《Sa Hải 1》Lời Dẫn 4 - Tối Nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phát hiện trong bức ảnh thiếu mất một người, đối với tôi mà nói rất khó khăn. Bởi vì hầu hết các bức ảnh được chụp tại bữa tiệc lửa trại, người vừa nhiều vừa loạn. Tôi phát hiện ra điều này, là bời vì những tấm ảnh trước tôi xem, có một số lượng lớn ảnh đều là Lam Đình cùng với một cô gái khác chụp chung, nhưng trong xấp hình này, vậy mà lại không có bức nào.

"Sao lại không thấy họa sĩ minh họa đó nữa?" Tôi hỏi, "Thao cái gì đó?"

"Thao Thao."

"Đúng, tại sao không thấy cô ấy nữa, cô ấy bỏ cuộc giữa chừng?" Tôi nhìn cô ta, hỏi. Trong lòng có một cảm giác không tốt, cảm thấy có khi nào là có ai đó trong đội xảy ra chuyện. Nhưng trong những bức ảnh này cô ta đều cười rất rạng rỡ. Nếu bạn thân của cô ta xảy ra chuyện, cô ấy vẫn có thể cười như thế này, tôi sẽ xem xét lại nhân cách của cô ta.

Lam Đình cắn môi dưới, nói: "Cô ấy không rời đi, cô ấy ở trong đội của chúng tôi."

Tôi nhìn vào bức ảnh, làm một cử chỉ bày tỏ sự khó hiểu.

Lam Đình nói: "Hoặc là, nói một cách chính xác hơn, cô ấy ở trong những bức ảnh này --"

Tôi tiếp tục nhìn cô ta, "Trong đây không có cô ấy."

"Có cô ấy, hầu hết các bức ảnh đều có cô ấy. Cô ấy là người thích chụp ảnh. Khi tôi chụp những bức ảnh này, có rất nhiều lần đều là lấy cô ấy làm tâm điểm."

Tôi đột nhiên hiểu ý của cô ta, nhưng tôi không thể tin được. Tôi nhìn cô ta, đợi cô ta tiếp tục nói.

Cô ấy tiếp tục: "Tuy nhiên, sau khi tôi rửa những bức ảnh này ra, tôi phát hiện, cô ấy vậy mà không xuất hiện trong các bức ảnh, và ngay cả những bức ảnh tôi chắc chắn chụp cho cô ấy cũng không có."

Tôi hít một ngụm khí lạnh, nhìn vào những bức ảnh. Điều đầu tiên tôi nghĩ không phải là điều có thể hay không thể, mà là cô ta có chơi tôi hay không. Tôi thường nghe rằng các tác giả viết tiểu thuyết phiêu lưu có nhiều lúc sẽ cảm thấy lo lắng sẽ tự mình làm mình trở nên điên điên khùng khùng. Chẳng lẽ Lam Đình vội vả soạn bản thảo đến phát điên, không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là tưởng tượng rồi?

Nhưng tôi nhìn vào mắt cô ta, không thể thấy dấu vết của sự nhầm lẫn nào.

"Có khi nào cô nhớ sai rồi không, bạn của cô đã cố tình tránh máy ảnh? Tôi đã đọc một cuốn tiểu thuyết trước đó, trong đó một người bạn của một người bị mất tích. Khi anh ta muốn tìm một tấm hình của người bạn đó để đăng tin thông báo tùm người, thì phát hiện rằng người này chưa bao giờ để lại bất kỳ một tấm ảnh chính diện nào. Trong tất cả các bức ảnh, người bạn đó luôn cố tình tránh mặt hoặc lộ mặt." Tôi nói, tôi chỉ có thể cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây là sự thật, và cố gắng miễn cưỡng bản thân không được rời đi. "Cuối cùng, họ phát hiện ra rằng người bạn này thực ra là một đặc vụ đã được huấn luyện để bị chụp ảnh."

"Tôi đã viết cuốn tiểu thuyết đó." Lam Đình nhìn tôi. "Đó chỉ là một cuốn tiểu thuyết, hơn nữa ở đây không phải chỉ có một ống kính của tôi, anh phải hoàn toàn tránh được tất cả các ống kính, việc này vô cùng khó khăn."

"Nhưng ..." Lam Đình đột nhiên làm một cử chỉ: "Lão Quan, tôi biết anh không tin điều này. Tôi nói với anh điều này, cũng không phải vì muốn anh tin điều đó. Tôi chỉ muốn hỏi anh, trong nhiếp ảnh, trong hoàn cảnh nào, hiện tượng này sẽ xuất hiện. "

Tôi thật sự rất muốn nói: "Lúc cô nằm mơ!" Nhưng vẫn may là nhịn lại kịp, nghĩ một lát, thôi vậy, đã nói giúp thì giúp cho xong, nghiêm túc nói: "Bạn của cô, bản thân cô ấy có bình thường không? Cô có thể nhìn thấy cô ta không?"

"Đương nhiên là thấy." Cô ta gật đầu, "Nếu không thì tôi đã phát điên trước rồi."

Tôi nói: "Về mặt lý thuyết, ảnh chụp của máy ảnh và hình ảnh trong mắt của con người là cùng một nguyên tắc. Do đó, những gì mắt người có thể nhìn thấy, dùng máy ảnh cũng có thể chụp lại. Hình ảnh con người được tạo ra bởi vì ánh sáng chiếu vào con người, sau đó phản chiếu đến thiết bị cảm quang. Muốn làm cho một người không xuất hiện trong bức ảnh, bắt buột phải ngăn chặn một mình người này phản quang cho thiết bị cảm quang của máy ảnh."

Mắt cô sáng lên: "Vậy có nghĩa là có thể?"

Tôi khẽ lắc đầu: "Một số ống kính đặc biệt có thể làm được điều này, ví dụ, máy ảnh TS từng có một thời gian rần rần rộ rộ, nhưng loại ống kính này khó có thể đạt được hiệu quả xuyên thấu qua cơ thể con người, vì xuyên thấu qua quần áo chỉ là xuyên qua một lớp vải cotton nguyên chất, cơ thể con người phức tạp hơn rất nhiều, bao gồm xương, da, mỡ và cơ bắp. Nếu những thứ này có xuyên qua, vậy thì phong nền phía sau con người, sách, ghế, cát,... Cái gì cũng có thể xuyên qua, vậy cái gì cũng không chụp được. Hơn nữa ống kính không biết phân biệt đối xử đâu, nếu như không chụp được bạn cô, vậy những người khác cũng không chụp được." Tôi nói với cô ta một cách dứt khoát: "Vì vậy, hiện tượng mà cô vừa nói đến, trong vật lý học là không thể thành lập được."

Đôi mắt cô ảm đạm đi rất nhiều, thở dài một cái, nhưng có biểu hiện gì là thất vọng.

Tôi nói tiếp: "Những bức ảnh này trông rất bình thường, không có vấn đề gì, tôi cảm thấy không có khả năng là bị người ta làm giả. Nếu cô nhất quyết nói trong đó thiếu mất một người, vậy chỉ có thể dùng vấn đề tâm linh để giải thích thôi, điều đó thậm chí còn khó tin hơn. Vì vậy chuyện này chỉ có thể nói là cô nhớ sai rồi."

Cô ta lắc đầu và nhấp một ngụm trà, tiếp tục hỏi: "Thực sự không có khả năng đạt được hiệu ứng này, ngay cả khi nó rất phức tạp?"

Tôi lắc đầu: "Nhất định là cô nhớ sai rồi."

Cô ta cười khổ: "Tôi cũng hy vọng mình đã nhớ sai rồi, nhưng đây là điều mà tôi tự mình trải qua, không phải chỉ cần anh nói tôi nhớ sai rồi là có thể tự lừa dối bản thân mình được ."

Tôi nhìn vào mắt cô ta, đột nhiên có chút bực mình, cảm thấy đây rõ ràng là đang chơi tôi. Cũng bởi vì sự nhạy cảm và ngây thơ, nên thường bị trêu chọc khi còn đi học. Vì vậy hiệntaji tôi nghĩ rằng có thể nhìn ra lời nói dối ngay lập tức, thật không ngờ đến khi tôi trưởng thành thế này vẫn còn bị lừa y như vậy.

Jin Yong nói rằng phụ nữ càng xinh đẹp thì càng dễ nói dối. Khi tôi là một người nhạy cảm, tôi rất nhạy cảm và ngây thơ, vì vậy tôi thường bị trêu chọc khi đọc, vì vậy tôi nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy loại lời nói dối này ngay lập tức. Tôi nghĩ rằng tôi vẫn sẽ bị lừa sau khi đến tuổi trưởng thành.

Tôi nhìn cô ta, cố gắng kìm nén sự bực tức của mình, suy nghĩ cách đối phó, tôi nên làm gì để thoát khỏi vấn đề ấu trĩ này.

Lam Đình tiếp tục nói: "Thầy Quan, anh cũng nghũ đến điều đó nữa, cứ coi như tôi vừa kiểu một câu chuyện cười đi. Nhưng tôi hy vọng anh có thể giúp tôi một việc nữa. Anh có thể giúp tôi liên lạc với bạn bè của anh không? Tôi muốn đến Ba Đan Cát Lâm một lần nữa."

Tôi cau mày, "Đi một lần nữa?"

"Mất quá nhiều thời gian để chờ một đoàn du lịch khác đến đó. Anh vừa nói quan hệ của anh có rất tốt. Tôi muốn anh giới thiệu một vài người đáng tin cậy để đưa tôi đi đến đó. Tôi muốn quay lại Cổ Đồng Kinh, leo lên tảng đá đó xem xem, rốt cuộc trên đó có thứ gì, mà làm cho Thao Thao xảy ra vấn đề này?"

"Chuyện này tôi phải suy nghĩ lại một chút." Tôi cảm thấy một chút cũng không tin được. Cô ta muốn đi vào sa mạc một lần nữa, hơn nữa nhìn dáng vẻ là muốn nhanh đi nhanh về. Vì một chuyện không ra làm sao, vậy mà cô ta trang trọng, nghiêm túc xin tôi giúp đỡ. Đây chính là có vấn đề. Tôi lưỡng lự một lúc, rồi lấy hết can đảm nói: "Lam tiểu thư, tôi cảm thấy, cô nên gặp bác sĩ tâm lý đi. Sáng tác trong một thời gian dài sẽ dẫn đến sự phán đoán vấn đề bị sai lệch. Tôi đã từng trải qua quá trình này, tôi cảm thấy cô có chút không bình thường rồi."

Tôi đang mong đợi cô ta có thể nổi điên lên, có thể cho tôi một bạt tai, hoặc là hắt cà phê lên mặt tôi, như vậy cuộc nói chuyện của chúng tôi có thể kết thúc rồi.

Nhưng Lam Đình chỉ thở dài, như thể đột nhiên hết hứng nói chuyện với tôi, khuôn mặt cô ta hơi tái nhợt, tôi nhìn cô ta gom những bức ảnh lại, sau đó dùng một giọng rất khẽ nói với tôi: "Cảm ơn thầy Quan, tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh lâu như vậy." Nói xong liền muốn đứng dậy bước đi.

Đột nhiên tôi cảm thấy hơi lo lắng, hỏi: "Có cần tôi đưa cô về không?"

Cô ta lắc đầu, như thể tâm trí cô ấy không còn ở chỗ tôi nữa. Tôi nghĩ một lúc lại hỏi: "Đúng rồi, sao cô không trực tiếp hỏi Thao Thao xem rốt cuộc cô ấy đã nhìn thấy cái gì? Cần gì phải đi vào sa mạc?" Lam Đình bước ra khỏi quán trà cũng không quay đầu nhìn tôi, nói: "Đã không thể nữa rồi."

Khi về đến nhà, tôi đem tất cả mọi chuyện sắp xếp lại một lần, cứ luôn cảm thấy rất không thỏa đáng.

Trên thế giới này có rất nhiều người phi thường, họ phản ứng lại đối với mọi thứ không giống nhau. Tôi không biết người khác có thể chấp nhận điều này hay không, nhưng tôi tuyệt đối không có cách nào có thể chấp nhận được. Nhưng hiện tại nó đã thật sự xảy ra rồi, vậy tôi không thể coi nó như không tồn tại.

Tôi muốn gọi cho nhà xuất bản để nói cho anh ta biết chuyện này, dù sao người ta cũng là nhà đầu tư. Nhưng lại nghĩ lại, tôi đã hứa với Lam Đình là không đem chuyện này nói cho người khác biết, nên lại bỏ điện thoại xuống. Nhưng nghĩ trái nghĩ phải, lại cảm thấy không an tâm.

Đầu tiên, kinh nghiệm 30 năm làm người của tôi nói cho tôi biết, cái kiểu này bình thường đều là kiểu chơi khăm tôi hay gặp, cho nên tôi tin rằng câu chuyện của cô ta là giả hết. Nhưng tôi thấy biểu hiện của cô ta không giống như đang chơi khăm người khác, có khả năng nhất trong chuyện này chính là trạng thái tinh thần của cô ta không bình thường.

Loại chuyện này tôi không phải chỉ mới gặp một lần. Bác tôi chính là một ví dụ. Ông ấy viết tiểu thuyết về Văn Cách, sau đó thì bị trầm cảm. Việc viết tiểu thuyết này rất dễ làm con người ta tả hỏa nhập ma, vì vậy gia đình tôi đều chọn làm nhiếp ảnh, một loại sáng tác không đụng vào con chữ.

Loại chuyện này, tôi phải để những người xung quanh chú ý đến cô ta. Người này phải có mối quan hệ rất tốt với cô ta, có thể chăm sóc cô ta, hơn nữa biết những bí mật này cũng không làm cho Lam Đình cảm thấy bối rối. Nhưng tôi không thân với Lam Đình. Biết tìm ai đây chứ?

Tôi nghĩ đến Thao Thao.

Là nữ chính trong câu chuyện ly kỳ của Lam Đình, cô ta vừa là bạn của Lam Đình, còn cùng đi trong chuyến du lịch sa mạc kia, còn thể là đồng nghiệp, vô cùng thích hợp.

Trước đó tôi có thể nhận ra cô ta trong bức ảnh là vì cô ta có liên quan tới tạp chí của tôi. Vì vậy, không khó để tìm ra cô ta. Tôi nghĩ một lát, rồi nhấc điện thoại lên, gọi cho biên tập viên có trách nhiệm của tôi hỏi số điện thoại của Thao Thao.

Ở đầu dây bên kia biên tập viên có chút khó chịu vì sự quấy rối của tôi lúc nửa đêm, đợi đến khi tôi hỏi tên của cô ta, anh ta im lặng một lúc lâu.

"Anh tìm cô ấy làm gì?" Anh ta ngập ngừng hỏi.

"Anh quản tôi làm gì?" Tôi sốt ruột nói: "Bảo anh nói thì cứ nói đi, anh không muốn ngủ nữa à"

"Tôi đã xóa số của cô ấy một tuần trước rồi."

"Sao anh lại xóa số cô ấy?" Tôi cau mày: "Không hợp tác với cô ấy nữa?"

"Lão Quan, anh thật không biết hay đang giả vờ thế, loại chuyện này không giỡn chơi được đâu."

"Cô ấy đã tự sát rồi, chính là vào một tuần trước."

"Tự sát rồi?"

"Tự sât rồi. Trong căn hộ của cô ấy một tuần trước, tôi còn nghĩ rằng anh đã xem tin tức."

Tôi ngớ người một lúc, nghe giọng nói của anh ta không giống đang nói đùa. Tôi nhận ra đây là sự thật.

Sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ của tôi rối thành một đoàn, cảm giác có chút tồi tệ. Bạn có thể một tháng gặp một chuyện gì không đáng tin gì đó, nhưng chỉ trong vài tiếng đồng hồ liên tiếp gặp phải hai chuyện như vậy, hơn nữa hai chuyện này còn có mối quan hệ mật thiết với nhau, vậy bạn đã gặp phải chuyện lớn rồi.

Tôi đã suy nghĩ về nó trong một khoảng thời gian dài, sau đó bật máy tính lên rồi vào Baidu, bắt đầu tìm kiếm thông tin. Đầu tiên là tìm kiếm từ khóa【Thao Thao】Quả nhiên là một tin chấn động, đã lâu rồi tôi không bật máy tình lên xem, thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Tôi không thể chịu được khi xem quá nhiều thông tin. Theo như tin tức nói, cô ta chết một cách rất đau đớn, trước khi chết trạng thái tinh thần rất không ổn định. Phia dưới tin tức có một tấm ảnh, có lẽ là tấm ảnh chụp hiện trường.

Đó là phòng khách của căn hộ. Tôi nhìn đã phát hiện nó không bình thường, trong bức ảnh này, tôi thấy rằng bức tường của phòng khách được phủ đầy ảnh.

Trong tin tức không đề cập đến chi tiết này, không biết là đã được chọn lọc ra hay là do sơ suất. Bức ảnh trong tin tức này chỉ có kích thước 300 * 300, tôi không thể xem thêm những thứ khác. Nhưng những bức ảnh đó làm tôi sởn tóc gáy .

Một cảm giác vô cùng áp lực xuất hiện trong lòng tôi. Tôi nhớ đến biểu cảm của Lam Đình lúc đó, nhớ đến câu chuyện kỳ ​​lạ của cô ta, ngón tay tôi không tự chủ được mà run lên. Mặc dù tôi muốn nói với bản thân mình rằng đây có lẽ là phỏng đoán của bản thân, nhưng tôi không thể không bắt đầu nghi ngờ phán đoán lúc đó của mình. Lẽ nào đó là sự thật.

Tôi tiếp tục tìm kiếm, bắt đầu tìm kiếm từ khóa【Cổ Đồng Kinh】Xem thử có những phiên bản khác về hiện tượng mà Lam Đình nói tới hay không.

Nhưng thông tin của liên quan đến Cổ Đồng Kinh ngoại trừ những chuyến thám hiểm được thực hiện bởi những người thích du lịch ra, gần như không còn thông tin nào khác trong cơ sở dữ liệu của Baidu, mà những tin đồn về việc không thể thông qua máy ảnh để chụp hình người mẫu, bời vì tôi không biết nên dùng từ khóa nào để tìm kiếm, mất nửa ngày mới tìm được một tin, nói rằng ở Hà Bắc có một người nông dân, sử dụng máy ảnh của anh ta chụp thế nào cũng không chụp được ảnh của chính mình, chuyện này còn được làm thành phim điện ảnh, cuối cùng đưa ra lý do gây sốc cho cả cộng đồng, nói rằng máy ảnh bị hỏng, sửa cái là xong liền.

Hơn nữa hầu hết các thông tin tôi tìm được đều là sao chép rồi đăng lại. Thời đại Internet có lợi thế, đó là sự lan truyền thông tin rất nhanh, nhưng bời vì quá nhanh, nên dẫn đến quá nhiều thông tin bị lặp đi lặp lại.

Tôi tắt máy tính, cứ cảm thấy bồn chồn, lại không biết làm thế nào để đối phó với tâm trạng này. Cứ ngồi đó do dự không quyết định được cái gì, cự kỳ khó chịu.

Đêm đó, tôi suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cảm thấy, tôi phải gặp lại Lam đình lần nữa, cùng cô ta nói chuyện một lần nữa, để phán đoán chuyện gì đang xảy ra. Tôi gọi cho nhà xuất bản, hỏi địa chỉ khách sạn của cô ta, rồi lái xe tới đó.

Không ngờ khi đến nơi, mới biết Lam Đình đã trả phòng rồi. Người phục vụ nói rằng cô ta đã vội vàng rời đi vào buổi sáng, tổng đài giúp cô ta gọi taxi, nói rằng cần đi gấp để kịp chuyến bay.

Tôi nhớ tới những gì cô ta nói hôm qua, tôi lập tức có linh cảm xấu. Tôi nhớ rằng tiền phòng của cô ta là do nhà xuất bản chịu. Tôi lập tức tra tài khoản của anh ta, điều tra biên lai thanh toán phí phòng Lam Đình, phát hiện quả nhiên đêm qua cô ta đã thông qua khách sạn đặt vé máy bay đến Nội Mông.

Cô ấy thực sự đã lên đường, hơn nữa đi rất nhanh.

Tôi tự dưng cảm thấy hối hận, dù nói thế nào, hôm nay tôi cũng nên giúp đỡ cô ta một chút, để bạn tôi ở Nội Mông đón cô ta mônt cái cũng được. Như vậy không cần biết trạng thái của cô ta thế nào, tôi cũng có thể nắm rõ hàng tung của cô ta. Tôi nên nghĩ rằng ngay cả khi tôi không giúp đỡ, cô ta cũng có thể trở lại Ba Đan Cát Lâm. Trong xã hội này, miễn là có tiền, rất nhiều thứ đều không phải là vấn đề, hơn nữa cô ta chắc chắn có rất nhiều tiền.

Tôi đã kiểm tra đồng hồ, cô ta khởi hành rất sớm, nhưng sân bay phải đóng cổng sớm hơn 20 phút, vì vậy cô ta thật ra có lẽ chỉ mới cất cánh.

Vào thời điểm đó, có lẽ chỉ cần một suy nghĩ lệch đi một chút, tôi có thể thay đổi được gì đó. Nhưng tôi đã không làm điều đó, dù sao Lam Đình và tôi chỉ là mới quen biết, tôi không nghĩ rằng mình cần phải chịu trách nhiệm gì với cô ta.

Trong những ngày tới, tôi vẫn sẽ nghĩ tới vấn đề này. Có một số diễn biến sau khi tôi không còn tò mò nữa xảy ra. Mà cũng từ lúc đó, Lam Đình kể từ lúc đó đến nay cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Hợp đồng giữa cô ta và nhà xuất bản cho cuốn tiểu thuyết cuối cùng đã biến mất. Ngay khi tôi dần quên mất những chuyện này, một thiếu niên đến gõ cửa, đưa cho tôi một album ảnh và một câu chuyện khó tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro