Chương 51: Báo Cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Thốc muốn bẻ gãy ngón giữa của mình, nó cũng dùng sức lực rất lớn, nhưng mà thân thể con người hiển nhiên không thể dễ dàng để chính mình thực hiện hành động làm tổn thương bản thân. Nó không thành công.

Lê Thốc biết nếu không làm được thì rất có thể mình sẽ thất bại trong gang tấc, nó liền thuận thế đưa tay ra cho thủ lĩnh: “Ông giúp một chút.”

Lúc nói lời này, đôi môi nó phát run, âm thanh biến dạng vì đau đớn.

Không ngoài dự tính, thủ lĩnh không chút do dự, tiếp tục bẻ gãy ngón giữa của nó. Lần đau đớn này làm Lê Thốc đau đến ngã gục xuống chăn.

“Cậu không đạt được mục đích.” Thủ lĩnh nói, “Tôi có thể chặt tay chân cậu, chỉ cần cậu không chết, tôi đều có biện pháp dùng cậu. Không nên vì lúc trước tôi đối xử tử tế mà sinh ra ảo giác, những gì cậu được hưởng là do sự nghe lời của cậu. Trừng phạt và ban thưởng là nguyên tắc làm việc của chúng tôi.”

Lê Thốc đau đớn nhưng vẫn cười nhạt, nó ý thức được mình đã đoán sai tình hình, loại hành vi này chỉ có thể làm tổn hại mình, hoặc không thể gánh được hậu quả, nhưng người này hiển nhiên là chẳng quan tâm. Trước mặt Lê Thốc, hắn sẽ tuyệt đối không lùi một bước nào.

Thất bại này Lê Thốc không thể chấp nhận, nó tuyệt đối không phải là người biết co biết duỗi, đặc biệt là đối với những người này. Mình vẫn là một nhân tố quan trọng, vậy mà đối xử với mình như vậy, không phải là giống nhiều ông chồng Bắc Kinh “ăn cơm mềm” sao?

(chẳng biết sao lại so sánh như vậy, nhưng mà theo “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên” và baike thì “ăn cơm mềm” là sống dựa dẫm vào vợ hay chồng)

Để cho người khác cảm thấy hối hận là việc Lê Thốc thích nhất. Nó cố gắng kiềm chế sự vọng động của mình, thầm nhắc nhở về hậu quả sau những lần mất kiểm soát trước đây, nhưng đồng thời nó cũng hiểu được, bất luận mình có hành động kiềm chế nào cũng sẽ làm mình thua không còn mảnh giáp.

Lê Thốc phun một bãi nước miếng vào mặt Thủ lĩnh.

“Ông cũng không đạt được mục đích.” Lê Thốc nói: “Trước giờ tôi phối hợp là vì ông đối xử tử tế, tôi muốn gặp Uông Tiểu Viện, chỉ là một yêu cầu rất nhỏ. Tất cả những gì ông làm, bất quá chỉ là muốn giữ quyền chủ động trong quan hệ giữa chúng ta, nếu ông cho rằng như vậy là đáng giá thì cứ tiếp tục làm đi, tôi đợi xem ông chặt tay chân tôi, nhưng mà tôi nói cho ông biết, ông sẽ không đạt được mục đích đâu.”

Thủ lĩnh nhìn Lê Thốc: “Cùng cách nghĩ đó, vì muốn gặp Uông Tiểu Viện mà cậu để mình rơi vào tình trạng này, cậu thấy là đáng giá?”

“Tôi không lý trí như vậy, cũng không nghĩ cuộc sống của mình có gì đáng giá để lưu luyến, tôi thấy ông có rất nhiều mục đích trong cuộc sống này, như vậy mặc kệ ông mạnh hơn tôi bao nhiêu thì ông cũng sẽ thua tôi. Tôi muốn thấy vì tôi mà ông không đạt được tất cả mục đích của mình.” Nói xong, Lê Thốc dùng đầu bút chĩa vào vết thương trên đầu, hung hăng cắm vào.

Trong nháy mắt tay vừa dùng sức, thủ lĩnh đã ra tay, bắt được cổ tay nó, sau đó lập tức đập mạnh xuống gáy nó một cái. Hai mắt Lê Thốc tối sầm, ngã xuống giường.

Thủ lĩnh mặt không thay đổi nhìn nó, đầu bút đã cắm vào vết thương trên đầu Lê Thốc, hắn chỉ chậm một chút nữa, Lê Thốc không chết thì não cũng bị thương nặng.

Bao nhiêu tuổi? Thằng nhóc này bao nhiêu tuổi?

Một thằng nhóc mười mấy tuổi đầu lại có thể làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc nó đã sống như thế nào?

Hắn cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại, nói: “Bỏ lệnh cấm đối với Uông Tiểu Viện, cho con bé đến gặp Lê Thốc. Gọi bác sĩ khoa chỉnh hình và bác sĩ ngoại khoa đến đây.”

Sau đó hắn ngồi xuống, bắt đầu viết gì đó. Khi bác sĩ tới phòng bệnh, thấy tình cảnh này đều kinh hãi, bọn họ một lần nữa khâu vết thương, bôi thuốc cho Lê Thốc, sau đó nối xương ngón tay cho nó, lắp dụng cụ cố định, tiếp tục kê thuốc giảm đau cho nó.

“Tiến độ lại bị chậm trễ, đã có chuyện gì vậy?” Một bác sĩ hỏi Thủ lĩnh, Thủ lĩnh thở dài, nói: “Tôi thất bại.”

Hắn hỏi bác sĩ nửa gói thuốc lá, đặt ở đầu giường Lê Thốc: “Tìm được cha nó chưa? Nhược điểm của nó quá ít, để càng lâu, chúng ta càng ở vào thế bất lợi.”

“Không tìm được.”

Thủ lĩnh cầm tờ giấy vừa viết lên, lại viết thêm hai ba hàng chữ nữa, sau đó đặt tờ giấy này lên đầu giường Lê Thốc.

Đó là một bản báo cáo theo dõi, trên đó viết:

Tên thật: Lê Thốc, quá khứ không có gì đáng ngờ, hẳn là sự thực. Có thể bồi dưỡng, độ tín nhiệm đối với người khác rất thấp, tâm tính không ổn định, coi rẻ trật tự, khinh thường tính mạng, cảm xúc bất ổn, có khuynh hướng tự vẫn. Năng lực kháng lại áp lực thấp, dưới áp lực hành vi không thể dự đoán.

Đánh giá: Khả năng hợp tác trong tập thể thấp, vô trách nhiệm, chỉ chuyên tâm vào những gì bản thân thấy có hứng thú.

Kết luận: Nhân cách khuyết tổn. Nghi là do thiếu sự quan tâm khi còn bé.

Cho điểm đẳng cấp: Thấp

Ưu điểm tuyển chọn: Giỏi lừa gạt, tư duy nhạy bén, có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán chính xác đối với cục diện, trong một vài trường hợp, có mục đích rõ ràng, hành vi cố chấp.

Kiến nghị: Tạm thời phân vào tổ 207, cần giúp đỡ bù đắp nhân cách khuyết tổn, nếu không không thể có tác dụng trong thực tế.

Phía dưới là một số câu mang tính giới thiệu và giải thích. Bên dưới có một phần có thể tách ra để làm giấy giới thiệu khi báo danh.

Khi Lê Thốc tỉnh lại, nhìn thấy tờ giấy này, cũng nhìn thấy thuốc lá.

Nó biết mình đã thắng, nhưng chiến thắng này cũng vô cùng thê thảm.

Tuy nhiên từ giờ, mình đã có một chút quyền chủ động trong nhiều chuyện, hành động như vậy, ngày nào cũng sử dụng sẽ không có hiệu quả, bây giờ nó càng phải chú ý hành vi của mình.

Phần báo cáo này cơ bản là viết nó như một thằng vô tích sự. Các loại nhận xét trên phiếu điểm trước kia của nó cũng chỉ được viết vì mặt mũi phụ huynh, ý kiến thực sự của giáo viên chắc chỉ có 20%, còn cái phiếu điểm này là trực tiếp dùng máu mà viết ra.

Nếu cha mình mà thấy được, có lẽ mình sẽ chết rất thảm.

Tuy nhiên nó cũng không quá chán ghét những lời bình này, tự nghĩ lại thì, phần lớn là đúng.

Nhưng mà, nó nghĩ nhiều đứa bạn cùng lứa của nó hình như cũng có những tật xấu này đấy chứ.

Nó thấy có hứng thú với cụm “tổ 207”, không biết đây là cái gì, nhưng có vẻ là cách sống của mình sẽ nhanh chóng bị thay đổi.

Ngón tay đau nhức, nó tỉnh lại lúc nửa đêm, nhìn báo cáo xong mới phát hiện, cửa phòng hình như có người ngồi.

Là Uông Tiểu Viện, trong bóng đêm cô ngồi trên xe lăn của nó, ngủ say. Nó đốt lên một điếu thuốc, áp xuống cơn đau trên tay, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Mình bị gãy ba ngón tay, dùng đầu bút máy đâm vào đầu mới có thể gặp lại cô gái này, bây giờ ngắm nhìn, có vẻ càng đáng quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro