Chương 5: Chàng Đạo Sĩ Và Cô "Gái Gọi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 10h45 Tại sân bay Nội Bài.

Sau khi rời khỏi phi trường mình phải đi Taxi đến bến xe Mỹ Đình. Cũng may là không bị trễ, chỉ còn năm phút nữa thôi chuyến xe cuối cùng về Đồng Đăng sẽ lăn bánh.

" Chết no còn hơn sống đói" đó là châm ngôn của mình nên việc đầu tiên vừa đến Đồng Đăng là mình tấp ngay vào quán phở đối diện bến xe. Một tô phở năm mươi nghìn, dù biết đã bị chém nhưng cũng cố cắn răng để cho cái bao tử được thoả mãn.

Đang ăn ngon lành thì có tiếng hô bên ngoài " Cướp...Cướp" đó là giọng của một cô gái trẻ vừa bị một thằng lưu manh giật phăng túi xách. Cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều mình lập tức đuổi theo thằng đó và mặc kệ tô phở đang ăn dở. Đuổi theo gần đến cuối đường hắn ta bất ngờ chạy rẽ vào con hẻm nhỏ. Lúc này mình đã mệt muốn đứt hơi nếu cứ chạy thế này thì đằng nào cũng thở oxi. Đột nhiên thằng giật đồ ngừng lại nó khom người chống tay lên đầu gối thở cứ như là trái đất sắp bị cạn không khí ấy. Mình cố lấy lại hơi rồi lên tiếng:

- Thằng kia để túi xách lại đây!!!

Nó chẳng thèm trả lời và bình thản rút thuốc ra hút như đang ra một tín hiệu cho ai đó. Điếu thuốc vừa cháy lên cùng lúc có thêm hai thằng bước ra từ trong một căn nhà gần như sắp bị sập. Hai tên kia ốm, cao lêu ngêu chẳng khác con cò ma, trên cánh tay thì đầy những miếng băng keo cá nhân. Nhìn sơ qua cũng đoán được bọn này là dân nghiện ngập.

Con dao nhọn hoắc trên tay hai thằng đang tiến về phía mình còn tên cầm túi xách vẫn vừa đứng nhìn vừa hút thuốc. Nói thật thì ba cái trò mèo dùng để doạ trẻ con này thì cũng chẳng là gì. Chúng không biết là hâu quả như thế nào khi gây chiến với người đã tốt nghiệp AIKIDO đai đen. Một tên xông lên cùng với con dao mà nó có thể hạ sát bất cứ ai cản đường, chỉ trong nháy mắt hắn đã bị mình khoá tay và được tặng kèm theo một cước vào mặt. Tên còn lại cũng điên máu nhào đến tấn công trông hung tợn như một con thú dữ toan xé xác con mồi. Mình né sang một bên để tránh đòn rồi nhặt một vỏ chai bia trong thùng rác kế bên đập trực tiếp vào thái dương làm tên đó nằm bất động, máu chảy ướt hết cả áo thằng đó.

Còn tên giữ túi xách bắt đầu biến sắc không còn bình tĩnh khi thấy hai chiến hữu bị hạ một cách nhanh gọn. Hắn ta định bỏ chạy thì đã mình túm lấy cổ áo và đấm mấy phát vào bụng gần ói ra cơm.

- Đây!! Túi xách của anh đây!! Đừng bắt em, nhà em còn mẹ già, con thơ.

Mười thằng ăn cướp thì hết chín thằng đều có chung kịch bản như thế. Cứ như là bọn nó được đào tạo từ một lò mà ra. Mình tính lấy điện thoại gọi cho cảnh sát nhưng sực nhớ mọi đồ đạc đều nằm trong vali còn ở tiệm phở, chỉ có túi đồ nghề nhỏ gọn nên lúc nào cũng đeo bên người. Mình nắm cổ áo thằng đấy lôi ra đường nhưng vừa đi được vài bước thì một bé gái tầm 6-7 tuổi chạy đến ôm chân mình mếu máo:

- Chú đừng bắt bố cháu, mẹ cháu đang bị bệnh nặng chờ bố mua thuốc!!

Cùng lúc một người phụ nữ từ trong nhà, gọi vậy thôi chứ còn tệ hơn là cái ổ chuột. Người phụ nữ kia mặc bộ đồ thun đã cũ kĩ. Nước da hơi ngâm đen, khuôn mặt hốc hác và hơi trắng nhưng không phải trắng vì son phấn mà có lẽ là vì bệnh tật nhìn người chẳng còn tí sức sống nào. Ba ta bước đến mắt rưng rưng nói:

- Chồng tôi mới được thả về hôm qua!!! Xin chú tha cho anh ấy.

Sau khi nói chuyện thì được biết là tên đó vì nghiệp ngập nên xin việc người ta không nhận, quá túng quẫn nên hắn thường giật đồ để kiếm tiền mua thuốc cho vợ. Còn đứa nhỏ thì đã học lớp hai, sáng đi học chiều đi bán vé số ấy vậy mà hai năm liên tục đạt học sinh giỏi. Có lẽ con người ta khi bị dồn đến bước đường thì có thể làm bất cứ chuyện gì để đánh đổi chén cơm cho cái được gọi là mái ấm gia đình. Vì đã hiểu được gia cảnh hai vợ chồng họ nên mình cũng chẳng muốn truy cứu và quay về.

Nhưng khi trở lại quán phở thì chẳng còn thấy cái vali đâu. Hỏi chủ quán cũng chẳng biết, thái độ trả lời của ông chủ quán khiến mình muốn đốt luôn cái quán phở này. Toàn bộ tiền bạc, giấy tờ, điện thoại đều nằm trong cái vali mà giờ nó không cánh mà bay, lúc này mình giống như con chó nhỏ bị lạc giữa rừng sâu. Trên người giờ chẳng còn gì ngoài cái túi đồ nghề, chỉ còn cách trả lại túi xách cho cô gái lúc nãy và nhờ cô ấy giúp.

Mình đến điện thoại công cộng liên lạc với cô ta thông qua thông của cô có trong túi xách.

- Alo có phải cô Gia Mẫn không ạ??

Đầu dây bên kia trả lời lại bằng giọng nói của một cô gái nghe có vẻ đang bực bội:

- Đúng rồi!! 1 giờ bảy trăm còn qua đêm thì một triệu rưỡi được thì đi không thì biến!!!

Câu nói làm mình đứng hình. Chắc hẳn các bạn cũng biết cô ấy làm nghề gì rồi.

- Không không!! Tôi đã lấy lại được túi xách cho cô bây giờ tôi phải gặp cô ở đâu.

- Ơ... Tôi xin lỗi!! Anh hãy đến số nhà... Tôi sẽ ra đón !!

Vừa đi vừa suy nghĩ không biết có nên nhờ cô gái này giúp không nữa vì mình cũng không thích giao du với loại người làm nghề này. Cái nghề thường bị gọi là " đứng đường" và trong mắt mình nó luôn thứ cạn bã của xã hội nhưng giờ lại nhờ vả đến những con người ấy. Phải khó khăn lắm mình mới tìm đến đúng được địa chỉ mà Gia Mẫn đã cho. Nó là một ngôi nhà hai tầng bên ngoài có hàng rào bao quanh.

Sau ba hồi chuông một cô gái ra mở cổng, trên người cô chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh và có thể nhìn rõ toàn bộ cơ thể nõn nà của cô ấy.

- Anh vào nhà đi!!

Sau khi vào trong mình ngồi trên chiếc ghế salong chờ Gia Mẫn đi pha nước. Trên bàn là gói thuốc mèo, chiếc quẹt Zippo và ly rượu vang đang uống dở. Gia Mẫn đặt ly nước lên bàn rồi cười:

- Nhà chỉ có nước lọc mong anh đừng chê!!

Cô ta cầm túi xách mình vừa đưa xem xét lại rất kĩ lưỡng cô lẩm bẩm:

- Bọn chó má!! Bà mà bắt được thì biết tay bà.

Gia Mẫn dẹp cái túi sang một bên rồi châm thuốc hút, cô ta ngồi gác chân lên chiếc ghế đối diện làm lộ cặp đùi trắng như trứng gà bóc. Không hiểu sao lúc này mình hừng hực như lửa đốt cố nói gì đó để bớt căng thẳng:

- Đây là nhà của chị à!!

Cô phà ra làn khói trắng như đầu kéo xe lửa nói:

- Không!! Nhà thuê, chị ở tầng trệt còn tầng trên có hai vợ chồng khác ở !! Chú mày có muốn chị trả ơn gì không, hay là...

Nói đến đây Gia Mẫn chồm người dậy áp sát vào mình cười ranh ma:

- Hay là đêm nay chị free cho chú mày chịu không??

Mùi thơm nhè nhẹ cộng với mùi da thịt của một thân xác gợi cảm có thể khiến cho bất kì thằng con trai nào cũng có thể đổ gục, đúng là người trong nghề có khác. Nhưng lúc này không nên vì sắc dục mà quên việc chính, mình từ từ đẩy cô ta ra rồi nói:

- Không không em chỉ muốn chị một việc thôi ạ.

Sau khi kể hết sự việc Gia Mẫn ngồi nhìn mình một lúc lâu. Mình ước gì ngay lúc ấy có thể đi khỏi nơi đó cho rồi.

Gia Mẫn đứng lên đi vào phòng nói vọng lại:

- Được thôi!!! Chị thích chú mày rồi đấy!! Nhưng giờ mình phải ra ngoài ăn gì đó trước đã!! Chị đói lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro