Chap 3 : Bắt đầu cuộc hành trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với khi nãy Nhân Mã gọi cô là tiểu thư, cái tên Bảo Bình này mới là Tiểu thư hàng thật giá thật, con ông cháu cha, nghe nói phụ thân hắn là một vị trưởng khoa một bệnh viện nổi tiếng nhất nhì Vn này . Gia thế như vậy, khiến cho hiệu trưởng và các thầy cô giáo trong trường phải kính nể. Dựa theo cá tính ngại phiền toái của Thiên Yết  thì tuyệt đối không nên dây vào những người này, nhưng phụ thân cậu lại quen biết với vị  trưởng khoa kia, vừa mới lên đại học, hai nhà còn cố ý dùng chung một mâm cơm.

Phụ thân đại nhân nhéo lỗ tai thông báo cho đứa con gái bất hiếu, phải xây dựng mối quan hệ thật tốt với Cự Giải, khiến cho Trần Ngọc không thể không khách khí mỗi lần đối mặt với vị Phó hội trưởng hội sinh viên này.

"Phó hội trưởng còn chuyện gì khác sao?”

Xoay người đóng cửa, Cự Giải từ trong túi quần lấy ra hai vật đưa tới trước mặt Thiên Yết, là một khẩu súng lục 92 cùng hai băng đạn.

Thấy vẻ mặt không có gì kinh ngạc cùng nghi ngờ của Trần Ngọc, khóe miệng Kiều Dật khẽ cong lên, nói:  “Lần dã ngoại khảo sát này , những sinh viên chúng ta chẳng qua là đi trước thăm dò đường, người của sở nghiên cứu cùng viện bảo tàng sẽ đến sau, hẳn là không có gì nguy hiểm. Nhưng cha bảo anh chiếu cố cho em, đề phòng vạn nhất, cái này em cứ cầm lấy, nếu xảy ra chuyện gì, cũng có thể tự vệ.”

Cự Giải thấy Thiên Yết  bất động nhìn khẩu súng, nhướn mi hỏi: “Sao vậy, khẩu này không vừa ý ?.”

“ Thứ này , tôi tạm xài vậy  ” Nói xong, Thiên Yết  nhanh tay cầm lấy khẩu súng cùng băng đạn, xét cho cùng, Thiên Yết đây cũng không phải sinh viên gương mẫu gì, tất nhiên đây không phải thứ hay dùng này . Chẳng qua, trên mặt cô luôn luôn lộ vẻ khách khí với Cự Giải, vẫn luôn cảm thấy hai người không thật sự thân thiết. Cô phân vân nếu mình mà chiếm tiện nghi của Cự Giải ,  ông già nhà mình có thể đánh người hay không. Nghĩ đến cái tên này thường ngày cũng gây không ít phiền toái cho mình, hơn nữa, vật kia đều đã đưa đến trước mắt, không cầm cũng không được.

Cự Giải  nhìn Thiên Yết cẩn thận cất khẩu súng cùng băng đạn vào trong cái bọc lớn ở đầu giường, mới hài lòng nói: “Em  qua chỗ thầy trước đi, ta còn phải đi tìm Bảo Bình .”

Khi Thiên Yết đến, trong phòng đã hết chỗ ngồi, cô nhìn quanh một chút, cảm thấy chen vào đám người này tìm Nhân Mã cũng chỉ tốn sức. Cô sớm đã dính sát vào hai nam sinh cùng khoa, sợ là mình mà đi qua bên ấy sẽ trở thành kỳ đà cản mũi. Thiên Yết  đánh giá, chuẩn bị tìm trên hành lang chỗ có thể ngồi tạm để ăn.

Thầy  vừa nhìn thấy Thiên Yết  liền cất tiếng gọi: “Tới đây, Tiểu Yết ngồi sang bên này. Lần trước làm phiền em  sửa sang lại tư liệu, luận văn kia mới hoàn thành kịp. Chả trách giáo sư Nguyễn  luôn khen ngợi em.”

Đợi cho Thiên Yết  ngồi xuống yên ổn, giáo sư Vương tiếp tục giảng giải: “Các em lần này cũng coi là một lần đi dã ngoại khảo sát và thực tập, bên trong mộ thất có thể còn phải dọn dẹp qua , phân tích văn vật , xếp hạng, vẽ lại bản đồ, làm việc cần phải tỉ mỉ. Các thầy muốn thông qua ngôi mộ này nghiên cứu vài thông tin phản lịch sử, một khi bỏ lỡ những thông tin đó, có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại lần nữa. Bởi vì không có kinh nghiệm và hay khinh thường sơ ý, giới khảo cổ đã nhiều lần phải tiếc nuối, các trò nhất định đừng gây thêm rắc rối cho ta!”

Nói tới đây, trên mặt thầy Hạ lộ ra thần sắc đau lòng cùng thống hận: “Khoa học kỹ thuật mặc dù đang phát triển nhanh chóng, nhưng có những nơi chúng ta vẫn chưa thể thăm dò được, vì bảo vệ vốn lịch sử trân quý, cho dù biết được địa điểm của cổ mộ, chúng ta cũng không thể đi khai quật được. Khảo cổ bây giờ, chủ động khai quật thật ra rất ít. Đại đa số người làm công việc khảo cổ đều phải khai quật và khôi phục lại những ngôi mộ đã bị trộm.”

“Thưa thầy, ý của thầy là ngôi mộ chúng ta đang chuẩn bị nghiên cứu kia đã từng bị trộm?” Hoàng Khả Hân hỏi.

Thầy Hạ lập tức đen mặt, gật đầu một cái, những sinh viên khác thấy thế, bèn lái đề tài sang hạng mục các công việc cần lưu ý.

Nhân Mã giả ngu ngồi lẫn trong đám nam sinh, không mất lớn thời gian đã bị đá tới đây, quay đầu nhìn Thiên Yết một cái, lấy cùi chỏ chọt chọt hông của cô. Thấy Thiên Yết  quay sang, trong mắt liền hiện lên ý cười , hướng thầy Hạ bên kia nháy nháy vài cái. Trần Ngọc biết hắn là đang cười nhạo thân phận “vô gian đạ của hai người, bèn khinh bỉ nhìn cô bạn thân , quay đầu tiếp tục nghe giáo sư nói .

Chờ cho giáo sư Hạ nói đến miệng đắng lưỡi khô, mới có sinh viên bưng nước và cơm trưa đến, giáo sư Hạ rốt cuộc phất phất tay, để cho mọi người giải tán, sinh viên kia coi như cứu mọi người một mạng.

Hơn hai mươi sinh viên phần đông đều đi tới toa ăn trên tàu, Nhân Mã lôi kéo Thiên Yết  quay lại toa xe của bọn họ.

“Đi, 2 đứa mình  mua xong cơm, chúng ta trở về trong buồng xe ăn.”

Hai người ngồi xuống, thấy chung quanh không có ai, Mã Mã tiến tới bên tai Thiên Yết , hạ thấp giọng hỏi: “Tiểu Yết này , nghe nói Vân Nam bốn phía không ít cổ mộ, nhất là mộ cổ thời Hán. Dù sao chúng ta đến được đây, cũng không thể uổng công đi một chuyến, có muốn thuận tiện đi dạo, làm một mẻ?”

Thiên Yết  trở mình xem thường, liếc xéo hắn: “Lời của giáo sư  khi nãy, cậu có ngại  để vào tai hay không a, còn chưa tốt nghiệp đâu, định kế thừa gia nghiệp luôn chắc?”

Nhân Mã cười hắc hắc, “Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai nói gì thì nói, lão gia tử còn phải trông cậy vào tớ. Nhà cậu  cũng là một dòng độc đinh, bá bá nhà cạu  không thể nào vẫn ung dung tự tại như vậy đi. Đến lúc đó hai ta kết hợp hai nhà với nhau, dõi mắt cả Việt Nam không còn kẻ nào có địa vị ngang với chúng ta, cùng lắm thì để tớ lên làm Lão Đại.”

Thiên Yết thuận tay cướp lấy đùi gà ở trước mắt của Nhân Mã , vừa gặm vừa nói: “Thật là , con mẹ nó cậu cũng không phải không biết ông già nhà tớ sớm đã buộc tớ  lập lời thề, không thể theo cha tớ  hạ địa, cậu đây không phải là vứt tớ vào hang cọp sao! Mỗi lần đi chỉ một người ”

Nhân Mã đau lòng nhìn hai cái đùi gà trong tay Thiên Yết , chẳng thèm nói chuyện nữa, đem thức ăn trên bàn một trận gom sạch, không mất lớn thời gian, đã tiêu diệt hết. Cuối cùng còn thẳng tay đoạt lại một miệng sườn lợn từ trong tay cô, rốt cục mới thấy thỏa mãn.

Uống miếng nước , Nhân Mã tiếp tục hai mắt sáng lên kích động nhìn Trần Ngọc, dụ dỗ, “Yết Nhi đi theo tớ chứ có phải đi theo ông già nhà cậu đâu, bác ấy không biết thì làm sao đánh người được. Ngẫm mà xem, kỳ trân dị bảo trong mộ, chúng ta không lấy cũng sẽ bị người khác trộm mất, chỉ cần không đem văn vật bán ra nước ngoài. Lợi ích cá nhân và lợi ích quốc gia có thể đạt được một cách hợp lý. Lại nói, ta vẫn không tin, lão gia tử có thểđánh chết ngươi, ai là người sẽ tiếp quản công việc của bácấy chứ?”

Thiên Yết húp hết canh, giương mắt khinh bỉ nhìn người đang lãi nhãi trước mắt mình : " Cậu  xem, bá phụ đặt cho cậu cái tên hay như thế, đã phải tốn biết bao công sức, dụng tâm chăm chút, thế mà ngươi vẫn không thể trở thành một cô nàng mang trí thức.”

Nhân Mã hận nhất người khác lấy tên của cô ra đùa cợt, lập tức ra tay bóp cổ Thiên Yết, cho đến khi cô cảm thấy khó thở mới buông tay.

Thiên Yết hít lấy không khí thở hồng hộc , đạp chân Nhân Mã , không có kết quả, bất đắc dĩ tiếp tục lầm bầm: “Ông già thật sự có ý định để tớ tiếp nhận công việc của mình, ổng sớm chọn tớ rồi , mà mỗi lần cùng hạ địa cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn . Nếu muốn hai nhà hợp tác, cậu qua lẹ lẹ đi , chuyện này, tớ không quản được gì nhiều.”

Nhân Mã mang  vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Thiên Yết  , con mắt đảo qua nhìn cô : Được, sau khi chúng ta đi chuyến đi này xong thì tớ sẽ qua bàn bạc với bá bá . Cậu lợi hại như vậy bá phụ không cho cậu làm người kế thừa thật sự rất đáng tiếc . À tới lúc đó cậu bảo vệ tớ nha haha."

Thiên Yết hừ một tiếng, diện khuôn mặt  biểu tình, để Nhân Mã thu dọn hai hộp cơm, còn mình thì quay đầu nhìn dãy núi trùng điệp bên ngoài cửa sổ.

Từ nhỏ đến lớn, phụ thân đã đem cô đi tới ngôi mộ này đến ngôi mộ khác , ông chưa từng để mình đi một mình. Bây giờ thì hay rồi mấy lần trước đi cùng nhau , không biết gặp thứ gì điều xui xẻo gặp chuyện. Sau lần đó hai người không đi cùng nhau.

Thiên Yết cùng cha dạy những thứ lợi hại , nhưng mọi kỹ năng của cô , võ công hay cách phá giải các bẫy lập trong chuyến đi đạo mộ là cô tự học. Cô lợi hại như vậy sẽ khiến các đệ tử khác đều đỏ mắt ghen ghét mình.

_END3_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro