Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Thiên Yết mơ mơ màng màng  dụi dụi cặp mắt mới dậy của mình , mê man trừng trừng nhìn về phía trước, đối với mấy người đang ngồi trong toa xe đánh Liên Quân hò hét như bò rống cũng làm như không thấy, rõ ràng là vì vừa mới tỉnh ngủ nên chưa kịp phản ứng. Thật lâu sau đó, cô mới xốc chăn, ngồi dậy. Lấy tay xoa xoa mái tóc rối bù bất quy tắc, cái kiểu đầu xù này của cô trông rất giống một loại động vật nào đó. Theo như đánh giá của một vị đàn chị cùng khoa của cô, trạng thái vừa mới rời giường của đó Thiên Yết đích xác là cực kì mất hình tượng ,  tóc xù xù lên giống bườm sư tử. Dĩ nhiên đàn chị chỉ nói thầm tròng lòng nói ra ai đó chém , kinh khủng lắm.

Huỳnh Tư Nhân Mã  ngồi giữa đống người đang mải mê đọc truyện vừa ngẩng đầu lên liền thấy được bộ dáng đó của cô , lập tức nháy mắt ra vẻ nhiệt tình lấy dụng cụ ra chăm chước lại cho cô bạn thân không tiết rơi tiết tháo này: “Yo, Mã Thiên Yết đã tỉnh? Mau, người đâu, đi hầu hạ tiểu thư  rửa mặt thôi nào".

Trên mặt Nhân Mã nhuộm màu nâu nhạt cùng mấy người còn lại lộ ra nụ cười bỉ ổi, cùng lúc nhìn điện thoại trong tay, sau đó nhào lên hướng về phía Thiên Yết.  Cô khẽ khẽ dựt mí mắt nhảy dựng lên , muốn trốn vào trong chăn nhưng đã không còn kịp nữa, bị mọi người đè lại, thật giống cá tươi trên thớt. Không mất nhiều công phu, đã bị “cạo vảy” sạch sẽ, tựa như một con bạch ngư, toàn thân cao thấp chỉ lưu lại một mớ bụi nhỏ .

"......Kháo, các ngươi cái lũ cầm thú này#@%”. Tiếng nguyền rủa của Thiên Yết vang vọng khắp xe đánh mất tiết tháo mà đè từng người xuống hành sống bán chết từng người.

Mấy người bị cù khiến toa xe vang lên những tiếng xin tha Thiên Yết nhảy lên giường vứt cái áo mới thay ra lên cái giường đối diện, đàn chị được Nhân Mã gọi  trước khi đi còn nhìn về phía Thiên Yết cười gian nói: “Em gái, muốn y phục sao, thật muốn phải không? Van cầu đại tỷ nha a a ha ha!”

Thiên Yết cười đứng lên nắm cổ tay bẻ ngược ra sau, mắng to: “ Con khỉ đàn chị  nhà ngươi, lưu manh như vậy sao không thèm lộ ra trước mặt bạn trai chị đi hả . Chị  nếu có đủ bản lĩnh, bây giờ đã không còn là xử nữ rùi !”

Ai đó  động tác cứng đờ, Thiên Yết đang định thả tay  đứng dậy lại bị cô ta nắm cổ  áo xoay người ngồi lên lưng, hào khí ngập trời đập vào đầu cậu, cuốn cậu vào trong chăn, lớn tiếng nói: “Bà đây sớm đã không còn là xử nữ ! Kháo, ngươi tưởng ai cũng giống ngươi a!” Nói xong liền trở lại tiếp tục chơi game cùng bạn.

Thiên Yết  ở bên trong chăn vừa xoa hông vừa căm phẫn, trả thù, đây tuyệt đối là sự trả thù trắng trợn sau khi bị nói trúng tim đen!

Bạn thân  khởi xướng Nhân Mã  thì lại ở một bên cười , “Tiểu Yết à , nhìn cậu tử tế da nộn thịt, một ngày trừ ăn ra chính là chơi game , ngủ , đọc sách  thế nhưng vẫn khiến lão sư mở miệng khen ngợi. Báo hại tỷ tỷ cậu  đây không ít lần phải chịu giáo huấn, không đập chết cái vẻ ta đây của cậu , thì trong lòng tớ không thể vơi bớt nổi buồn đi được mà ".

"Huỳnh Tư Nhân Mã, cậu cút đi cho tớ !”

Đang ầm ĩ, vang lên hai tiếng gõ cửa, tiếp theo cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, một nam một nữ đứng ở đó. Nữ sinh vóc dáng nhỏ bé , tóc dài qua vai, ăn mặc thời thượng, khuôn mặt búp bê , dung mạo xinh đẹp dễ thương, đang híp mắt cười nhìn vào trong; nam tử mặc y phục đơn giản, quần dài màu xám tro, không nhìn rõ nhãn hiệu, kín đáo mà tinh xảo, nhàn nhã tựa vào cạnh cửa, nhìn thấy mọi người cầm điện thoại, sau đó nhìn về phía Thiên Yết.

Cánh tay của  mọi người trong phòng chạy gấp rút , đảo mắt đã áo mũ chỉnh tề, trang trọng nghiêm túc.

Lúc này, Nhân Mã sớm thay đổi sắc mặt, nở nụ cười nhẹ nhàng , trực tiếp chạy đến trước mặt nữ sinh kia ân cần hỏi: “Bảo Bình , cùng Phó hội trưởng tới đây có chuyện gì không?”

Trần Ngọc Bảo Bình cười gật đầu một cái,đôi mắt long lanh to tròn mỉm cười nhìn người bên cạnh, đáp: “Nhanh lên, thầy giáo gọi mọi người đến họp, bảo ta cùng Cự Giải đến đây thông báo cho các cậu .”

Thấy bảo là thầy giáo cho gọi, đàn chị dẫn đầu xông pha chiến trường , cặp mắt Nhân Mã đã dính chặt trên người  nữ phía trước, trong tích tắc bước ra ngoài, lại quay đầu, thấy Thiên Yết chưa đi nên đành kéo tay cô đi.

Trần Ngọc hùng hùng hổ hổ nhanh chóng mặc lại quần áo, vừa nắm áo sơ mi trong tay vừa quay đầu thì phát hiện những người khác đều đã rời đi, chỉ riêng Phó hội trưởng hội sinh viên Kiều Dật vẫn tựa vào cạnh cửa, giống như lúc nãy, tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu. Nữ sinh Diêu Văn Văn đi cùng hắn đến thông báo cũng không còn ở đây nữa.

So với khi nãy Nhân Mã gọi cậu là tiểu thư , cái tên Cự Giải này mới là thiếu gia hàng thật giá thật, con ông cháu cha, nghe cha hắn là một giám đốc lớn ở VN  rất có địa vị cùng thực quyền ở kinh doanh . Gia thế như vậy, khiến cho hiệu trưởng và các thầy cô giáo trong trường phải kính nể. Dựa theo cá tính ngại phiền toái của Thiên Yết thì tuyệt đối không nên dây vào những người này, nhưng trớ trêu cha  cô lại quen biết với vị giám đốc  kia, vừa mới lên đại học, hai nhà còn cố ý dùng chung một mâm cơm.

Phụ thân đại nhân nhéo lỗ tai thông báo cho đứa con gái bất hiếu, phải xây dựng mối quan hệ thật tốt với Cự Giải, xây dựng kiểu nào khi Bảo Bình là bạn gái của hắn ta đứng đó , khiến cho Thiên Yết không thể không khách khí mỗi lần đối mặt với vị Phó hội trưởng hội sinh viên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro