Chương 49: Giải Mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó nhớ rất kỹ những đồ án này. Đương nhiên là phải nhớ kỹ, khi đó nó đã nhìn chằm chằm những đồ án này rất lâu, tất cả đồ án nó cũng từng thử giải mã rất nhiều lần.

Khi đó Lê Thốc đã dùng laptop của Tô Vạn để ghép những vết thương trên thi thể lại. Nó cẩn thận suy nghĩ, những vết thương đó đều hoàn toàn khác nhau, nhìn như lộn xộn, nhưng từ độ gồ ghề của miệng vết thương, có thể cảm giác được tốc độ dao rạch lên cũng không nhanh, nói cách khác những vết thương này không phải được khắc một cách tùy tiện mà chắc là có người cố ý tạo ra những hình dạng này. Như vậy tất nhiên chúng phải có ý nghĩa nhất định.

Những vết thương khi đó bị ngâm khá lâu trong nước đá, Lê Thốc không thể xác định bằng mắt thường, còn những vết thương này được lưu lại trước khi chết hoặc là sau khi chết. Nhưng nó nghĩ khả năng là sau khi chết có vẻ lớn hơn, vì tất cả các vết thương không có dấu hiệu khép lại. Trừ khi vết thương hình thành cùng lúc với khi bọn họ bị cắt rời, cái chết cũng xảy đến vào thời điểm đó, bằng không không thể có hiện tượng như vậy.

Lê Thốc đã từng tìm tài liệu về pháp y trên mạng, đối với vết thương, đối với móng tay, mang tai cùng nhiều bộ phận khác đều được xử lý qua loa. Nó phát hiện nhiều chỗ trên thi thể đều có cát, dường như được mang từ sa mạc về.

Những hình ảnh này không ngừng được Lê Thốc xếp thành tổ hợp trên màn hình, nó đã phân tích toàn bộ đường cong trên những vết thương, nó phát hiện một vấn đề, tất cả các đường nét ở đây đều là những đường nét có thể thấy trong cách viết chữ Hán, ngang sổ phẩy mác kết hợp, chẳng thấy một đường cong hay xiên gãy nào, trái với các đường nét trong thủ pháp viết chữ Hán. Cũng có thể nói những đường nét này rất có thể là một văn tự kì quái phù hợp với cách viết chữ Hán. Hoặc kẻ khắc những đường nét này là 1 người có trình độ về thư pháp. (đoạn này là có người dịch từ tiếng Trung đó, nhưng vẫn khó hiểu ngang edit 😦 )

Xếp những chữ này thành một hàng, dùng bút vẽ liên tục những nét bút này trên giấy, nó càng cảm thấy những chữ này tạo thành một đoạn văn tự.

Trong lòng Lê Thốc đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái: Lẽ nào văn tự này đã qua mã hóa? Vì vậy nó lên mạng tìm kiếm, quả nhiên có kiến thức ở phương diện này. Chỉ cần đem tất cả các nét bút tách ra, đối với mỗi loại nét bút đưa vào một số hiệu, như vậy có thể dựa vào mật mã để thay thế trạng thái của các nét bút, ví dụ như: nét bút này có lẽ là nét ngang, nhưng khi bạn viết xuống lại cố ý viết thành nét sổ, dựa theo một trình tự nhất định mà viết ra thì đoạn văn tự sẽ không giống lúc đầu.

Lê Thốc suy đoán, cũng may các nét trong chữ viết Trung Quốc không nhiều lắm, nó tìm bảy mươi hai giờ, cuối cùng cũng tìm được bảng mã hóa thứ nhất. Nhưng thử đảo lại thì phát hiện không hề có tác dụng.

Không chỉ không thể ghép thành câu, ngay cả đoạn mã thứ nhất cũng không đảo được, bất kể nó điều chỉnh bảng mã như thế nào đều trở thành một đồ hình kỳ quái.

Hệ thống mã hóa còn phức tạp hơn bảng mã 26 chữ cái trong tiếng Anh, hơn nữa dường như còn không thể đảo ngược.

Lúc đó nó đã biết, mình chỉ cần một từ khóa, một bảng mã mà người thiết lập sử dụng mới có thể giải mã được ý nghĩa những đồ hình đó.

Nó nhìn thấy tờ giấy dán sau điện thoại, đồ hình kỳ quái đó, đồ hình tưởng như vô cùng giản đơn nhưng nhất định là cùng một hệ thống với đồ hình trên thi thể.

“Cho tôi xem dãy số kia.” Lê Thốc nói với thủ lĩnh.

Thủ lĩnh đưa điện thoại cho nó, “Cậu có manh mối gì sao?”

Lê Thốc nhìn dãy số duy nhất trên điện thoại, nó thấy hơi quen quen nhưng vẫn không nghĩ ra. Nó hơi căng thẳng, lặng lẽ nhớ lại, sau đó dùng đồ án đơn giản ở mặt sau điện thoại để đối chiếu, ý nghĩa vẫn như cũ, chỉ làm việc này trong đầu thực sự không dễ dàng, nhưng nó cố gắng phác từng nét dựng lại trong đầu. Cuối cùng, đồ án ở mặt sau điện thoại di động lại một lần nữa tách ra rồi xếp thành hàng chữ trong đầu nó.

“Này”

Trong đầu Lê Thốc đầy hắc tuyến, giống như nhìn thấy Ngô Tà thò mặt ra trên màn hình di động, giơ tay chào: “Này, lâu quá không gặp!”

Nó đưa di động trả lại Thủ lĩnh: “Không biết cái số này, tuy nhiên các ông có thể lên mạng mà tra thử, có lẽ có manh mối, tìm dãy số này trên web ấy.”

“Đây là dãy số chúng tôi đã biết rõ.” Thương nhân vừa dùng di động lên mạng, vừa nói, chỉ chỉ Lê Thốc: ”Là số điện thoại nhà cậu.”

Mấy người họ đều nhìn Lê Thốc, Lê Thốc cầm nhìn lại, lập tức có vẻ mặt khó tin: “Tôi không biết, tôi không biết cái gì hết. Cho tới bây giờ đều là các người sắp đặt.”

“Cái này cũng chẳng có gì lạ, không phải chỉ có chúng tôi theo dõi cậu.” Thủ lĩnh nói, sau đó bảo Thương nhân tra kỹ xem đã xảy ra chuyện gì. Hắn chép thông tin từ điện thoại hắn ra, dãy số kia sắp xếp thành một đoạn mã lộn xộn dài đến hơn sáu mươi chữ cái và ký hiệu kỳ quái. “Cậu biết nó có ý gì không?”

Lê Thốc nhìn chằm chằm cái điện thoại di động, lắc đầu, nhưng nó dần dần hiểu được cái đoạn mã lộn xộn này.

Ngô Tà cần phải bảo đảm bọn họ sẽ đem điện thoại di động ra trước mặt Lê Thốc, vì thế anh ta đã dùng số điện thoại nhà nó làm mã số lóng, như vậy bọn họ nhất định sẽ hỏi nó. Xác suất cái điện thoại này xuất hiện trước mặt nó trở nên rất lớn. Mà đoạn mã lộn xộn này cực kỳ phức tạp, người thường sẽ không kiên trì chép lại vào giấy mà sẽ trực tiếp đưa cho Lê Thốc xem.

Lê Thốc bắt đầu nhớ lại đồ hình lúc trước, nó hơi run lên vì hưng phấn, cố gắng ép xuống, nó thấy mình thật giỏi, ở tuổi của nó sẽ thần tượng người có sức lực hơn là người có trí tuệ, nhưng giây phút trong đầu nó đọc ra câu chào “Này”, thì cả người nó đều nổi da gà.

Nó dường như còn có thể hoàn nguyên về thời gian Ngô Tà thiết trí tất cả những thứ này, ánh mắt anh ta cô độc nhưng nắm giữ tất cả, ở trong một căn phòng tối nhỏ, một mình tính toán sắp đặt mật mã này, dán vào mặt sau của một cái điện thoại di động.

Không giống trên sân bóng, khi Lê Thốc xông vào vùng cấm, lập tức người xem xung quanh sẽ thét chói tai, nhưng Ngô Tà chỉ cần tấn công trong bóng đêm, một buổi tối rất lâu sau Lê Thốc mới thấy được hiệu quả đáng sợ.

Anh ta không thấy được phản ứng sợ hãi của Lê Thốc, Lê Thốc cũng biết Ngô Tà căn bản không quan tâm khi nó hiểu được tin tức này sẽ có cảm giác gì.

Nhưng mà thật sự rất giỏi, đây là sự vui thích vì trí tuệ, vô số chi tiết tập trung lại dần dần và mờ ảo như bóng ma, nhưng lại dẫn đến nhiều loại vận mệnh.

Khi nó giải được mật mã, rất nhanh chóng, một mệnh lệnh đơn giản từ từ hiện ra.

“Nhật chiếu, bắc cực tinh, kinh độ và vĩ độ.” Phía sau dường như vô cùng phức tạp, nó cần giấy bút.
(ánh sáng mặt trời, sao Bắc Cực (Polaris), kinh độ và vĩ độ)

Nó khâm phục, nó có cảm giác mình bắt đầu ham mê, những ngôi sao thể thao trong não nó dần dần trở nên không đáng một đồng, nó đã biến thành một loại người khác.

“Cậu làm sao vậy?” Thủ lĩnh hỏi Lê Thốc, Lê Thốc cười khổ một tiếng, trả lời: “Chân hơi đau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro