trung gian vẫn cần một nhà xuất bản nữa.

Cô ta cũng nhìn theo ánh mắt của tôi, có lẽ hiểu tôi đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Anh đừng có nghĩ tào lao như vậy. Tôi với anh ta chẳng có gì cả, anh ta thích đàn ông."

Ồ? Tôi ngơ ra một lúc, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ:《Đúng là không nhìn ra nha!》Tôi lại nhìn sang cô ta, lại càng thấy kỳ quái hơn. Không nghĩ ra, cô ta tự dưng chạy tới đây, rồi còn nói như vậy, đây là ý gì chứ?

Nếu còn là thời đại học ngây thơ, có lẽ tôi sẽ nghĩ rằng "vận đào hoa" của mình tới rồi, nhưng tôi của hiện tại đã trưởng thành rất nhiều. Biết rằng những tình tiết trong cuốn tiểu thuyết tình cảm khẳng định là thứ không đáng tin. Có thể suy ra rằng, đại khái là cô ta thật sự không muốn đi xe về, đồng thời trong mấy người ở bữa tiệc có lẽ chỉ có tôi là nhìn có vẻ vô hại nhất, vì vậy cô ta mới muốn cùng tôi đi dạo.

Nhưng những việc xảy ra tiếp theo đã chứng minh suy nghĩ của tôi quá xanh và non rồi.

Người đẹp đã mở lời như vậy, dù sao cũng phải duy trì chút phong độ, vì vậy tôi mỉm cười gật đầu. Hai người chúng tôi tiếp tục đi bộ dọc theo sông Giang Nam. Tôi đang suy nghĩ nên nói về đề tài phong hoa tuyết nguyệt gì đây, người ta là nhà văn, còn là nhà văn viết truyện phiêu lưu, văn chương cũng văn chương không lại người ta, lưu manh cũng lưu manh không lại người ta. Thật sự là khoing biết nên mở miệng thế nào. Không ngờ là lúc này cô ta rất chủ động, trực tiếp hỏi tôi: "Khi nãy nghe anh nói --"

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nói:《Đây là sở trường của tôi.》Gật đầu và nói: "Nói ra thì rất dài, có đến ba tháng, nơi chúng tôi đi đến đều là những nơi hoàn toàn không có người đi đến, không phải kiểu du lịch theo lộ trình, vì vậy cảm giác rất đã."

Cô ngập ngừng một lúc rồi nói: "Ba Đan Cát Lâm mà anh nói tới, cũng là nơi tôi đã đến thu thập thông tin cho cuốn tiểu thuyết, tôi đã ở đó ba tuần liền, vì vậy khi nghe anh nói những chuyện đó, tôi thật sự cảm thấy khá hoài niệm. Chỉ là tôi nghe người hướng dẫn của tôi nói, đó chỉ được coi là một tiểu sa mạc mà thôi."

Tôi thầm mỉm cười, nghĩ đến sự hoảng loạn của chúng tôi khi có một đội mất tích, 47.000 km2, sa mạc lớn thứ ba của Trung Quốc, đối với biển cát khổng lồ như Tháp Khắc Lạp Mã Can mà nói thì thực sự quá nhỏ rồi, nhưng đối với cá nhân tôi mà nói, nó đủ lớn rồi.

Cô ta tiếp tục hỏi: "Các anh ở Ba Đan Cát Lâm, có đến một nơi tên là Cổ Đồng Kinh không?"

Tôi hơi ngạc nhiên, khi cô ta đột ngột hỏi đến tên nơi này.

Ở Ba Đan Cát Lâm, tôi đã nghe đến nơi này rất nhiều lần, đó là một nơi vô cùng thần bí, nằm trong khu vực không người của Ba Đan Cát Lâm. Tôi vẫn luôn không hiểu được tại sao người ta lại cho rằng nói đó rất dặc biệt. Lời giải thích duy nhất của người dân địa phương chính là: "Tốt nhất đừng có đi đến nơi đó, chỗ đó và những nơi khác không giống nhau." Nhưng tại sao nói như vậy, không một ai biết được.

Cái loại bí mật làm cho người ta khó lường này, có lẽ là một thói quen được lưu truyền từ thời xưa. Nói chung, đối với các nhà khảo cổ học mà nói, thói quen này nên được tôn trọng, vì vậy chúng tôi cũng không đến Cổ Đồng Kinh. Dù sao trong lần khảo sát này, những điều được tìm thấy đã đủ để hỗ trợ cho của cuộc khảo sát tiếp theo rồi.

Lúc đó tôi cũng đã tìm kiếm rất nhiều tư liệu, chỉ thấy một bức ảnh Cổ Đồng Kinh trong một tạp chí nhiếp ảnh của Pháp vào năm 1998. Đó là một sa mạc thấp với những ngọn núi đá và không nhìn ra có cái gì khủng bố ở đây. Tuy nhiên, trong phần đính kèm của bức ảnh, có đề cập rằng Cổ Đồng Kinh mang đến cho người ta cảm giác rất kỳ lạ. Có một từ trong tiếng Pháp để mô tả cảm giác đó rất phù hợp, nhưng rất khó để tìm từ tương ứng khi dịch sang tiếng Trung.

Điều khiến người ta kinh khủng là sau ba năm nhiếp ảnh gia này đã tự sát. Tất nhiên, vụ tự tử của nhiếp ảnh gia này cũng là chuyện bình thường trong ngành như vụ tự tử của nhà thơ. Không có bất kỳ lý do gì để liên tưởng vụ việc này với Cổ Đồng Kinh.

Lúc này, nghĩ lại tôi cảm thấy hơi hối hận. Thứ nhất là vì khi người đẹp hỏi, tôi vậy mà chưa đi đến đó, có một chút mất mặt. Thứ hai là sự khó chịu duy nhất của chuyến đi này dường như là ở đó, cũng khiến tôi có chút chán nản. Tôi có chút bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa cầu toàn. Có rất nhiều điều khác biệt một chút, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái và cảm thấy hơi hối tiếc.

Tôi lắc đầu, cười khổ: "Thật xấu hổ, kế hoạch của chúng tôi lúc đó không đề cập đến nơi đó, hơn nữa người hướng dẫn của chúng tôi cũng không muốn đưa chúng tôi đến đó. Cũng không biết là tại sao."

"Người hướng dẫn từ chối yêu cầu của các anh?"

"Đúng vậy, cô biết đấy, chúng tôi đi trong vùng đất không có người, nên người hướng dẫn này khác với hướng dẫn viên của các công ty du lịch. Ông ta là lãnh đạo của câu lạc bộ thám hiểm địa phương. Trong toàn bộ quá trình của chuyến đi, ông ta có quyền nhất. Ông ta nói nơi này không thể đi, tôi cũng không thể bác bỏ ý kiến đó được."

Lan Đình hít vào một hơi, nhìn tôi rồi nói khẽ: "Các anh thật may mắn khi thuê được một người hướng dẫn giỏi."

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta, sau đó liền hiểu được hàm ý của câu nói kia: "Chẳng lẽ, cô đã đến nơi đó?"

Cô ta gật đầu, ngập ngừng một lúc, rồi ngừng là không đi tiếp nữa, mà nhìn tôi: "Thầy Quan, tôi đã nghe rất nhiều bạn bè nói về anh. Nói anh đủ ổn định, đáng tin cậy, hơn nữa đối với nhiếp ảnh rất am hiểu. Có một chuyện, tôi muốn tìm một người để hỏi, nhưng lại không muốn người khác biết được chuyện này. Chuyện này đối với tôi rất quan trọng, tôi có thể tin tưởng anh không?"

Tôi có hơi khó hiểu, gật đầu một cách máy móc: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Cô lại ngập ngừng, do dự một lúc mới nói: "Ở Cổ Đồng Kinh tôi đã gặp một chuyện kỳ lạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro