Chương 4: Những Thiên Thần Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi diệt được con yêu ở đồn cảnh sát thì ông nội lại đổ bệnh, hai ngày trôi qua mà ổng chỉ toàn húp cháo. Có lẽ vì tuổi già sức yếu, ổng năm nay cũng bảy mươi lăm rồi chứ có phải còn nhỏ đâu. Ở cái tuổi này đáng lẽ phải được con cháu phụng dưỡng. Nhà mình cũng không phải dạng nghèo khó mà lo cho ông nội không được, có mấy lần ba mẹ mình bảo sang Mỹ để tiện việc chăm sóc, nhưng ổng không chịu phần vì không muốn ảnh hưởng việc làm ăn của con cháu, phần vì đã gắn bó với cái miền khỉ ho cò gáy này đã hơn nữa đời người nên không nỡ đi xa.

Còn về phần mình thì tuổi còn quá trẻ chẳng lẽ lại theo cái nghề đạo sĩ này. Cuộc sống ngày càng trở nên văn minh hơn, khoa học được nghiên cứu công khai và ngày càng phát triển. Nhưng ngược lại, những điều bị cho là mê tín vẫn được nghiên cứu nhưng lại âm thầm nên ít được người biết đến và dần bị lãng quên. Bởi thế hai cụm từ khoa học và bùa phép chẳng bao giờ đi chung.

Mà thôi trở lại vấn đề chính. Vài ngày trước lão thánh đã dùng " Tìm Âm Phù" được biết bộ hài cốt ba của ông Lý hiện đang ở thị trấn Đồng Đăng, huyện Cao Lộc, Lạng Sơn. Ông Lý quá nôn nóng nên cứ hối thúc phải nhanh chóng hoàn tất công việc trong thời gian sớm nhất. Tình hình này có lẽ chỉ có mình lên đường vì ông nội đang bệnh không thể nào đi cùng được.

-" Khi nào mày đi ra ngoài đó". Ông nội nằm trên giường giọng khàn khàn.

Mình rót ly nước ấm đưa cho ông rồi thưa:

-" Sáng mai con đi sớm!! Nhưng con không hiểu chuyện tìm hài cốt mình có thể huỷ được mà!! Ông Lý là người hiểu chuyện chắc ổng cũng chấp nhận đấy!!

Ông nội đặt ly nước xuống bàn rồi gỡ chiếc kim tây được vắt ngang túi áo ra, sau đó lấy từ trong túi ra ít tiền và đưa cho mình, ông nói:

- Lời hứa như một món nợ và ta phải cố trả cho được món nợ ấy !! Làm người quan trọng là phải biết giữ chữ Tín một khi đã hứa thì phải như đinh đóng cột!! Con cầm ít tiền để ra đó xoay sở, bệnh của tao vài ngày là khỏi thôi!!

Nói thì nói vậy chớ bệnh già thì ai mà nói trước được điều gì vì vậy lần phải gấp rút làm cho xong việc. Trước giờ mỗi lần đi hành sự thì hai ông cháu cùng đi. Nhưng lần này lại chỉ chỉ có mình, nhưng vậy cũng tốt sẽ luyện cho mình tính tự lập cao hơn. Nhân dịp này mình cũng muốn ghé thăm Già Làng với hai sư huynh lắm nhưng có lẽ phải tạm gác lại thôi. Bỗng mình lại chợt nghĩ đến tiểu quỷ, nếu rủ nó đi chung chắc cũng vui. Tối đến mình chạy ra sau vườn nhưng tìm mãi chẳng thấy nó đâu.

Dạo này chắc tại nhiều việc quá đầu óc cũng có vấn đề. Nếu oan hồn không chủ động hiện hình thì mình phải khai khãn mới thấy được họ. Thì ra thằng Quỷ đang ngồi chơi với oan nhi, chẳng biết tên Tiểu Quỷ nói gì mà làm cho nhiều oan nhi ngồi bó gối nghe một cách say mê. Trên khuôn mặt bọn chúng đều toát lên một vẻ ngây thơ nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo, chốc chốc lại có vài đứa nhìn Tiểu Quỷ cười mỉm, cũng chính vì những điểm ấy khó có thể làm người ta tin bọn nó là oan hồn. Nếu kết thêm đôi cánh trắng trên lưng và vòng tròn sáng trên đầu thì chúng chẳng khác gì những thiên thần nhỏ của chúa JESU.

Những oan nhi kia thật ra là linh hồn của của những đứa trẻ chưa chào đời nhưng vì lí do nào đó mà chết đi nhưng đa số đều là nạn nhân của việc nạo phá thai.

Nghĩ mà cũng buồn, khó khăn lắm mới được hoá kiếp làm người mà chưa được nhìn thấy mặt trời thì lại trở về làm oan hồn. Đáng trách nhất là những bật cha mẹ lại đành lòng phá đi những giọt máu mủ mà chính mình tạo ra, làm việc thiếu suy nghĩ rồi lại bắt những đứa trẻ phải chịu tội.

Mình cũng không nỡ đến phá đám cuộc trò chuyện của chúng nên cứ ngồi chờ. Đến tận nửa đêm thì cuộc " đàm đạo" của mấy cụ non mới kết thúc. Tiểu Quỷ có vẻ uể oải tính ẩn thân vào bụi trúc để nghỉ nhưng nhanh chóng bị mình chặn lại và bàn về kế hoạch đi Lạng Sơn. Vì từ trước đến giờ nó chẳng được đi chơi xa nên khi có dịp tốt như vậy thì Quỷ ta chẳng có lý do nào để từ chối. Ngay trong đêm mình đã chuẩn bị tất cả những thứ để lên đường.

Sau khi nghe ông nội dặn dò kĩ lưỡng thì mình và Tiểu Quỷ bắt đầu cuộc hành trình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro