Chương 50: Quật Cường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có giấy bút, Lê Thốc không thể hoàn thành việc giải mã trong đầu, tám chữ lúc trước đều tương đối đơn giản, phần sau có vẻ khá phức tạp.

Nhưng điểm mấu chốt ở đây là nếu nó tự nhiên xin giấy bút để tính toán theo công thức thì cũng quá đáng ngờ, vẻ mặt mình vừa rồi không biết có thay đổi gì không, những người này đều rất lợi hại, sợ rằng trong lòng Thủ lĩnh đã để ý.

Kinh nghiệm nói dối trong quá khứ cho nó biết, lúc này nên tỏ ra ngoan ngoãn một chút.

Lúc về giường, nó bắt đầu suy nghĩ về ba từ nhật chiếu, bắc cực tinh, kinh độ vĩ độ.

May là nó đang học cấp ba, thời điểm này có thể nói là học sinh phải trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, tuy chưa hẳn là hiểu rất rõ nhưng mấy từ ngữ này chí ít cũng hiểu được nó nói đến cái gì.

Nhật chiếu, bắc cực tinh, hai khái niệm này điều liên quan đến khái niệm hàng hải cổ đại, kinh độ và vĩ độ có liên quan đến khái niệm địa lý.

Liên quan cụ thể như thế nào thì Lê Thốc cũng không nhớ rõ, nhưng ít ra nó cũng tìm ra được phương hướng. Nó không thể tiếp cận internet, nếu không trực tiếp lên mạng tra đã ra ngay rồi. Cùng lúc với việc giải mật mã, nó phải nghĩ biện pháp để có thể tìm kiếm kiến thức của phương diện này mới được.

Nó rất khó tìm được, nhưng nó biết, Uông Tiểu Viện nhất định có thể giúp nó.

Đồng thời nó cũng cảm thấy nó đã nắm bắt được lối tư duy của Ngô Tà, Ngô Tà nắm giữ một logic cơ bản, chính là đưa ra một loại mồi nhử không thể kháng cự được đối với những người áo đen này.

Nó không biết là cái gì, nhưng nó cảm giác hẳn là liên quan đến năng lực của nó, cũng chính là liên quan đến loại rắn kia.

Trong cổ mộ này có thể có loại rắn đó sinh sống, những người áo đen này có lẽ không thể bảo đảm được loại rắn đó sẽ được bảo tồn trong quá trình vận chuyển cho nên họ phải mang mình theo. Một khi họ tìm ra được loài rắn độc đó, nhất định chính mình sẽ phải thử độc ngay lập tức.

Chỉ cần Ngô Tà có thể làm cho những người áo đen tin chắc ở đây có rắn độc, như vậy mình nhất định cũng được đưa đến, hai người bọn họ tuy mỗi người một nơi nhưng luôn luôn có thể giao tiếp được thông qua phương thức này.

Đây là nguyên nhân Ngô Tà có thể làm cho nó trực tiếp tiến vào nội bộ một tổ chức bí ẩn như vậy.

Chuyện này điều tra mất khoảng hai ngày, Lê Thốc không biết kết quả cuối cùng như thế nào, nó chỉ nghe được một tin tức, chính là những thi thể bọn họ phát hiện có một phần là người của họ, một phần là người ngoài.

Thủ lĩnh hơi nghi ngờ, nếu suy đoán theo một người bình thường, thì sẽ dự đoán chuyện này có thế lực thứ ba xen vào. Suy đoán như vậy sẽ phức tạp hóa sự việc, tuy nhiên từ ánh mắt Thủ lĩnh, Lê Thốc cho là hắn bắt đầu phát hiện, những thi thể này đặt ở đây chỉ là một cách truyền đạt tin tức.

Sau đó Lê Thốc cũng không thấy lại bất kỳ vật gì khác, liên quan đến các vật phẩm của thi thể nó chỉ biết bọn họ chắc chắn đã nghi ngờ.

Nó coi như không biết gì, ba ngày sau nó trở về phòng bệnh, chương trình học của nó lại tiếp tục. Lúc này nó bắt đầu cân nhắc xem làm sao để liên lạc được với Uông Tiểu Viện, cùng với làm sao để hỏi cô bé một vài vấn đề.

Nó suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định trực tiếp đối mặt với vấn đề này. Đối với một đứa con trai ở tuổi nó, rất nhiều hành động có thể hiểu được, nếu như bước đầu nó đã lén lén lút lút thì rất dễ bị phát hiện mục đích thật sự.

Vì vậy lúc đi học, nó đưa ra ý kiến muốn gặp Uông Tiểu Viện với thầy giáo trung niên.

Nó giả bộ tương tư nặng trĩu, khi người trung niên dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối, Lê Thốc bắt đầu không thèm nghe giảng và tuyệt thực.

Người trung niên không có cách nào, đành phải gọi Thủ lĩnh tới. Trước giờ Lê Thốc vẫn là một con tin khá nghe lời, hành động này của nó làm hắn hơi ngạc nhiên.

“Cậu không rõ tình cảnh của mình sao?” Thủ lĩnh hỏi nó: “Cậu làm như vậy, đối với cậu, đối với tôi, đối với cả Uông Tiểu Viện đều không có lợi, cậu có tin tối nay tôi sẽ đem đầu con bé đó tới cho cậu gặp không?”

Lê Thốc nhìn thủ lĩnh, nó biết hắn rất có thể thực sự làm được như vậy.

Để phá hủy ý chí của một người thì làm cách này là hiệu quả nhất, trong lòng Lê Thốc vừa muốn cãi lại, nhưng nó lập tức nhịn xuống được. Nó hiểu rõ trong ván cờ này, nếu mình tỏ ra mềm yếu thì sẽ thua cuộc hoàn toàn.

Nó sợ Uông Tiểu Viện sẽ bị nó làm liên lụy, nó có thể lập tức nói một câu đe dọa, nếu Thủ lĩnh làm gì bất lợi với Uông Tiểu Viện, nó tuyệt đối không tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào của bọn họ nữa. Nhưng lấy ý chí và tuổi tác của nó, hầu như có thể khẳng định Thủ lĩnh sẽ giải quyết Uông Tiểu Viện ngay lập tức, để xem nó nói được có làm được hay không.

Nếu như nó không làm được, như vậy sau đó nó sẽ không có bất kỳ lợi thế nào khi đánh cuộc với đối phương, nếu nó làm được thì Uông Tiểu Viện cũng phải chết.

Sự đánh đổi này không có lợi.

Trước khi mình nói gì đó đe dọa, phải làm cho thủ lĩnh ý thức được, mình là người nói được làm được, phải để thủ lĩnh hiểu rõ mình là thằng có thể liều mạng.

Đương nhiên nó không muốn mình bị tổn thương, nhưng lúc này phải lợi dụng tính cách của Thủ lĩnh để lật ngược thế cờ.

Chuyện này Lê Thốc rất am hiểu, từ nhỏ đến lớn nó đều đối phó với giáo viên chủ nhiệm như vậy, làm cho giáo viên nghĩ mình là một phần từ nguy hiểm cái gì cũng dám làm.

Lê Thốc nói với thủ lĩnh: “Tôi nói thật với ông một việc, sáng nay tôi hút một điếu thuốc.”

Thủ lĩnh nhìn mặt nó, Lê Thốc đưa tay đến trước mặt hắn: “Ông đã nói, nếu tôi lại hút thuốc, ông sẽ bẻ một ngón tay của tôi. Ông không để tôi coi thường chứ, nào, bẻ thử xem.”

Thủ lĩnh cười lạnh một tiếng, giơ tay lên nắm tay Lê Thốc, trực tiếp bẻ ngược một cái, đem một ngón tay của Lê Thốc bẻ gãy, rũ xuống mu bàn tay. (Đau~~~~~~~~)

Âm thanh giòn tan như đốt pháo.

Lê Thốc hét thảm một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, cả người nó đổ mồ hôi, cố gắng kiềm chế, chờ mấy phút trôi qua, hầu như nó đã không còn cảm giác ngón tay bị bẻ gãy.

Nếu như là trước đây nhất định nó đã không chịu đựng được, càng không chịu đựng được một lần nữa, nhưng lần gãy xương chân trước đó có lẽ đã làm thần kinh của nó có sự thay đổi, nó gắng gượng cắn răng nhịn được sự đau đớn này. Giống như khi nó bị cha đánh, cố gắng chịu đựng một lúc sẽ không kêu lên tiếng nào.

“Sai rồi.” Lê Thốc cười rộ lên, đưa bàn tay đến trước mặt thủ lĩnh lần thứ hai: “Hiện tại tôi nói cho ông biết, sau này nhất định tôi sẽ tiếp tục hút, tuyệt đối không nghe lời, có giỏi thì ông bẻ nữa đi.”

Thủ lĩnh giơ tay lên nắm ngón út của nó, lại rắc một tiếng, không hề do dự.

Lúc này còn đau đớn hơn vừa rồi rất nhiều, nó hét lớn một tiếng, vì để cho thủ lĩnh cảm thấy mình là kẻ không thể khống chế, nó thuận thế chuyển hét to thành kêu to.

Mình dự tính bị bẻ mấy ngón đây? Không, trò chơi tâm lý đã bắt đầu rồi, dù có bị bẻ gãy toàn bộ thì mình cũng phải chịu đựng, dù sao mình vẫn có ưu thế, mình có mười ngón tay, gãy hết toàn bộ, chung quy đối phương cũng không đến mức giết mình.

Hơn nữa từ đợt huấn luyện thể lực lúc trước có thể thấy bọn họ rất cấp bách cần mình đi làm việc gì đó, nếu làm mình tàn phế, đoán chắc thủ lĩnh cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Bất quá bẻ từng ngón một cũng quá chậm, cũng đau đớn hơn. Lê Thốc nhìn thủ lĩnh: “Ông nghĩ tôi sẽ khuất phục à, chỉ như vậy thì ông còn kém xa cha tôi.” Nó tự cầm ngón giữa của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro